Trong nháy mắt, nửa tháng lại trôi qua. Bắc Hoang lan truyền tin tức, Thu Nguyệt Tâm của Thu gia đã phá tan bình cảnh, thành công xung kích Cảnh giới Tôn Vũ. Ánh mắt của mọi người tại Bắc Hoang, đều nhìn chằm chằm vào Thu gia, thậm chí ngay cả các thế lực lớn trong các khu vực khác của Bát Hoang Cảnh cũng dõi theo Thu gia. Thu Nguyệt Tâm chắc chắn có thể chất kinh người, mà bây giờ mới mới vừa thức tỉnh. Nên nàng mới có thể từ Thiên Vũ tầng bảy trở thành Tôn giả trong khoảng thời gian nửa năm được. Chỉ nghe qua đã thấy khủng bố, dù cho Bát Hoang thập đại yêu nghiệt, cũng không làm được như vậy. Sau đó không lâu, lại có một tin tức vô cùng chấn động truyền ra, thiên tài Long Đằng của Thiên Long Thần Bảo ở tây hoang, cũng đang trùng kích cảnh giới Tôn giả. Mà cũng có người thấy một trưởng lão Thu gia xuất hiện trong Thiên Long Thần Bảo. Có vẻ như Thu gia và Thiên Long Thần Bảo định thông hôn. Thiên Long Thần Bảo, muốn Long Đằng kết thành phu thê với Thu Nguyệt Tâm. Bọn họ định hớt tay trên trước khi thể chất thần bí của Thu Nguyệt Tâm bị bạo lộ. Chuyện này cực kỳ trọng đại đối với Thu gia, có thể kết thông gia cùng Thiên Long Thần Bảo, một chuyện vô cùng vinh quang. Thế nhưng bởi vì liên lụy đến mặt mũi của Thiên Đài, nên việc này được làm khá bí ẩn, chỉ có một ít phong thanh lộ ra. Dù sao thì Thu Nguyệt Tâm cũng là môn đồ Thiên Đài, mà chuyện Thiên Long Thần Bảo có cừu oán cùng Thiên Đài thì mọi người đều biết. Nhưng mà Thu gia, không muốn bỏ qua cơ hội lần này, nếu như thành công, bọn họ sẽ leo lên được chiến xa của Vũ Hoàng thế lực. Nhìn thì chỉ cách có một bước, nhưng kì thực lại là một bước lên trời. Mà Long Đằng cũng có thiên phú xuất chúng và sẽ có một ngày hắn sẽ trở thành Vũ Hoàng của Thiên Long Thần Bảo. Nên chuyện này đối với Thu gia mà nói, chính là kỳ ngộ hiếm có. Đồng thời ở Bắc Hoang cảnh, còn có một chuyện khiến người khác đặc biệt chú ý, Hiên Viên Phá Thiên chuẩn bị cưới thiên kim Dương gia, Dương Tử Diệp. Mà khi tu vi cũng Hiên Viên Phá Thiên bước vào Thiên Vũ tầng chín, hắn đã cuồn ngạo phát biểu, muốn chém chết Lâm Phong của Thiên Đài. Nhưng Lâm Phong lại mất tích, để rất nhiều người cảm thán. Không biết khi nào Lâm Phong mới dám ứng chiến Hiên Viên Phá Thiên. ... Đối với những chuyện này, Lâm Phong không biết gì, hắn vẫn còn bên trong tiểu trấn đó. Vào lúc sáng sớm, những tiếng thét to đặc biệt vang dội, từ dưới chân núi hướng về hướng tiểu trấn. Mọi người trong tiểu trấn đều đang tập luyện, Từ sư phụ lúc này đang chỉ đạo mọi người tu luyện. Lúc này, Diệp Tuyết cũng đang trong đám người tập luyện dưới chân núi, nhưng nàng lại có vẻ mất tập trung. Ánh mắt nàng thỉnh thoảng lại nhìn về hướng thác nước. Dưới chân thác nước, một một người mặc một bộ trường bào màu trắng đang bình tĩnh nhìn thác nước nước chảy. Hắn dường như đang hòa vào tự nhiên.

- Tiểu Tuyết, ngươi lại nhìn lén Lâm Phong à? Khi Từ sư phụ thấy Diệp Tuyết mất tập trung, cười nói.

- Hừm, tiểu di gần nhất đều nhìn lén Lâm thúc thúc.

Tiểu Thần đang ngồi dưới đất, dùng thanh âm non nớt của nó mở miệng nói. Khi Diệp Tuyết nghe được câu chuyện của hai người, sắc mặt của nàng liền ửng đỏ, hơi cúi đầu.

- Ha ha, tiểu Tuyết.

Nếu như ta là con gái, nhìn thấy Lâm Phong tuấn tú như vậy, ta cũng sẽ thích. Huống hồ, Lâm Phong lại có được tu vi sâu không lường. Từ sư phụ trêu ghẹo nói.

- Từ sư phụ, ngươi lo chuyện của ngươi đi.

Diệp Tuyết trừng mắt nhìn Từ sư phụ một cái, rồi nói.

- Lâm Phong chỉ là người bình thường, nào có tu vi sâu không lường như ngươi nói cơ chứ.

Ngươi có thấy hắn tu luyện sao?

- Con đi tìm Lâm thúc thúc chơi đây!

Tiểu Thần lập tức đứng lên, bước chân chạy về hướng về Lâm Phong. Tuy nó còn nhỏ, nhưng tốc độ nó không chậm chút nào.

- Ha ha, tiểu tử sắp có thể tu luyện được rồi.

Khi Từ sư phụ nhìn thấy dáng dấp khả ái của tiểu Thần, ông cười to. Khi Tiểu Thần không ngừng chạy về hướng thác nước, Từ sư phụ cùng Diệp Tuyết đều mặc kệ nó. Khi tiểu Thần đang vừa chạy vừa hô Lâm thúc thúc, thì tiểu tử đó đột nhiên dừng hạ, trợn trừng mắt lên. Khi nảy, nó vừa mới thấy Lâm thúc thúc chỉ cần phất tay một cái đã có thể chém đôi thác nước.

- Phốc Đùng!

Tiểu tử kia liền ngã rầm trên mặt đất, nó nằm ở đó, nhìn về thác nước. Nhưng thác nước lúc này đã khôi phục như cũ. Hai tay của nó liền chống đất, bò dậy, lập tức chạy ngược lại, trong miệng vẫn hô to:

- Từ sư phụ, tiểu di.

- Từ sư phụ, tiểu di.
..

- Tiểu Thần, làm sao vậy? Khi Từ sư phụ nhìn thấy tiểu tử kia lại chạy về, trên khuôn mặt nhỏ bé của nó cũng trở nên đỏ bừng bừng, không khỏi có chút kỳ quái.

- Lâm thúc thúc.
.. Lâm thúc thúc, hắn chỉ dùng một đầu ngón tay... Sau đó, sau đó thác nước... Liền đứt đoạn mất! Tiểu tử kia không ngừng thở hổn hển, nhưng vẫn không ngừng nói, đặc biệt đáng yêu. Nhưng sau khi nghe mấy câu nói của nó, thần sắc của Từ sư phụ hơi cứng đờ, lập tức quay đầu nhìn về hướng thác nước.

- Tiểu hài tử thì biết cái gì, không được nói bậy.

Diệp Tuyết liền đi lên trước, vò vò cái đầu của tiểu tử một cách cực kỳ sủng nịch.

- Tiểu di, ta nói thật.

Tiểu tử kia liền tỏ vẻ không phục, trừng mắt với Diệp Tuyết nói.

- Được rồi được rồi, ngươi nói thật!

Diệp Tuyết liền nặn khuôn mặt nhỏ của tiểu Thần.

- Ô ô ô… Nhưng vừa đúng lúc đó, phía xa xa đột ngột vang lên một tiếng kèn lệnh, đánh vỡ sự yên tĩnh của nơi này trong nháy mắt.

Từ sư phụ liền cả kinh, ánh mắt của ông liền hướng về phía xa xa, tiểu trấn đã xảy ra vấn đề rồi.

- Đi!

Mọi người liền dồn dập đứng dậy, họ lập tức chạy về hướng tiểu trấn, mà tiếng kèn lệnh càng ngày càng nhanh. Lâm Phong cũng quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, không khỏi cau mày.

- Tại sao khi nghe tiếng kèn lênh, mọi người đột nhiên rời đi? - Mà cũng đến lúc ta nên đi rồi.

Lâm Phong liền tự lẩm bẩm, hắn đã sững sờ ở trong cái trấn nhỏ không ít thời gian, tiểu trấn này quả yên tĩnh và an lành, khiến hắn cảm thấy phi thường thoải mái. Lúc này, trong tiểu trấn đang có từng cơn bụi bặm tung bay, trên con đường bằng đá xanh kia không ngừng có những âm thanh khủng bố truyền ra, làm cho lòng người chấn động. Khi đám người Từ sư phụ chạy tới nơi, họ liền nhìn thấy một đám người cưỡi long mã đang bước vào tiểu trấn. Những người kia tỏ ra vô cùng nguy hiểm, tựa như một đám người ở trên cao nhìn xuống các cư dân trong tiểu trấn.

- Tiểu Tuyết, mau mang Tiểu Thần rời đi.

Khi Từ sư phụ nhìn thấy đám người kia, lòng hắn cảm thấy hồi hộp, truyền âm cho Diệp Tuyết một tiếng. Mà chính hắn, lại đi về phía thanh niên cầm đầu của đám người cưỡi Long mã kia, nói:

- Chư vị tuấn kiệt, không biết các vị đi Long Tuyền trấn để làm gì? - Nghe nói Long Tuyền trấn các ngươi có một khối đá, gọi Long Tuyền thạch.

Ngươi hãy mau đi lấy nó tới cho ta. Người thanh niên cưỡi long mã kiêu ngạo liếc mắt nhìn Từ sư phụ phía dưới. Sau đó dùng giọng ra lệnh. Khi nghe được lời thanh niên, ánh mắt mọi người hơi ngưng lại, trợn mắt nhìn. Long tuyền thạch, bảo vật do tổ tiên của bọn họ truyền xuống, khiến cho cả trấn của bọn họ có thể tu luyện võ đạo. Bọn họ làm sao có khả năng giao nó ra. Sau khi Từ sư phụ nghe được thanh âm huyên náo của mọi người, ông liền phất phất tay bảo mọi người im lặng, rồi quay về phía thanh niên kia nói:

- Các hạ, Long tuyền thạch là đồ vật do tổ tiên của chúng ta truyền lại.

Kính xin chư vị tuấn kiệt có thể khoan hồng độ lượng!

- Câm miệng!

Thanh niên kia liềnvquát chói tai một tiếng, sau đó ngạo ngễ nói:

- Ta xưa nay không nói lần thứ ba, đây là lần thứ hai ta mở miệng.

Mau đưa long tuyền thạch tới đây!

- Các hạ, dù gì Thiên Long Thần Bảo cũng là Vũ Hoàng thế lực, các ngươi làm như thế.

Thật sự rất quá đáng. Âm thanh của Từ sư phụ liền trầm xuống. Bảo vật tổ tông truyền lại, há có thể bị người lấy đi.

- Hả? Thanh niên kia cau mày, sắc mặt của hắn lập tức trở nên lạnh lẽo.

Hắn không ngờ trong một cái trấn nhỏ như thế này, lại có người nhận ra bọn họ là người của Thiên Long Thần Bảo!

- Tiểu Tuyết, đi gọi Lâm Phong đến!

Từ sư phu liền xoay người, truyền âm cho Diệp Tuyết.

- Nhanh đi!

Từ sư phụ lớn tiếng nói, Diệp Tuyết lúc này mới cắn răng, chạy như điên về phía sau núi.

- Một cô nương rất đẹp, nhưng nàng có thể chạy thoát sao? Người thanh niên kia liền lạnh lùng nở nụ cười, nhìn Từ sư phụ nói: - Nếu ngươi đã biết chúng ta là người của Thiên Long Thần Bảo, sao còn dám không đem đồ vật giao ra đây? - Đồ vật của Tổ tông, không thể vứt!

Ánh mắt của Từ sư phụ liền trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm đối phương.

- Rất tốt!

Trong con ngươi của tên thanh niên liền hiện ra một đạo hàn quang.

- Ngươi để cô gái kia gọi người tới sao.

Nói cho ngươi biết, ta sớm đã điều tra cái tiểu trấn này rõ ràng. Trừ ngươi là Thiên Vũ tầng bảy, không hề có một cái tên Thiên Vũ cảnh cao cấp nào, ngươi cho nàng đi gọi ai? Thần sắc của Từ sư phu liềṇ cứng đờ, diện sắc của ông liền hơi tái nhợt. Những người này đều là môn đồ của Thiên Long Thần Bảo, tu vi thấp nhất cũng là Thiên Vũ tầng năm. Mà cái thanh niên đang ở trước mắt này lại có tu vi Thiên Vũ tầng tám. Không biết Lâm Phong có thể đối phó được không?

- Nếu cô nàng kia đã đi gọi người tới.

Thì ta sẽ chờ xem viện binh của các ngươi là ai? Sau đó sẽ chém luôn một thể, miễn cho phiền phức. Tên thanh niên kia bình tĩnh nói. Nếu như bọn họ đã biết hắn là người của Thiên Long Thần Bảo, thì bọn họ không thể sống.

- Các ngươi… Sắc mặt củaTừ sư phụ liền trở nên trắng xám trong nháy mắt.

Cái đàm súc sinh này quá độc ác!

- Trước tiên ta sẽ phế bỏ đôi tay ngươi đã!

Khi người thanh niên kia nói xong, bên cạnh hắn có hai người nhảy xuống Long mã, lạnh lùng đi về hướng Từ sư phụ.

- Đừng trách ta, ai bảo đại sư huynh Long Đằng sắp đi tới Thu gia cầu hôn.

Người sư đệ như ta cũng phải biểu thị một chút. Long tuyền thạch của các ngươi là một bảo vật không tệ! Từ sư phu mắc dù là người lợi hại nhất tiểu trấn, nhưng ông chỉ có tu vi Thiên Vũ tầng bảy. Sao có thể là đối thủ của hai vị đệ tử Thiên Long Thần Bảo. Hai tiếng kêu thảm thiết liền truyền ra, nương theo đó là hai tiếng xương bị bẻ gãy. Đám người của tiểu trấn liền bị kích động, chuẩn bị xông lên.

- Toàn bộ đứng lại cho ta!

Từ sư phụ liền giận dữ hét một tiếng, tất cả mọi người lập tức dừng lại, nhưng trên mặt của bọn họ vẫn tràn đầy vẻ phẫn hận. Từng ánh mắt khát máu liền nhìn chằm chằm Từ sư phụ đang quỳ dưới đất. Một cánh tay của hắn đã bị bẻ gãy.

- Ta không cho phép các ngươi thương tổn Từ sư phụ!

Tiểu Thần liền dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm cánh tay bij bẻ gẫy của Từ sư phụ.

- Tiểu tử, mau trở lại!

Từ sư phụ liền quát mắng một tiếng.

- Không, Từ sư phụ.

Ta không cho phép bọn họ thương tổn ngươi, tiểu di đã đi gọi Lâm thúc thúc tới. Lâm thúc thúc thật sự rất lợi hại, hắn sẽ đến cứu ngươi! Tiểu Thần liền đi tới bên người Từ sư phụ, phẫn nộ nhìn chằm chằm bóng người phía trước.

- Một đứa nhỏ thật đáng yêu!

Cái tên thanh niên đang cưỡi Long mã, liền nở một nụ cười tà ác:

- Mang nó tới đây!

- Cầu các ngươi hãy buông tha cho nó, nó chỉ là một tiểu hài tử!

Từ sư phụ giận dữ hét.

- Ôm tới!

Tên thanh niên kia lạnh lẽo nói.

- Khà khà!

Cái tên bẻ gẫy cánh tay Từ sư phụ liền cười một tiếng đưa tay hướng về tiểu Thần.

- A… Nhưng đúng vào lúc này, sắc mặt của hắn đột nhiên biến thành màu đen.

Sau khi kêu thảm thiết một tiếng, hăn liền lập tức ngã xuống, trên mặt của hắn liền có một luồng hắc khí tỏa ra. Tình cảnh này, khiến cho mọi người xung quanh vô cùng rung động, cái tên vừa mới cười khà khà kia đã chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play