Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1199 - Thu Nguyệt Tâm dị biến


...

trướctiếp

Thiên Đài rất nhanh lại khôi phục lại sự yên tĩnh, bởi vì chỉ một hồi chiêu thu môn đồ của Vũ Hoàng nên Thiên Đài to lớn như vậy lại có vẻ hơi quạnh quẽ, tất cả mọi người đều tiến hành bế quan, yên tĩnh tu luyện lên, đặc biệt là những người ở Vận Mệnh thành đạt được một chút chỗ tốt liền mượn cơ hội này lợi dụng tài nguyên xung kích cảnh giới cao hơn. Chư vị sư huynh Thiên Đài cũng chưa hỏi đến sự tình Vận Mệnh thành, cá nhân tu luyện sư huynh sẽ không đi can thiệp, tất cả đều do chính mình nắm giữ, đi tranh thủ, những đệ tử thân truyền cùng với môn đồ Tôn giả cũng có chuyện của chính mình, họ cũng cần không ngừng trở nên mạnh mẽ. Mộng Tình bên trong cung điện của Lâm Phong tu luyện, nơi đó có dấu tích đại đạo nên Mộng Tình mà ở đây tu luyện thì phi thường thích hợp, nàng chuẩn bị bế quan một quãng thời gian cố gắng xung kích cảnh giới cao hơn. Một hôm Lâm Phong khoác lên mình một bộ trường bào đạp lên cự kiếm đi ra khỏi Thiên Đài, một đường hướng về phương bắc... Đi theo bước chân tiền bối tìm kiếm đại đạo của chính mình, kiếm đạo chỉ thuộc về một mình Lâm Phong hắn. Ngày đó Bát Hoang vực đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, sau khi Vận Mệnh thành đóng lại dường như các thế lực lớn đều ngừng chiến tranh, mọi thứ trở nên rất yên tĩnh không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra, những lời tiên đoán trong Vận Mệnh thành vẫn như trước không có truyền ra, chỉ có những thiên tài yêu nghiệt cùng những trưởng bối của thế lực lớn mới biết sự tình cụ thể, nhưng bọn họ hiển nhiên không đi khoe khoang cái gì. Mười ngày sau có người nhìn thấy một toà núi lớn của Bắc Hoang vực đột nhiên có khí tức nóng hừng hực bồ lên, cả tòa núi đều bắt đầu cháy rừng rực, liệt diễm trùng thiên, hủy diệt tất cả, rung động lòng người. Có người nói họ đã từng nhìn thấy một thanh niên bên trong ngọn núi tu luyện, hắn có một thanh kiếm sặc sỡ loá mắt vắt ngang hư không rút lấy Thái Dương Hỏa Diễm tu luyện, thanh niên kia lại càng có thể dẫn dụ ánh sáng mặt trời, trên người hắn thậm chí còn có dấu ấn mặt trời, chính vì hắn tu luyện nên mới làm ra trận hỏa diễm ngập trời này. Một tháng sau Bắc Hoang vực nổi lên mắt bão kinh khủng, có người nhìn thấy có một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi trong cơn bão có thể xé rách Tôn giả cấp thấp múa kiếm. Một kiếm lại một kiếm được vung ra, kiếm rất chậm giống như hắn tùy ý mà vung tùy tâm mà động vậy, nhưng mà mỗi một kiếm phảng phất như cùng mắt bão dung hợp lại với nhau, vẽ ra quỹ tích tươi đẹp. Nhưng mà khi mọi người nghe nói như thế chạy tới chỗ cơn bão thì lại phát hiện người kia đã từ lâu không còn, nơi đó chỉ còn cuồng phong vẫn tàn phá bừa bãi như trước, nó phát sinh từng tiếng rống giận dữ với cùng khủng bố khiến người ta không dám tới gần, nơi đó Tôn giả bình thường cũng không dám đặt chân đến, mà một tên Tôn giả bình thường đã xem như là nhân vật lợi hại có thể gia nhập bất kỳ thế lực lớn nào. Ba tháng sau tại một nơi chuyên thi táng có tà phong mãnh liệt, có rất ít người dám đặt chân đến bên này. Nơi này có quá nhiều thi thể, nơi chôn xác người. Lúc này có một bóng người trung niên đi ngang qua nơi đây, hướng về nơi thi táng liếc mắt nhìn, thời khắc này cảnh tượng phía trước nhất thời khiến lòng hắn mạnh mẽ run lên, phía trước vậy mà lại có hai đạo vong linh sống lại hướng về phía bên này đi tới, khi thấy hắn lại ầm ầm ngã xuống đất.

- Rầm rầm!

Trung niên kia chính là một cường giả Tôn Vũ tầng một, nhưng khi thấy cảnh này cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái, cảm giác miệng đắng lưỡi khô, sắc mặt hơi tái nhợt?

- Bộp Bộp … Tiếng bước chân chậm rãi truyền đến, lúc này một thanh niên có mái tóc khá tán loạn nhưng khuôn mặt lại phi thường sạch sẽ đi tới, nhìn hắn chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Thanh niên cảm nhận được sự tồn tại của trung niên này nên hướng ánh mắt về phía bên này liếc mắt một cái, một ánh mắt không có nửa điểm gợn sóng yên tĩnh như mặt nước nhưng cũng để trái tim của trung niên run rẩy. Sau đó người này liền nhìn thấy thanh niên kia bay lên trời ngự không rời đi.

- Thiên tài của thế lực khủng bố nào vậy? Trong lòng Tôn giả kia khẽ run, sau đó lập tức đi vào nơi thi táng, ánh mắt của hắn trong nháy mắt trừng lớn lên, sắc mặt cực kỳ trắng xám.

- Thi chú… Trong miệng hắn phun ra hai chữ sau đó thân thể của hắn lấp loé lên nhanh chóng rời khỏi nơi này, hắn dường như sợ gặp phải chuyện gì đó rất đáng sợ vậy.

Thanh niên kia tự nhiên sẽ không để ý tới phản ứng của hắn, một đường tiếp tục bắc hành, khí tức Hoang Hải cũng dần dần tràn đến rơi vào trên người thanh niên nhưng hắn dường như không có uý kỵ mà lại mở miệng hút mạnh một cái tựa hồ như rất chờ mong loại khí tức này. Rốt cục phía xa xa cũng có khí tức hủy diệt cuồn cuộn bốc lên, biên giới Hoang Hải có mấy chiếc tàu nhưng nó không phải là loại chiến hạm khủng bố mà nó chỉ là đồ cho cá nhân sử dụng bên trong Hoang Hải tìm kiếm bảo vật. Lúc này bầu trời hình như có thanh âm gào thét cuồn cuộn mà ra, những người biên giới Hoang Hải ngẩng đầu lên nhìn, bọn họ nhìn thấy một thanh niên bay thẳng đến bên trong Hoang Hải, càng chấn động hơn chính là bọn họ ngơ ngác phát hiện thanh niên kia lao xuống Hoang Hải. Một đạo thanh âm nhẹ nhàng vang lên, không có sóng to bắn lên không có vùng vẫy, thanh niên kia chớp mắt đã bị Hoang Hải cắn nuốt mất khiến những người kia lộ ra thần sắc quái lạ. Đây là... Tự sát sao?

- Đang yên đang lành vì sao một người thanh niên lại tự sát.

Một lão giả cảm thán nói ra, thanh niên kia tựa hồ như rất trẻ, nhìn liếc qua một chút cũng chỉ khoảng chừng hai mươi mà thôi, hơn nữa thực lực tựa hồ như rất mạnh, hẳn là thuộc về tầng lớp thiên tài nhưng vì sao lại nghĩ không thông, muốn rơi vào Hoang Hải.

- Phỏng chừng cậu ta phải chịu gánh nặng gì đó nên nghĩ không thông, hoặc bị thất tình, bằng không thanh niên ưu tú như vậy võ đạo chi tâm hẳn phải phi thường cứng cỏi mới đúng.

Một hán tử bên cạnh lắc đầu thở dài, hắn không nghĩ ra thanh niên tuổi còn trẻ kia sao phải khổ như thế chứ.

- Lão trượng, các ngươi xem, hắn thật giống như đang nổi lên, hắn không có bị Hoang Hải nuốt chửng? Một người lộ ra thần sắc kinh hãi nhìn chằm chằm phương xa, họ chỉ thấy thanh niên kia tựa hồ như đang trôi nổi ở bên trên Hoang Hải giống như nước chảy bèo trôi vậy, mặc cho sóng Hoang Hải thổi bay hay là bị cắn nuốt mất thì hắn vẫn không có bị hủy diệt!

- Làm sao có khả năng, coi như Tôn giả sơ kỳ bước vào Hoang Hải cũng sẽ bị cắn nuốt trong nháy mắt đến hài cốt không còn, người kia làm sao có thể có chuyện đó được? Nếp nhăn trên mặt lão giả phảng phất như bắt đầu nhảy lên, trong lòng hắn nhấc lên sóng to gió lớn.

- Lẽ nào, hắn không phải đến để tự tử? - Lão trượng, bên cạnh hắn giống như có một thanh kiếm cùng hắn trôi nổi bên trong Hoang Hải.

Lúc này thần sắc của hán tử kia đại biến thân thể hắn đều bắt đầu run rẩy, thanh niên kia bị sóng lớn cuốn lên nhưng không có làm sao thanh kiếm bên cạnh vẫn lẳng lặng đi theo hắn.

- Nhanh, nhanh đi mời lãnh chủ đại nhân tới nhìn.

Thanh niên này không phải tới đây tìm chết, Hoang Hải không ăn mòn được thân thể hắn, nếu không phải tìm chết thì như vậy thanh niên này nằm trong Hoang Hải để làm gì? Tu luyện hay cảm ngộ? Hán tử kia nhanh chóng chạy đi mời cường giả đến xem, nhưng mà giờ khắc này thanh niên kia dần dần bị Hoang Hải đẩy đi xa, thân ảnh hắn như ẩn như hiện cuối cùng lão trượng triệt để không nhìn thấy tung tích của thanh niên kia nữa, trong lòng lão không khỏi kinh hoảng.

- Chuyện gì xảy ra? Một vị Tôn giả chạy tới hỏi, người này lưng hùm vai gấu, vóc người khôi ngô, trên người ơn trần.

- Lãnh chủ, ta thấy giống như có người bên trong Hoang Hải tu luyện!

Lão trượng khiếp sợ nói ra.

- Tu vi gì? - Thiên Vũ hậu kỳ!

- Không thể nào, Thiên Vũ cảnh tiến nhập Hoang Hải hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Thế nhưng ta tận mắt nhìn thấy.

Lão trượng vội la lên.

- Ta đi xem xem!

Tên lãnh chúa kia bước chân hướng về phía Hoang Hải mà đi thế nhưng làm gì còn tìm được bóng người kia, đi một lúc lãnh chúa liền trở về lắc lắc đầu.

- Hoang Hải quá khủng bố, ta cũng không dám thâm nhập quá sâu, bằng không gặp sóng gió Hoang Hải cuốn vào trong đó thì chỉ có đường chết, điều ngươi nói ta vẫn không tin như trước Thiên Vũ cảnh tuyệt đối không thể sống sót.

Sắc mặt lão nhân kia hơi đỏ lên nhưng hắn cũng chỉ trầm mặc, hắn không biết Hoang Hải khủng bố đã cuốn thanh niên kia đi bao xa rồi, có thể trăm dặm cũng có thể ngàn dặm! Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt thời gian từ khi Vận Mệnh thành đóng lại đã trôi qua nửa năm, thiên tài cường giả bắt đầu lục tục kết thúc bế quan một lần nữa nhập thế. Mà Bắc Hoang có hai việc đặc biệt làm người khác chú ý, một trong những việc đó chính là thiên tài Thu gia thiếu nữ Thu Nguyệt Tâm nửa năm trước dường như đánh vỡ ràng buộc tu vi bắt đầu tăng nhanh như gió, thời gian nửa năm tu vi liên tục đột phá thẳng vào Thiên Vũ đỉnh phong, xông thẳng tới Tôn giả cảnh, trong lúc nhất thời dẫn tới sóng gió tại Bắc Hoang, dường như lại có một nữ tử yêu nghiệt sắp nhập thế. Không có ai biết trên người Thu Nguyệt Tâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Có người nói Thu Nguyệt Tâm trong Vận Mệnh thành đạt được đại kỳ ngộ, đột nhiên "thể hồ quán đỉnh" mở ra võ đạo chi linh, tu vi ngày đi ngàn dặm. Cũng có người nói bản thân Thu Nguyệt Tâm có một loại thể chất khủng bố, giờ khắc này mới thức tỉnh nên nàng mới quật khởi như vậy! Chuyện còn lại chính là Hiên Viên Phá Thiên của Hiên Viên gia tộc một đường đánh tới Thiên Đài, khiêu chiến bất kỳ cường giả Thiên Vũ nào của Thiên Đài, rửa sạch sỉ nhục ngày xưa Thiên Đài không thu hắn làm đệ tử, hắn muốn hướng về Thiên Đài chứng minh chính mình, cũng hướng về Bắc Hoang chứng minh thiên phú của Hiên Viên Phá Thiên hắn! Có người nói bởi vì đệ nhất nhân Thiên Vũ cảnh Lâm Phong của Thiên Đài không có đó bằng không Hiên Viên Phá Thiên làm sao hung hăng như vậy, Hiên Viên Phá Thiên thấy vậy chỉ để lại một câu nói hắn tới đây cũng vì muốn chém Lâm Phong! Nhưng cao tầng Thiên Đài lại có vẻ không để ý chút nào, không có bất kỳ động tác gì. Trong lúc nhất thời hai việc này lay động nhân tâm người Bắc Hoang vực!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp