Thời gian trôi qua trong nháy mắt, rốt cuộc cũng có tin tức của Thu gia, Thu Nguyệt Tâm thật đang trùng kích Tôn Vũ, một khi nàng phá tan bình cảnh, thì sẽ bước vào hàng ngũ Tôn giả. Tin tức này để cho mọi người vô cùng chấn động, trong lòng đều cảm thấy tiết cho Thu Nguyệt Tâm. Thu Nguyệt Tâm không có đi gặp nhà tiên tri quá ư đáng tiếc. Nếu không, nhà tiên tri đã biết thể chất của nàng là gì? Tại sao lại có thể khiến thiên tư của nàng trở nên khủng bố như vậy? Tin tức Thu Nguyệt Tâm của Thu gia tộc đột phá Tôn Vũ cảnh, thậm chí còn lan truyền qua các khu vực khác của Bát Hoang Cảnh. Làm cho vô số người phải kinh ngạc. Thậm chí còn có lời đồn, có rất khủng bố thế lực đang muốn làm thông gia với Thu gia. Tin tức này còn oanh động hơn tin tức Thu Nguyệt Tâm đột phá Tôn Vũ cảnh, khiến cho cả Bắc Hoang trở nên náo nhiệt. Mà cái tên Hiên Viên Phá Thiên kia thiên phú không kém, lại có thể dùng nữa năm để bước vào Thiên Vũ tầng chín. Hắn ta còn bá đạo, tuyên bố Lâm Phong kẻ nhu nhược, chỉ biết trốn trong Thiên Đài, không dám đánh với hắn một trận. Hiên Viên Phá Thiên có thể càn quấy như vậy, vì hắn tin chắc Thiên Đài sẽ không làm gì hắn. Đường đường là một trong những thế lực lớn nhất Bắc Hoang, nếu họ dám phái cường giả ra giết hắn, mặt mũi Thiên Đài sẽ bị mất sạch. Trừ phi, trong đám đệ tử Thiên Vũ cảnh của Thiên Đài có người có thể đối phó được Hiên Viên Phá Thiên. Nhưng trong đám đệ tử của Thiên Đài không có người nào có thể đánh bại hắn. Còn cái tên Lâm Phong được Thiên Đài ký thác không ít hy vọng, thì lại mai danh ẩn tích, hơn nửa năm nay đã không thấy tăm hơi của hắn đâu rồi. Có người nói Lâm Phong không dám chiến, vì sợ Hiên Viên Phá Thiên chém giết hắn. Mặc dù Lâm Phong là đệ nhất môn đồ trong đám Thiên Vũ của Thiên Đài, nhưng tu vi thật sự của hắn vẫn rất thấp. Làm sao có thể chống đỡ được cái tên Hiên Viên Phá Thiên đã bước vào Thiên Vũ tầng chín kia! Cũng có người từng ước, Thu Nguyệt Tâm mà ở trong Thiên Đài, thì trận chiến của nàng cùng Hiên Viên Phá Thiên sẽ rất hấp dẫn. Đương nhiên đó cũng chỉ là tưởng tượng của mọi người mà thôi. Bây giờ, Lâm Phong hoàn toàn không biết những chuyện đang diễn ra ở Bắc Hoang, hắn đã cùng ngoại giới đoạn tuyệt liên hệ. Sau khi phiêu bạt mấy tháng trong Hoang Hải, rốt cục thì hắn đã lên bờ. Sau đó hắn đi khắp nơi, lúc thì xem mặt trời lặn, lúc thì ngắm sao, vô cùng tiêu diêu tự tại. Đôi khi có hứng thú, Lâm Phong sẽ lấy ra Thiên Cơ kiếm ra múa kiếm hoặc ngộ kiếm trong sấm sét, cũng có thể luyện kiếm trong Hoang Hải. Một người, một kiếm, lưu lạc Bát Hoang. Khi bước lên cuộc hành, Lâm Phong mới biết Bát Hoang Cảnh mênh mông đến mức nào. Sau khi phiêu bạt trong Hoang Hải và du hí trên đất liền nửa năm, mà hắn vẫn không ra khỏi Bắc Hoang. Lúc này, hắn đang ơtrong một cổ lão tiểu trấn ở nơi giao giới giữa Bắc Hoang và Tây Hoang. Số nhân khẩu trong trấn cũng không nhiều, chỉ có hơn một ngàn người. Tiểu trấn này vô cùng an bình, khi mặt trời ló dạng, mọi người trong tiểu trấn sẽ theo trên trấn một vị cường giả Thiên Vũ cấp cao tu luyện ở dưới chân núi. Những tia sáng của mặt trời vào sáng sớm vô cùng ấm ám, chiếu thằnh vào người của những người đang tu luyện ở dưới chân núi. Tạo ra một cảnh tượng an lành. Từ sư phụ năm nay đã bốn mươi, nhưng bởi vì có tu vi khá mạnh mẽ, nên vẫn giữ được tướng mạo như mới ba mươi. Hắn bây giờ đang chỉ đạo mọi người tu luyện võ kỹ, rèn luyện thân thể hoặc kỹ xảo chiến đấu nào đó. Độ tuổi của người người tu luyện cùng hắn, lại phi thường hỗn tạp, nhỏ nhất chỉ có năm, sáu tuổi, mà lớn nhất cũng có ba mươi, bốn mươi tuổi.

- Lâm thúc thúc, có phải thúc rất lợi hại không? Không thì tại sao thúc không tu luyện cùng họ? Lúc này, có một đạo thanh âm non nớt truyền ra, chỉ thấy bên dưới chân núi đang có một đứa bé đáng yêu hơi vểnh mặt lên nói với người thanh niên đang ngồi trên ghế đá bên cạnh.

Cái người thanh niên bị gọi là Lâm thúc thúc có độ tuổi khoảng hai mươi đến ba mươi tuổi. Tóc của hắn thì tùy ý buông trên bả vai, có vẻ hơi lôi thôi lếch thếch, trên mặt hắn có một chòm râu dài lâu ngày chưa cạo. Nhưng đôi mắt của hắn lại vô cùng thâm thúy, có vẻ đặc biệt trong suốt như mặt hồ bình tĩnh, không có bất kỳ gợn sóng nào. Nhìn đứa nhỏ mới chỉ ba, bốn tuổi trước mắt đang hỏi, người thanh niên kia liền đưa tay ôm nó lên, đặt trong lòng hắn, sau đó liền co cọ chòm râu lên mặt đứa bé, cười nói:

- Thúc thúc làm sao lợi hại như họ, chỉ vì đã lớn, nên không tu luyện mà thôi.

Chỉ cần tiểu Thần lớn lên một chút, con có thể đi theo Từ sư phụ tu luyện rồi.

- Lừa người, Từ sư phụ và mụ mụ cùng tiểu di đều nói, Lâm thúc thúc rất lợi hại.

Tuy rằng chưa bao giờ thấy Lâm thúc thúc động thủ, nhưng chắc chắn rất lợi hại. Tiểu Thần liền giẫy giụa thoát khỏi chòm râu của người thanh niên kia, tức giận nhìn hắn.

- Tiểu Thần, Từ thúc thúc nói ta lợi hại như thế nào? Khi thanh niên nhìn thấy dáng dấp khả ái của tiểu Thần, hắn liền vui đùa, nói.

- Từ thúc thúc nói, ông ấy cũng không dám khẳng định.

Có thể thúc thật sự không có tu luyện, cũng có khả năng thúc lợi hại hơn ông ấy rất nhiều. Nhưng mụ mụ cùng a di đều không tin thúc thúc lợi hại hơn Từ sư phụ.

- Tiểu Thần có tin không? Tiểu Thần liền lắc lắc đầu, giương mặt lên trừng mắt nhìn người thanh niên nói: - Tiểu Thần cũng không tin, nếu như Lâm thúc thúc lợi hại như vậy? Thì tại sao thúc lại đi bộ lên núi ngồi cả ngày, những người lợi hại có thể bay lên đó mà.

- Tiểu Thần, con lại chạy tới làm phiền Lâm thúc thúc à? Đúng lúc đó, lại một đạo âm thanh lanh lảnh truyền đến.

Chỉ thấy cách đó không xa, đang có một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa chạy lại đây. Tuy thiếu nữ kia đã 18 tuổi, nhưng lại có chút trẻ con, vô cùng thuần phác. Thậm chí khi nàng nhìn về phía thanh niên kia, mặt nàng còn hiện lên một tia đỏ bừng.

- Lâm Phong đại ca, tên tiểu tử này lại chạy tới gây phiền phức cho ngươi à? Thiếu nữ kia liền ôm Tiểu Thần đang trong lòng Lâm Phong lên, khi chạm tới cánh tay của Lâm Phong, trên mặt nàng liền hiện lên một vệt đỏ ửng nhàn nhạt.

- Không sao, ta thích tên tiểu tử này.

Thanh niên kia chính là Lâm Phong đã biến mất ở Thiên Đài hơn nửa năm nay. Hắn đã ở tiểu trấn này hơn một tháng, nên mọi người trong tiểu trấn đều biết có có một quái nhân thích leo núi. Có lúc trên núi cả một ngày và thích xem mọi người tu luyện. Nhưng bởi vì Lâm Phong rất ôn hòa, nên mọi người trong tiểu trấn cũng khá yêu thích hắn. Thỉnh thoảng cũng có người trêu hắnlà hắn có phải vì bị người yêu đá, nên mới ẩn cư núi rừng. Thiếu nữ trước mắt tên Diệp Tuyết, một mỹ nữ hiếm thấy của tiểu trấn nàng vô cùng thuần phác. Tuy nàng không có dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường, nhưng cũng đẹp hơn cái đám Tề Kiều Kiều, Dương Tử Diệp. Mà Diệp Tuyết còn làm một thiên tài tu luyện của tiểu trấn, mặc dù còn trẻ, nhưng nàng đã có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bảy. Nên nàng nhất định có thể bước vào Thiên Vũ trong tương lai. Được rất nhiều người trong tiểu trấn ký thác kỳ vọng, mà nàng cũng có rất nhiều người theo đuổi.

- Lâm Phong đại ca… Lúc này, Diệp Tuyết đang nhìn Lâm Phong, tựa hồ có điều muốn nói, nhưng lại thôi, khiến cho trên mặt nàng lộ ra thần sắc e lệ.

- Làm sao? Lâm Phong cười hỏi.

Nếu như nhìn kĩ, sẽ thấy cặp mắt trong suốt của hắn, tựa hồ không hợp với vẻ bền ngoài lôi thôi của hắn. Diệp Tuyết liền móc ra một thanh đao nhỏ từ trên người, đặt trước mặt Lâm Phong, có chút ngại ngùng nói:

- Lâm Phong đại ca, ngươi có thể cạo râu đi được không? Nói xong, sắc mặt Diệp Tuyết lại đỏ lên, mắt chớp chớp hai lần, tỏ vẻ thiếu nữ hiếu kỳ.

Lâm Phong liền ngẩn người, con mắt của hắn cũng chớp theo đôi mắt của Diệp Tuyết, sau đó lập tức cười nói:

- Được!

- Há, con cũng muốn dánh vẻ của Lâm thúc thúc sau khi cạo râu.

Tiểu Thần tỏ ra đặc biệt hưng phấn, cười nói.

- Đưa dao cho ta, để ta đi tới dưới thác nước cạo râu.

Lâm Phong nở một nụ cười, sau đó tiếp nhận con dao nhỏ. Hắn lập tức bước chậm đi tới dưới thác nước bên cạnh chân núi, sau khi nhìn dáng vẻ dưới nước, hắn không khỏi nở một nụ cười xán lạn. Với dáng dấp bây giờ của hắn, coi như Mộng Tình cũng khó có thể nhận ra.

- Đã nửa năm rồi, không biết tình hình Mộng Tình và Tuyết Nguyệt như thế nào rồi.

Không biết nàng có khỏe không? Tình thế Bát Hoang Cảnh ra cái gì rồi? Lâm Phong lẩm bẩm nói nhỏ một tiếng, sau khi vứt bỏ hết thảy mọi thứ trong hồng trần luyện tâm, Lâm Phong cảm thấy nửa năm nay rất dễ chịu, phi thường ung dung. Khi đi du lịch ở Bắc Hoang mênh, hắn đã có không ít cảm ngộ, khiến cho tâm cảnh và kiếm đạo của hắn tiến bộ không ít. Sau khi cao râu và cắt lại mái tóc bù xù, trên mặt nước đã xuất hiện hình chiếu của một thanh tú thanh niên có nụ cười xán lạn. Sau đó Lâm Phong dùng nước lạnh rửa một chút, đứng dậy mặc một bộ trường bào màu trắng. Sau khi đã chỉnh xong mọi thứ, hắn đi về đám người phía xa xa. Lúc này, Diệp Tuyết cùng Tiểu Thần đang xem Từ sư phụ dạy mọi người. Khi tiểu Thần quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Phong đi tới, thì con mắt của nó không ngừng nhấp nháy, giống như không quen biết vậy.

- Lâm thúc thúc… Tiểu Thần hô lên một tiếng, Diệp Tuyết lập tức xoay người, nhìn về hướng Lâm Phong.

Dưới ánh mặt trời ôn hoà của sáng sớm, đang có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, vô cùng tuất dật, chậm rãi bước về phía nàng. Khi những tia sáng mặt trời chiếu vào trên mặt của hắn, càng làm hắn thêm nhu hòa và đập chai. Khiến cho Diệp Tuyết há miệng kinh ngạc.

- Cái tên thanh niên tuấn tú này chính là Lâm đại ca lôi thôi kia sao? - Diệp Tuyết!

Lúc này, Từ sư phụ liền hô một tiếng. Khi Hắn nhìn thấy Lâm Phong, hắn không khỏi sửng sốt một chút, cảm thán.

- Thật tuấn tú!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play