Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1202 - Trở lại


...

trướctiếp


- Chết rồi!

Khi nhìn thấy cái kia bóng người kia ngã xuống, cả không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh. Không phải tên kia định bắt tiểu Thần sao? Làm sao hắn lại đột nhiên chết rồi?

- Đi bắt đứa bé kia lại mau!

Tên thanh niên ngồi trên Long mã, lạnh lẽo nói. Lập tức có một người phía hắn nhảy ra, con mắt lạnh lùng của hắn quét về phía những người dân trong trấn, chậm rãi đi về hướng tiểu Thần.

- Vù.

Từ thân thể hắn đột nhiên tỏa ra một luồng sát khí, cánh tay hắn đột nhiên chụp lấy tiểu Thần, nhưng ngay lúc đó, đột những có một luồng khí tức kinh khủng giáng lâm, trực tiếp đi vào trong thân thể của hắn, hắn lập tức co giật liên hồi, sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, sau đó ngã xuống đất.

- Ầm!

Vào thời khắc này, trên người tất cả những cường giả Thiên Long Thần Bảo đều tỏa ra một luồng hàn khí, ánh mắt họ nhìn những người dân trong trấn. Ở trong đám người đó, có một bóng người phi thường không đáng chú ý, đang yên tĩnh đứng ở đó, hắn dường như đã hòa vào bên trong mảnh không gian này.

- Là hắn, lúc nảy hắn không có đứng ở đó!

Tên cường giả cầm đầu liền chỉ ngón tay về phía bóng người kia, thần sắc hắn vô cùng lạnh lùng. Người thanh niên kia vừa mới xuất hiện, nhưng lại khiến mọi người cảm thấy hắn gần như không tồn tại. Sau khi bị phát hiện, người thanh niên kia liền chậm rãi bước ra, tuy thần sắc của hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa một tia khí tức làm cho người ta thấy sợ hãi. Khi Từ sư phụ nhìn thấy thần sắc bình tĩnh của Lâm Phong, thì hắn đột nhiên cảm thấy yên lòng, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Cũng cùng lúc đó, phía xa xa đang có một bóng người nhanh chóng chạy tới, đó chính là người đã đi gọi Lâm Phong, Diệp Tuyết. Giờ khắc này, trái tim của nàng cũng đập liên hồi, do tốc độ Lâm Phong quá khủng bố, không thể theo kịp.

- Từ sư phụ.

Khi Diệp Tuyết nhìn thấy Từ sư phụ đang bị thương, trong lòng nàng liền cảm thấy đau xót.

- Không có chuyện gì.

Từ sư phụ liền nở nụ cười, ánh mắt hắn vẫn nhìn Lâm Phong, tất cả hi vọng của hắn đều đặt trên người Lâm Phong. Lúc này hắn chỉ thấy Lâm Phong chậm rãi đi lên trước, ôm tiểu Thần lên.

- Lâm thúc thúc, bọn họ là người xấu!

Âm thanh của Tiểu Thần vẫn vô cùng non nớt, nhưng cũng đã pha chút phẫn nộ.

- Thúc thúc biết.

Lâm Phong liền vò đầu tiểu tử kia.

- Ngươi là ai? Tên thanh niên cầm đầu của đám người Thiên Long Thần Bảo vẫn ngồi trên Long mã, lạnh lùng quan sát Lâm Phong mở miệng nói.

Lâm Phong liền nhìn đối phương một chút, sau đó liền ngồi chồm hỗm xuống, lập tức lấy ra một cái bình có màu lam, nói:

- Từ sư phụ, ngươi hé miệng ra!

Tuy rằng Từ sư phụ rất nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo Lâm Phong, lập tức há miệng ra. Lâm Phong liền nhỏ một giọt thuốc vào trong miệng của Từ sư phu. Từ sư phụ liền cảm thấy thương thế trên người nhanh chóng khép lại, xương cốt từ từ khôi phục, những kinh mạch bị chấn bể cũng được chữa trị. Giọt thuốc kia chính là sinh mệnh chi lệ do sinh mệnh chi thủy thai nghén, Thánh thủy chữa thương. Chỉ trong chốc lát, Từ sư phụ liền nhấc cánh tay lên, hai bàn tay nắm chặt, lập tức có những tiếng răng rắc truyền ra. Trên mặt hắn tràn ngập vẻ khiếp sợ, kinh hãi nhìn Lâm Phong.

- Từ sư phụ!

Đoàn người liền dồn dập tiến lên, khi họ nhìn thấy hai tay của Từ sư phụ đã khôi phục như cũ, thì đều lộ ra thần sắc hưng phấn.

- Ta đang hỏi ngươi đấy.

Một đạo âm thanh lạnh lẽo thấu xương lập tức đánh gãy hưng phấn của mọi người. Họ chỉ thấy trên người tên thanh niên cầm đầu tràn đầy sát ý, khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.

- Bọn họ là người nào? Lâm Phong vẫn tỏ ra không hề nghe thấy lời của đối phương, mà lại quay người về phía Từ sư phụ, hỏi.

- Bọn chúng là người của Thiên Long Thần Bảo, bọn họ muốn đoạt bảo vật của trấn chúng ta.

Bởi vì ta biết thân phận của bọn họ, nên bọn họ muốn tàn sát cả trấn. Từ sư phụ phẫn nộ nói.

- Thiên Long Thần Bảo!

Lâm Phong liền chậm rãi đi về hướng những người cưỡi Long mã, tuy rằng hắn bước lên rất chậm, nhưng vô cùng vững vàng.

- Chém hắn!

Thanh niên cầm đầu liền lạnh lùng nói, lập tức có hai người đột nhiên đánh về hướng phía Lâm Phong. Những bước chân Lâm Phong vẫn vững vàng tiến lên như trước, hai bàn tay hắn vung lên. Mọi người chỉ nhìn thấy hai tia sáng lóe lên một cái rồi biến mất, lập tức có hai tiếng phốc đông vang lên, thân thể hai người kia ngã trên mặt đất, chỉ giãy dụa một chút, rồi nằm im không nhúc nhích! Tình cảnh này, khiến cho mọi người đột nhiên run lên, cảm thấy vô cùng kinh hãi.

- Tiểu di, ta đã nói rồi.

Ta không có lừa ngươi. Có phải Lâm thúc thúc rất lợi hại không? Hắn chỉ dùng một ngón tay, đã khiến cho thác nước đứt rời. Tiểu Thần ngửa đầu nhìn Diệp Tuyết. Trên mặt Diệp Tuyết lúc này cũng tràn đầy vẻ chấn động. Vào giờ khắc này, ai lại không tin lời tiểu Thần cơ chứ. Đúng như Từ sư phụ nói, Lâm Phong quả thật có tu vi sâu không thể lường.

- Một kiếm thật nhanh!

Thần sắc của tên thanh niên cầm đầu liền trở nên cứng ngắc, nhìn chằm chằm Lâm Phong. Hắn thấy rõ, Lâm Phong đã dùng tay phát ra hai đạo kiếm khí kinh khủng, chém chết hai người kia trong nháy mắt.

- Các hạ, chúng ta chính là đệ tử của Thiên Long Thần Bảo người.

Mọi chuyện hôm nay, cứ xem như là một hồi hiểu lầm được không? Ánh mắt của những người dân trong trấn lạnh lùng nhìn về phía thanh niên kia. Lâm Phong vẫn bình tĩnh đi tới phía trước, ở trên người hắn, phảng phất như đang có một luồng khí lưu vô hình.

- Các hạ, chúng ta là đệ tử của Thiên Long Thần Bảo đó!

- Đệ tử Thiên Long Thần Bảo thì làm sao? Lâm Phong ngẩng đầu lên, lãnh đạm nhìn tên thanh niên kia.

Khi nhìn thấy cặp mắt bình tĩnh của Lâm Phong, trong lòng mấy vị cường giả còn lại của Thiên Long Thần Bảo liền cảm thấy sợ hãi.

- Cùng tiến lên, liên thủ chém hắn.

Thanh niên kia lạnh lùng nói, một luồng sát cơ khủng bố lập tức bao phủ Lâm Phong. Tất cả cường giả của Thiên Long Thần Bảo đều đồng thời ra tay. Cào đúng lúc này, Lâm Phong chỉ cảm thấy hắn đang bị mấy con nộ Long nhìn chằm chằm. Những luồng nguyên khí cuồng bạo liền đánh về hướng hắn.

- Lôi Phong Trảm.

Bàn tay Lâm Phong tùy ý xẹt qua không gian, đạo kiếm quang chói mắt lập tức ngang hư không. Thân thể những người kia liền trở nên cứng ngắc, lập tức có những tiếng nổ truyền ra, thân thể của bọn họ hoàn toàn nổ tung. Trong khoảng thời gian này, Lâm Phong vì luyện tâm mà quên đi tất cả, chỉ tập trung luyện kiếm. Một kiếm vừa rồi đã ẩn chứa tất cả những cảm ngộ của Lâm Phong. Một kiếm kia nhìn như tùy ý, nhưng lại dung hợp phong áo nghĩa cùng lôi áo nghĩa, nên trở nên không hề đơn giản. Những công kích bình thường chỉ sử dụng một loại áo nghĩa, mà chiêu kiếm kia có thể dung hợp hai loại áo nghĩa thì sẽ có uy lực lớn hơn.Đương nhiên là có rất nhiều cách dung hợp các loại áo nghĩa khác nhau, mà sự kết hợp giữa phong và lôi là một trong những loại đơn giản nhất. Đương nhiên, chiêu kia đối với Lâm Phong chỉ một chiêu tùy ý, nhưng trong mắt của mọi người trên tiểu trấn, lại vô cùng khủng bố. Đây là người thanh niên không có tu vi sao? Đây là người thanh niên tuấn tú xưa nay không tu luyện sao? Vì sao một người trẻ tuổi như, lại có sức mạnh kinh khủng như vậy? Chỉ cần vẫy tay một cái, thì những cường giả của Thiên Long Thần Bảo đã chết. Chấn động, chỉ có chấn động! Lâm Phong bàn vung lần thứ hai lên, lưu lại toàn bộ Long mã. Rồi lập tức mới xoay người, nói với Từ sư phụ:

- Mọi người có muốn đi lánh nạn một chút không? Những người này là đệ tử của Thiên Long Thần Bảo người, hắn có thể chém nhữngngười này, nhưng không thể tiêu diệt Thiên Long Thần Bảo.

Nếu như thế lực khủng bố đó muốn gây bất lợi cho một trấn nhỏ, chỉ cần một cái phất tay Từ sư phụ quay đầu lại nhìn mọi người một chút, lập tức lắc đầu nói:

- Không cần, những người này ắt hẳn lén lút đến cướp đoạt bảo vật trấn chúng ta, nên không gióng trống khua chiêng để những người khác người biết.

Chỉ cần chúng ta xử lý sạch sẽ, thì sẽ không có ai sẽ hoài nghi chúng ta làm, dù sao thì ở trấn này, không có ai có thể giết được họ!

- Ta chỉ lo lắng vạn nhất!

Lâm Phong thấp giọng nói câu. Những người này có thực lực không mạnh, không coi là nhân vật tinh anh của Thiên Long Thần Bảo. Nên cái chết của bọn họ cũng không gây ra bao nhiêu sóng gió, nhưng chỉ sợ vạn nhất.

- Cũng đúng, trước hết ta sẽ để cho phần lớn người trong trấn rút đi, tạm thời tránh một chút, đồng thời phái người đi trông chừng.

Nếu hơi có gì bất bình thường, mọi người sẽ phân ra bỏ chạy. Lâm Phong liền khẽ gật đầu, Từ sư phụ có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Hắn không thể tiếp tục lưu lại, bởi vì tiểu trấn không thể có cường giả có thể giết chết những người này.

- Cẩn thận một chút, mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.

Lâm Phong liếc mắt nhìn mọi người, lẩm bẩm nói nhỏ.

- Ta sẽ cẩn thận, huống hồ ta nghe người kia nói, Thiên Long Thần Bảo muốn đi đại Long Đằng đi cầu hôn Thu gia.

Mà Long Đằng là Thiên Long yêu thể của Thiên Long Thần Bảo, có địa vị phi thường cao, nên việc cầu hôn rất được trọng thị. Nên bây giờ không rảnh để ý chuyện này đâu. Từ sư phụ lơ đãng nói, nhưng lại để con ngươi Lâm Phong đột nhiên run lên.

- Thiên Long Thần Bảo đại Long Đằng muốn cầu hôn Thu gia? - Đúng, ta không có có nghe lầm đâu.

Thu gia, chỉ Bắc Hoang Thu gia. Từ sư phụ biết một ít tin tức thế giới bên ngoài, tiểu trấn nằm ở nơi giao nhau giữa Bắc Hoang cùng tây hoang, nhưng vẫn thuộc Bắc Hoang, nên hắn đương nhiên nghe qua Thu gia.

- Ta nên rời đi rồi!

Lâm Phong trong lòng tự nói, lập tức đi tới bên người tiểu Thần, vò đầu của nó, nói:

- Tiểu tử, sau này cố gắng tu luyện, bảo vệ tốt tiểu trấn và người thân nha!

- Ừm.

Tiểu tử dùng sức gật gật cái đầu. Lâm Phong liền nở nụ cười nhu hòa, lập tức nhìn Diệp Tuyết nói:

- Tiểu gia hỏa này không chịu nổi sức mạnh thần niệm, ta sẽ lưu ít thứ cho ngươi.

Vừa dứt lời, mi tâm Lâm Phong có một đạo thần niệm bay ra, lao thẳng tới Diệp Tuyết, tiến nhập vào đầu của nàng.

- Cáo từ!

Tâm thần Lâm Phong hơi động, thân thể hắn lập tức bay lên không, một thanh khủng bố cự kiếm lập tức xuất hiện dưới chân. Sao đó nó liền gào thét bay đi.

- Lâm thúc thúc… Tiểu Thần liền đuổi theo Lâm Phong, nhưng nó làm sao có thể đuổi kịp, lập tức ngã rầm trên mặt đất.

Nhưng vẫn ngước đầu, không ngừng mà hô Lâm thúc thúc, trong đôi mắt của nó đã có mấy hạt lệ quang! Khi Diệp Tuyết nhìn bóng người đang đi xa kia, nàng dùng tay che miệng lại, trong lòng nàng có chút đau lòng. Tất cả mọi người, đều nhìn theo bóng hình Lâm Phong, không biết đời này, ho có thể gặp lại không?

- Lâm thúc thúc!

Sau khi ta lớn lên, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi! Tiểu Thần liền quay về phía bóng người biến mất, dùng sức hô to một tiếng! Có chuyện gì, Thiên Đài chịu trách

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp