- Đương nhiên, đó chỉ là một cách xưng hô mà thôi, cũng không phải rất trọng yếu.

Trong cuộc đời của mỗi người đều co rất nhiều lão sư, cũng có rất nhiều người vị tôn trọng lão sư thứ nhất của mình, mà không dám tùy ý bái sư, hoặc xưng sư tôn. Mà chuyện này không cần phải như vậy, trong lòng mỗi người đều có một vị sư tôn. Coi bọn họ là sư tôn của ngươi, mặc dù sự tôn trọng to lớn nhất với bọn họ, nhưng không phải bắt buộc. Vũ Hoàng yên tĩnh nói, Lâm Phong cũng không đáp lại, mà chỉ lắng nghe.

- Ngươi hoàn toàn có thể phản đối ta, vì mỗi cách nhìn của mỗi người đối với các sự vật, sự việc đều không giống nhau.

Vì lẽ đó, nên tất cả những điều ta cho là đúng, nhưng đối với người khác đều là sai. Vũ Hoàng lầm bầm lầu bầu. Sau khi có cảm giác thấy hơi không đúng, ông cũng quay đầu nhìn Lâm Phong một chút, rồi cười nói:

- Ngươi có thể hiểu những hồ ngôn loạn ngữ đó của ta sao? Lâm Phong thấy hơi ngạc nhiên, sau khi đi vào Thiên Ngoại Thiên, tất cả mọi chuyện đều nằm ngoài sự dự liệu của hắn.

Đặc biệt khi nhìn thấy Vũ Hoàng, rất khó tưởng tượng một người đàn ông trung niên bình thường lại là một vị Hoàng Giả, giậm chân một cái có thể làm Bát Hoang rung động.

- Hiểu một ít ạ.

Lâm Phong cười khổ đáp.

- Ta xem ngươi không nhất định đã hiểu.

Tỷ như, ta là giáo viên của ngươi, thì ta có thể sẽ dạy ngươi được một số điều trong võ đạo, nhưng đối với chuyện tu luyện và cảm ngộ thì ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình. Kỳ thực những điều ta cho ngươi biết, đều không nhất định chính xác. Có lẽ nó đối với ta đúng, nhưng đối với ngươi sai. Vì lẽ đó, nên bất luận ta nói cái gì? Ngươi đều phải dùng trí não và sự hiểu biết của ngươi để xem xét nó. Giống như tất cả mọi người đều cho rằng, Thiên Ngoại Thiên là chốn thần tiên với vô số cung điện, nhưng khi ngươi tự mình thấy nó thì nó chỉ là một nơi rất bình thường. Những điều Vũ Hoàng nói để Lâm Phong kinh ngạc. Mặc dù Vũ Hoàng rất giỏi, nhưng tất cả những điều ông ấy nói cho ngươi, cũng không nhất định đúng. Mỗi người đều có một con đường riêng.

- Ngươi nhất định còn có điều muốn hỏi ta.

Lúc này, Vũ Hoàng liền nở một nụ cười, sau đó ông ấy tức nằm trên ghế, nhìn bầu trời xanh thẳm.

- Lão sư, lần trước ta thấy ngươi, thì ngươi là một lão ông.

Nhưng tại sao lần này lại là một vị trung niên, rõ ràng cùng một tướng mạo, tại sao lại khiến cho ta cảm thấy khác biệt như vậy.

- Đó là do cảnh giới gây nên, có thể lần sau ngươi thấy ta, sẽ phát hiện người trước mặt ngươi là một vị thanh niên giống như ngươi.

- Do cảnh giới gây nên?!

Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, sau đó lại lập tức hỏi tiếp.

- Lão sư, trước đây ngài có mối quan hệ với ta sao? Lâm Phong hỏi ra điều hắn cảm thấy nghi hoặc trong lòng đã lâu.

Khó khắn lắm mới nhìn thấy Vũ Hoàng chân thân, nên hắn đương nhiên phải hỏi rõ ràng.

- Ngươi lấy thanh kiếm kia, cho ta coi một chút.

Vũ Hoàng thấp giọng nói, tuy có chút nghi hoặc, nhưng Lâm Phong vẫn nghe theo, Thiên Cơ kiếm lập tức xuất hiện trước người Vũ Hoàng.

- Không sai, không ngờ nó đã trở nên cường thịnh như vậy rồi!

Vũ Hoàng liền dùng ngón tay khẽ vuốt thân kiếm, sau đó trả kiếm lại cho Lâm Phong, cười hỏi:

- Cái tên gia hỏa Thiên Cơ tử vô dụng đó có khỏe không? - Thiên Cơ tử!

Con ngươi Lâm Phong đột nhiên rụt lại một cái, nhìn chằm chằm Vũ Hoàng. Sau một lát, hắn cười khổ nói:

- Bối phận tựa hồ có hơi loạn rồi!

- Không loạn, không loạn.

Vũ Hoàng lắc đầu cười nói.

- Mỗi người đều có con đường của mình.

Ngày xưa, khi ta và Thạch Hoàng rời Thiên Trì, đã chặt đứt tất cả, sự hưng suy của Thiên Trì đã không còn liên quan đến chúng ta. Nếu như cái tên đệ tử vô dụng kia chịu bỏ Thiên Trì, đến Bát Hoang, ta sẽ giúp hắn một chút, nhưng hắn lựa chọn con đường đó, nên không ai có thể giúp cả. Ngày xưa, bọn ta để Thanh Lâm đi tới Càn Vực, bởi vì ta và Thạch Hoàng không thể triệt để chặt đứt tình cảm với Thiên Trì. Nên lần đầu tiên chiêu thu môn đồ Vũ Hoàng, chúng ta muốn xem thử Thiên Trì có tên đệ tử nào ra dáng không. Nếu được, ta sẽ chiêu mộ một tên cũng không sao. Nếu như ngươi không hăng hái, ta cũng đã không thu ngươi rồi. Con đường trở thành Hoàng Giả vô cùng gồ ghề và sẽ gặp rất nhiều đau khổ. Mỗi người đều có con đường của chính mình, có thể giúp, tự nhiên sẽ giúp một cái. Nhưng tất cả, vẫn xem ngươi lực chọn con đường của chính mình như thế nào. Tỷ như, Vũ Hoàng như ta cũng không thể đi chỉ đạo tu luyện cho tất cả đệ tư của Thiên Đàỉ được. Mà cũng không thể để ý tới tất cả mọi chuyện của Thiên Đài được. Cũng sẽ không vì một tên đệ tử nào đó bị người ta giết mà đi báo thù được. Nếu đứng trên góc độ của Vũ Hoàng mà nói, tất cả những chuyện đó đều là những chuyện nhỏ, nếu như thật sự muốn quản, cũng quản không hết. Môn hạ đệ tử Vũ Hoàng nhiều như vậy, sao có thể quản hết?

- Những điều ta nói vừa nãy, ngươi đã hiểu chưa? Vũ Hoàng liền hỏi Lâm Phong.

- Đệ tử rõ ràng.

Lâm Phong khẽ gật đầu.

- Ngươi vẫn không hiểu.

Khi nhìn thấy Vũ Hoàng lắc đầu cười nói, Lâm Phong lộ ra thần sắc nghi hoặc.

- Không phải lúc nãy ta đã nói với ngươi, nhưng điều ta không nhất định sẽ đúng sao.

Nó có lẽ đúng với ta nhưng chưa chắc đúng với ngươi. Tỷ như, khi ta thành Hoàng giả, những người chí thân của ta đã chết từ lâu, nên ta không lo lắng, có thể chặt đứt hồng trần, nhưng ngươi vẫn còn trẻ tuổi, mặc dù có một ngày ngươi thành Hoàng giả, những người chí thân của ngươi chắc chắn vẫn còn. Khi đó ngươi có thể không quản bọn họ? Có thể không để ý tới sự sống chết của bọn họ sao? Thần sắc Lâm Phong trở nên sững sờ, lập tức cười khổ, hắn đã bị Vũ Hoàng dắt đi rồi.

- Hiện tại đã hiểu chưa? Vũ Hoàng hỏi lại.

- Lần này thì đệ tử đã rõ ràng rồi!

Lâm Phong cười đáp.

- Rõ ràng cái gì? Lâm Phong nhìn Vũ Hoàng, bình tĩnh nói: - Mỗi người, đều có con đường của chính mình, con đường của lão sư không nhất định sẽ thích hợp cho ta đi.

Ta chỉ cần đi theo trái tim chính mình, truy tìm đạo của ta!

- Được rồi, đó là con đường của Tôn giả, ngươi sớm đã hiểu rồi.

Vũ Hoàng nở nụ cười nói.

- Con đường của Tôn giả ư? Lâm Phong nói nhỏ.

- Đúng, sau khi đạt đến Tôn giả, ngươi phải đi tìm đạo của chính mình, khi đó không ai có thể giúp ngươi đi cả.

Chỉ có ngươi mới có thể tìm ra con đường thích hợp nhất với ngươi, đó mới là đạo của ngươi. Đường chính là đạo, đạo chính là đường. Vũ Hoàng bình tĩnh nói, đây mới là điều hắn muốn nói cho Lâm Phong. Một khi đã đạt đến Tôn giả, phải tự đi tìm đạo của mình, chưa chắc đi theo đạo của người khác đã đúng, Vũ Hoàng cường giả cũng như thế.

- Thạch Hoàng tiền bối cũng trong mảnh không gian này sao? Lâm Phong hỏi một tiếng.

- Thạch Hoàng đã đi theo đạo của hắn rồi.

Nghe nói tảng đá bảo bối của Thạch Hoàng cũng đang trên người ngươi. Ngươi đúng là có duyên với chúng ta, nên mới có thể nắm giữ hai cái bảo bối của ta và Thạch Hoàng. Vũ Hoàng khẽ cười, tùy ý nằm trên cái ghế, hình như đang hồi ức. Nhớ năm đó, hắn cũng là phong chủ của Thiên Cơ Phong, mà Thạch Hoàng lại là phong chủ của Thiên Tuyền Phong. Nên Thiên Cơ kiếm cùng Thiên Tuyền Thạch đều là bảo bối một thời của họ. Nên khi nhìn thấy chúng, bọn họ cảm thấy hoài niệm.

- Đi, ta dẫn ngươi đi xem mấy vị sư huynh của ngươi!

Sau khi Vũ Hoàng nói với Lâm Phong một tiếng, ông ấy lập tức đứng lên, khoát tay lên người Lâm Phong bước đi. Một bước này nhìn thì có vẻ tùy ý, nhưng lại ẩn chứa vô số loại biến hóa, hai người lập biến mất. Sau khi Vũ Hoàng cùng Lâm Phong rời đi, chỗ đó vẫn lưu lại một dấu chân bình thường, nhưng lại có vô số biến hóa. Lúc nay, Vũ Hoàng đã mang Lâm Phong tới bên trong một toà thành rất phổ thông, nơi này không có bất kỳ võ tu cường đại nào, là một nơi rất bình thường, trong tầm mắt Lâm Phong đang có một vị tăng nhân đang hoá duyên. Hắn đang liên tục gõ lên cửa của một nhà, mặc dù bị người ta đuổi ra ngoài, như trên khuôn mặt hắn vẫn tươi cười. Rất khó tưởng tượng, vị tăng nhân đamg hoá duyên kia lại là một vị cường giả khủng bố, chỉ cần phất tay một cái đã khiến cho cả tòa thành nhỏ này bị phá hủy.

- Đứa ngốc này tu Kim thân tượng Phật, đi phật đạo.

Nên hắn phải tu tâm cho vững chắc, đạo của nó mới có vững được. Sau khi Vũ Hoàng nói xong, hai người họ liền biến mất. Khi vừa mới xuất hiện, Lâm Phong cảm giác được một luồng khủng bố sát khí, ra nơi hắn đang đứng là một mảnh chiến trường. Cả chiến trường này, đều là những Tôn giả phi thường khủng bố, để cho Lâm Phong cảm thấy run sợ. Mỗi một cường giả ở đây, đều nắm giữ khả năng hủy thiên diệt địa, nên vòm trời ở đây đều trở nên nứt toác, mặt đất không ngừng bị xé ra. Bên trong mảnh chiến trường này đang có một bóng người mặc trường bào hắc sắc, cả người nhuốm máu. Trên tay hắn đang cầm một thanh kiếm, tựa như có thể sát thiên, phạt địa, đồ thần thí phật. Người đó chính là đệ nhất môn đồ của Tôn Vũ, Như Tà!

- Như Tà lấy sát chứng đạo, đây là con đường của hắn!

Sau khi nói, thân hình Vũ Hoàng lại lóe lên. Chỉ chốc lát sau, Lâm Phong phát hiện hắn đã trở lại Thiên Ngoại Thiên, tất cả vẫn như trước, dường như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra vậy. Sau đó Vũ Hoàng lại trở lại trên ghế, nhìn bầu trời xanh thẳm, khẽ cười nói:

- Mỗi người đều có con đường của chính mình.

Đại sư huynh Mộc Trần ngươi, không hề hết sức theo đuổi bất cứ thứ gì, hắn chỉ thích làm gì thì làm cái đó.

- Cái võ đạo thế giới, so với tưởng tượng của con phức tạp hơn rất nhiều!

Lâm Phong nói nhỏ một tiếng. Khi Vũ Hoàng dẫn hắn đi vào chiến trường có Tôn giả khắp nơi, cường giả như mây khiến hắn vô cùng tò mò. Không biết đó là nơi nào?

- Lão sư, nếu là sư huynh bị giết ở chiến trường thì sao? - Lâm Phong hỏi một tiếng.

- Đường là do hắn chọn, chính hắn phải tự đi.

Vũ Hoàng bình tĩnh nói:

- Trong Bát Hoang Cảnh, chuyện các thế lực lớn tranh cướp quá ư thông thường, nên Vũ Hoàng sẽ không đi tham dự.

Trừ phi có một tên Vũ Hoàng khác không nể mặt mũi, mới có thể can thiệp. Bình thường, Vũ Hoàng sẽ không tùy ý tham dự tranh đấu giữa các đệ tử, nếu can thiệp thì ai có thể trưởng thành? Thế giới này cũng sẽ trở nên loạn. Lâm Phong trầm ngâm chốc lát, rất tán thành gật đầu. Nó là một quy tắc ngầm, nếu như Vũ Hoàng có thể tùy ý ra tay loại bỏ hậu bối của những người khác, thì chẳng phải cả thế giới sẽ trở thành, ngươi giết đệ tử của ta, ta sẽ chém đệ tử của ngươi. Nếu thật sự như thế thì còn có ai có thể trưởng thành, cái đó sẽ trở thành một tai nạn hủy diệt tất cả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play