Trong Bát Hoang Cảnh, Bắc Hoang luôn nổi tiếng yếu thế, không có bao nhiêu yêu nghiệt. Trước đây, Hiên Viên Phá Thiên cũng được coi như là nhân vật tuyệt đỉnh của Bắc Hoang, nhưng bây giờ, hắn đã bị Lâm Phong chém. Nên danh hiệu đệ nhất thiên tài Bắc Hoang đã thuộc về Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm. Mà Long Đằng lại là tuyệt đỉnh thiên tài của Tây hoang, ngoại trừ thập đại yêu nghiệt và Bạch Thu Lạc của Lạc Thiên Các, gần như không có người nào có thể áp chế Long Đằng Bởi vậy nên trận chiến giữa Lâm Phong và Long Đằng này, là trận chiến giữa các thiên tài của Tây Hoang và Bắc Hoang. Khi tin tức truyền ra, nó không chỉ hấp dẫn sự chú ý của Bắc Hoang và Tây hoang, mà các địa vực khác của Bát Hoang Cảnh cũng vô cùng quan tâm. Man Hoang yêu vực, Đấu chiến thắng địa trong Hoa Quả Sơn trong, Viên Phi đang cầm trong tay một cái cự bổng, ánh mắt của hắn lúc này dường như xuyên thấu hư không, nhìn phía Thiên Đài, dũng cảm nói:
- Lâm Phong huynh đệ, ta rất mong chờ ngươi sẽ tỏa sáng ở Bát Hoang Cảnh.
Trận chiến này, tất chém Long Đằng. Cùng lúc đó, trên lôi Hoàng trên đảo yêu vực, cũng đã có một con ám kim lôi điểu đang nhìn phía Bắc Hoang, thì thầm nói:
- Lâm Phong, nếu như Long Đằng không thể giết ngươi, ta sẽ tự mình giết ngươi!
Trong một tòa cung điện mênh mông thuộc lục dục Thiên cung tại Tiên hoang cũng đang có một vị tuyệt mỹ mỹ nhân, đang nhìn về phía phương xa. Nàng bây giờ đang nở một nụ cười xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, từ từ nói:
- Tiểu tử được nhà tiên tri coi trọng, chỉ dùng hơn nửa năm đã muốn quật khởi ư!
Mà trên Tê phượng sơn của Thiên Khung Tiên Khuyết, cũng đang có hai cô gái có dung nhan khuynh thành, đang nhìn về hướng Bắc Hoang. Sau hơn nửa năm, khi gần như tất cả những người đi ra từ Mệnh Vận chi thành đi đều đã kết thúc bế quan. Khi bọn họ đi ra liền nghe được tin tức từ Bắc Hoang truyền đến. Sau khi nghe xong, bọn họ đều không tự chủ nhắm mắt suy tư, đặc biệt là những người đã từng nhìn thấy nhà tiên tri. Nếu như nhân vật chính không phải Lâm Phong mà chỉ là Long Đằng thì bọn họ sẽ không quan tâm lắm. Nhưng bởi vì đại chiến giữa Lâm Phong và Long Đằng, nên mới sẽ hấp dẫn ánh mắt của những yêu nghiệt này. Bởi vì, tất cả bọn họ đều biết rõ, Lâm Phong đã được tiên đoán gì. Và tất cả mọi người đều muốn nhìn thử, người thanh niên nhà tiên tri muốn thu làm đệ tử, đã trưởng thành đến cỡ nào, hắn thật sự sẽ quật khởi tại Bát Hoang sao? Mà người Kiếm Thành cũng rất quan tâm đến chuyện này, tất cả bọn họ đều muốn biết kết quả khi thiếu chủ của bọn họ sắp sửa quyết chiến với kẻ có Thiên Long yêu thể. Liệu vinh quang ngày xưa của Thiên Kiếm Hoàng có tái hiện trên người thiếu chủ hay không? Lâm Phong cũng không có quá mức lưu tâm đối với cái nhìn của mọi người trong Bát Hoang Cảnh về trận chiến này. Lý do hắn muốn giết Long Đằng không phải hoàn toàn Nguyệt Tâm, mà còn vì ân oán của hai người. Trong hai người bọn họ, nhất định phải có một người chết, hắn không giết Long Đằng, Long Đằng cũng sẽ giết hắn. Sau khi trở lại Thiên Đài, Lâm Phong cũng yên tĩnh tu luyện một thời gian. Lúc này hắn lại cùng Mộng Tình đi ra khỏi cung điện, nhìn về phía trên hư không. Trên bầu trời cuồn cuộn mây mù gần như không thể xuyên qua được kia có vô số điều bí ẩn. Nhưng Lâm Phong lại biết, trên đó có khả năng ẩn giấu một thế giới khác. Thiên Ngoại Thiên!
- Ta muốn đi lên xem một chút!
Lâm Phong nở một nụ cười với Mộng Tình, nhẹ giọng nói một tiếng.
- Đi đi!
Mộng Tình khẽ gật đầu. Sau đó Lâm Phong liền hướng mắt về hướng hư không. Thời khắc này, đôi mắt bình tĩnh của hắn đột nhiên có một đạo kiếm quan khủng bố bắn ra, xuyên thủng Cửu Tiêu.
- Vù!
Thân thể Lâm Phong phóng lên trời, bây giờ hắn dường như đã hóa thành một thanh kiếm đang muốn chọc thủng Thiên Ngoại Thiên.
- Ầm ầm!
Khi Lâm Phong chạm vào đám mây mù, hắn thấy một đạo tiên quang chiếu xuống. Cả thiên địa bất đầu rung động, những tầng mây lập tức hóa thành một cái cối xay muốn cuốn lấy Lâm Phong, chúng dường như muốn xé nát hắn.
- Xì!
Lâm Phong giơ một cánh tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một đạo kiếm quang óng ánh, trực tiếp phá tan Thiên khung.
- Oanh ca!
Cối xay kia cuối cùng đã hạ xuống. Thời khắc này, toàn bộ Thiên Đài đều cảm nhận được một luồng uy thế lạ thường, khiến rất nhiều người dồn dập ngẩng đầu lên trời. Lúc này, Lâm Phong đã bị cuốn vào cái cối xay, hắn như bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghiền thành bột phấn. Nhưng mà thân ảnh nho nhỏ ấy vẫn bất khuất, ngạo nghễ, gần như không một thứ gì có thể ngăn cản hắn.
- Xì, xì… Mọi người phía dưới chỉ nhìn thấy một đạo kiếm ảnh trùng thiên đang xé rách cái cối xay kia, trên cối xay xuất hiện một đạo vết nứt nho nhỏ, nhưng lại càng lúc càng lớn.
Kiếm khí trong hư không càng ngày càng mạnh, no đang không ngừng xé rách bầu trời.
- Lâm Phong, hắn đang muốn xé rách Thiên Ngoại Thiên sao? Đám người Thiên Đài cảm thấy chấn động, trái tim bọn họ bắt đầu đập liên hồi.
Lâm Phong thật cuồng bá, người khác phải từ từ bay lên Thiên Ngoại Thiên, mà Lâm Phong lại muốn dùng một kiếm phá tan Thiên Ngoại Thiên, quá bá đạo, hắn lúc này giống như bóng người ngày xưa đã ngạo nghễ đạp trên cửu trùng thiên. Uy thế cái cối xay ngày càng mãnh liệt, nhưng không cách nào ngăn cản Thiên Ngoại Thiên bị xé rách. Rốt cục, mọi người đã nhìn thấy một tia sáng chiếu nghiêng xuống người Lâm Phong, hắn đã xé rách được Thiên Ngoại Thiên. Trên Thiên Đài, ý nghĩa của chuyện phá được Thiên Ngoại Thiên giống như cá chép vượt vũ môn, nếu thành công, hắn sẽ trở thành đệ tử thân truyền của Vũ Hoàng. Lâm Phong từng là đệ nhất môn đồ của Thiên Vũ cảnh, mà ngày hôm nay, hắn rốt cục cũng phá tan Thiên Ngoại Thiên. Trở thành vị đệ tử thân truyền thứ mười hai của Thạch Vũ Nhị Hoàng. Thân thể Lâm Phong đã từ từ biến mất trong chùm sáng, hắn đã lao ra thiên uy cối xay. Lúc này mọi người đang rất rung động, tất cả bọn họ cũng đều muốn đi xem phía sau của Thiên Ngoại Thiên có cái gì, phía sau đó chắc có cung điện của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng cùng đám đệ tử thân truyền của bọn họ, nơi đó là Thánh địa tu luyện? Đây là suy đoán của tất cả mọi người, là động lực khích lệ bọn họ không ngừng tiến lên. Chung quy sẽ có một ngày, bọn họ cũng sẽ như Lâm Phong, phá tan Thiên Thiên Ngoại Thiên, trở thành đệ tử thân truyền của Vũ Hoàng. Khi Lâm Phong lao ra Thiên Ngoại Thiên, hắn đi tới một vùng không gian khác. Hiện ra trước mặt Lâm Phong, không hề có những cung điện mênh mông, cũng không hề có tiên vũ. Tất cả những tượng tượng của hắn về nơi này đều sai bét. Trước mặt của hắn là một mảnh bầu trời xanh thẳm và một vùng đât yên tĩnh mà mênh mông, mà phía xa xa là một cái thôn nhỏ, tạo ra một khung cảnh phi thường an lành. Nơi này không có tranh đấu, cũng không có những võ tu khủng bố phi thiên độn địa, ở đây có chỉ có tiếng hét to của những đứa nhỏ cùng thôn dân đang hưng phấn. Mà tu vi của bọn họ cũng nhỏ yếu đến đáng thương, mạnh nhất chỉ là Huyền Vũ Cảnh, rất khác những tưởng tượng của Lâm Phong. Lâm Phong liếc mắt nhìn phía sau, ở đó đang có một cây cổ thụ ngàn năm vô cùng xum xuê, tươi tốt, là nơi tốt để hóng gió. Khi sờ lên thân cây, Lâm Phong nở một nụ cười, bên trong thôn xóm xa xa kia, có một người trung niên dương dương tự đắc ngồi trên ghế tắm nắng. Hắn có vẻ đặc biệt an tường, mà khí tức của hắn cũng vô cùng ôn hòa, không làm người ta cảm thấy bất kỳ sự mạnh mẽ nào. Tất cả những người tình cờ đi qua bên cạnh hắn, cũng sẽ cười chào hỏi hắn một tiếng, mà hắn cũng sẽ cười đáp. Lâm Phong nhấc chân chậm rãi đi về hướng người trung niên nọ, đi tới bên cạnh hắn, Lâm Phong tùy ý ngồi xuống.
- Có phải có chút thất vọng? Trung niên kia thấp giọng nói một tiếng, ánh mắt hắn vẫn rất bình tĩnh nhìn phía bầu trời xanh thẳm,.
- Chỉ có chút bất ngờ.
Lâm Phong nở một nụ cười.
- Tiền bối, đây là nơi nào.
- Ngươi phải đổi cách xưng hô đi.
Người trung niên kia yên tĩnh nói một tiếng. Lâm Phong lập tức đứng dậy, hơi khom người, hô:
- Lão sư!
- Lão sư à? Ngươi không muốn hô một tiếng sư tôn sao? Trung niên kia lại khẽ cười, thì ra người nọ là một trong hai vị Vũ Hoàng danh chấn Bát Hoang của Thiên Đài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT