Thời gian thành Mệnh Vận mở ra cũng không có xác định, tất cả, đều nằm trong tay một người tiên tri. Hiện giờ, tứ đại thành cổ xung quanh thành Mệnh Vận đã tụ tập không biết bao nhiêu anh tài, bọn họ đều kiên nhẫn cùng đợi thành Mệnh Vận mở ra. Nghe nói, mỗi lần thành Mệnh Vận mở ra đều có đại cơ duyên, thiên tài va chạm đương nhiên không cần nói. Người tiên tri, một trong những nhân vật thần bí nhất, chỉ lúc thành Mệnh Vận mở ra, y mới xuất hiện một lần. Cũng không ai biết được thân phận của người tiên tri, thậm chí không có ai biết, người tiên tri thuộc loại cường giả nào. Đã từng có người hỏi Hoàng Vũ, nhưng Hoàng Vũ cũng không nói. Thế nhưng, lực lượng có thể hiệu triệu anh tài thiên hạ tập trung tại thành Mệnh Vận, thì không cần nói cũng biết. Có lời nói, vừa vào thành Mệnh Vận, từ nay về sau sinh tử do mệnh, vào bên trong đó, sẽ ngăn cách toàn bộ liên hệ với bên ngoài, cho dù thủ đoạn của ngươi thông thiên, cho dù hậu nhân của Hoàng Vũ tuyệt thế, cũng vô dụng. Trong đó, tất cả mọi người đều như nhau, ngươi chết, người ở bên ngoài cũng không biết ngươi chết như thế nào. Cho nên, mặc cho ngươi là tiền bối, cường giả tuyệt đỉnh, nhưng tu vi bản thân lại danh không xứng thực, không khiêm tốn chút thì sẽ bị người săn bắt. Kiếm thành, một trong tứ đại cổ thành, sau khi phong ba Lâm Phong qua đi, dần dần lắng xuống, hiện giờ cũng không có người nào dám tiếp tục đi giết Lâm Phong. Người Kiếm Các gọi hắn một tiếng Thiếu chủ, người Thiên Đài cũng muốn bảo vệ hắn, ai muốn động thủ ở trong Kiếm thành, chỉ cần Lâm Phong bóp nát kiếm ấn, bọn họ chắp cánh cũng không thể bay ra khỏi Kiếm thành. Người bị kiếm ấn của Kiếm Các khóa chặt, chắc chắn chết. Lúc này, một tòa hành cung ngoài Kiếm thành, phía trước cửa sổ, có hai bóng người ngồi đó, một nam một nữ, nam tử tuấn lãng đẹp trai, nử tử khuynh quốc khuynh thành. Giờ phút này, cô gái xinh đẹp tựa như tiên tử trong mộng, hơi nghiêng đầu, tựa lên đầu vai thanh niên, khóe miệng mang theo mỉm cười nhè nhẹ, ngọt ngào, thích ý. Hai người đều không nói gì, yên lặng gần nhau, lúc này không tiếng động thắng có tiếng, giống như một bức họa tuyệt sắc.
- Nếu sinh mạng vĩnh viễn dừng tại thời khắc này, thì thật tốt!
Dựa ở trên đầu vai Lâm Phong, Mộng Tình giương mắt nhìn sao trời. Thế giới an tĩnh chỉ có Lâm Phong và nàng.
- Nha đầu ngốc, sinh mạng có quá nhiều phấn khích, ta còn muốn mang theo nàng đi nhiều nơi nữa.
Hơn nữa, tính mạng của chúng ta có hạn, nếu lên trời, lại chỉ để cho nàng ở bên cạnh ta mấy trăm năm há có đủ. Ta muốn nàng ngốc ở bên cạnh ta ngàn năm, vạn năm, cho đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa. Lâm Phong cũng giương mắt nhìn sao trời. Nếu kiếp trước, hắn có lẽ nguyện ý độ trăm năm phù hoa. Nhưng mà cả đời này, người có thể thông qua tu luyện kéo dài tính mạng của mình, vì sao lại không truy đuổi. Hắn không muốn thể nghiệm tư vị sinh ly tử biệt, hắn không muốn nhìn thấy thân nhân trôi đi trong sông dài năm tháng. Bởi vậy, hắn hy vọng dùng lực lượng của chính mình, hợp ra muôn đời phù hoa. Đứng ở trên đỉnh cao của võ đạo, đầu đội trời chân đạp đất, khởi động một mảnh trời cao, cũng là mục tiêu hắn theo đuổi. Hơn nữa, thế giới võ đạo tàn khốc, không có thực lực mạnh mẽ, thì không có tư cách tiêu dao lúc hậu thế. Không có thực lực, hắn bị người miệt thị, chịu cường giả ức hiếp. Không có thực lực, Mộng Tình bởi vì mỹ mạo, bị người mơ ước.
- Ta đây liền theo bên cạnh chàng, đến vĩnh viễn, sánh cùng thiên địa.
Mộng Tình tự nhiên cười nói, trong mắt hiện lên vẻ ngọt ngào.
- Chàng theo ta lâu như vậy, có phải muốn đi tu luyện không? Mộng Tình dịch xuống, muốn lưu thời gian cho Lâm Phong tu luyện, tuy nhiên lại bị một bàn tay ôm chặt lấy bả vai.
- Nàng ở bên cạnh, ta cũng có thể tu luyện!
Lâm Phong cười nói, ngay sau đó, tâm niệm khẽ động, trên người hắn, một thanh kiếm rực rỡ xẹt qua hư không, xông lên tới tận trên vòm trời. Ngẩng đầu, trong con ngươi Lâm Phong hiện lên vẻ sắc bén, như một thanh lợi kiếm tuyệt thế. Giữa ánh mắt của hắn và lợi kiếm trên trời cao, dường như có muôn vàn sợi tơ hư ảo liên kết. Kiếm ở trên hư không không ngừng run rẩy, phát ra từng tiếng ngâm khẽ, dần dần chỉ thẳng lên ánh trăng trên trời cao.
- Mượn tinh hoa thiên địa, ánh sáng nhật nguyệt, tẩy tận duyên hoa!
Lâm Phong chậm rãi lên tiếng, ngay sau đó, chỉ thấy quanh thân lợi kiếm trên cao kia, dường như có vô số ngôi sao của trời cao đang hội tụ lại bên thân kiếm, tẩy kiếm. Thân kiếm rực rỡ lóa mắt, một tầng ánh sáng bao phủ kiếm vào trong. Bầu trời, ánh trăng từ trên không chiếu xuống, ánh trăng hư ảo dường như hóa thành thực chất, đồng dạng chiếu lên thân kiếm, khúc xạ ra hào quang càng thêm chói mắt. Mượn tinh hoa thiên địa, ánh sáng nhật nguyệt, tẩy kiếm, tẩy tận duyên hoa, một thủ đoạn ghi lại trong kiếm điển lão nhân truyền thụ cho hắn. Nuôi dưỡng kiếm, trước phải ngự kiếm, tẩy kiếm. Kiếm điển này không phải người có nghị lực cực lớn thì không thể tu, nhưng nó tuyệt đối là phương pháp tu kiếm siêu cấp đáng sợ, không biết vị kỳ tài kiếm đạo ngút trời nào sáng chế ra. Hơn nữa, đến giờ Lâm Phong cũng không rõ, vì sao lão nhân lại giúp hắn như thế. Tuy nhiên, Lâm Phong luôn nghĩ mãi không ra, liền không nghĩ nhiều nữa, tóm lại hắn biết rằng lão nhân không có ý hại hắn được rồi. Dù sao, lấy thủ đoạn của lão nhân đó, muốn giết hay khống chế hắn, đều dễ dàng, hắn cũng không tin đối phương chỉ một lão nhân bệnh tật quét rác đơn giản như vậy.
- Tẩy kiếm.
Mộng Tình nhìn kiếm trên bầu trời, lộ ra một chút vẻ kinh ngạc, ngay sau đó cười cười, tiếp tục ghé lên đầu vai Lâm Phong. Nàng không hỏi cái gì, đối với chuyện tu luyện của Lâm Phong, nàng không cần biết, chỉ cần Lâm Phong tốt, như vậy đủ rồi. Lúc này, có một vài người dường như chú ý tới cái gì, bọn họ ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời. Ở trên bầu trời xa xa, dường như có một thanh lợi kiếm hùng mạnh, đang trải qua sự tẩy luyện của tinh hoa thiên địa.
- Thánh khí!
Trong lòng mọi người thầm run rẩy, thủ đoạn thật lợi hại, lấy tinh hoa thiên địa để tẩy luyện kiếm, làm cho thánh khí kiếm càng thêm sắc bén hùng mạnh. Loại thủ đoạn này cực kỳ ít ỏi, hẳn là kiếm tu cực kỳ lợi hại đang âm thầm ngự kiếm, vẫn không nên quấy rầy thì tốt hơn. Rất nhiều người lại cúi đầu bận rộn chuyện của mình, không tiếp tục để ý tới thánh khí kiếm đang treo cao trên bầu trời. Không cần phải đi trêu chọc những tồn tại không biết đó, có thể ngự kiếm trải qua tẩy luyện của thiên địa như thế, đương nhiên không phải người yếu. Nhưng mà, vẫn luôn có người bởi vì tham lam mà quên hết tất cả. Lúc này, có một người sau một lát do dự, thân thể xông về phía chân trời, trực tiếp đáp tại một chỗ cách thánh khí kiếm không xa, trong ánh mắt hiện lên vẻ nóng cháy. Đây là một thanh niên, gã đang chuẩn bị muốn bước vào thành Mệnh Vận, nhưng không có một kiện binh khí hùng mạnh. Giờ phút này lại có một kiện thánh khí hiện ra trong hư không, đương nhiên muốn thử một chút. Thanh niên duỗi tay, lập tức có một cỗ lực lượng dừng trên thân kiếm, kiếm phát ra thanh âm vù vù.
- Cút!
Một giọng nói từ trên không trung vang lên, thanh niên kia cả kinh, thân thể khẽ run lên, ánh mắt nhìn chằm chằm thanh kiếm kia, đôi mắt không ngừng lóe sáng.
- Ai? Thanh niên lạnh lùng hỏi.
- Ta bảo ngươi cút!
Chỉ thấy mũi kiếm của thánh khí kiếm kia vòng qua, chỉ thẳng vào thanh niên, hàn quang rực rỡ luân chuyển không ngớt, sát ý khủng bố từ trong kiếm tràn ngập ra, khiến thanh niên cảm giác vô cùng rét lạnh. Xoay người, thanh niên trực tiếp lóe lên rời khỏi, trong nháy mắt liền mất tung tích, trong lòng thật lâu không thể bình ổn. Làm sao lại có người có thể mượn kiếm phát ra âm thanh, hơn nữa còn phóng ra sát ý. Thật đáng sợ. Sau khi thanh niên rời khỏi, kiếm trên vòm trời tiếp tục như gió lốc bay lên chỗ cao hơn, tiếp tục trải qua sự tẩy luyện của thiên địa. Tuy nhiên một màn vừa rồi bị người hữu tâm nhìn thấy, lập tức không ai tiếp tục có chủ ý lên thánh khí kiếm kia nữa. Hẳn là một cao thủ kiếm đạo đang tẩy kiếm. Sau một đoạn thời gian, phần đông hành cung ngoài thành Mệnh Vận vẫn duy trì một mảnh yên lặng, thanh niên tài tuấn kéo đến cũng dần dần chấm dứt, mà người mới đến thì đều yên lặng tu luyện, tranh thủ trước thời điểm bước vào thành Mệnh Vận có thể làm tu vi mạnh hơn chút ít. Mà ở trong những ngày này, mỗi khi đến ban đêm, mọi người đều sẽ nhìn thấy trên vòm trời, treo cao một thanh thánh khí kiếm, trải qua sự tôi luyện của tinh hoa thiên địa, dẫn tới chú ý của nhiều người. Cũng có người từng thử lấy kiếm, nhưng lại nghe trong kiếm phát ra thanh âm, những người đó lập tức tránh xa không dám động thủ. Nếu chẳng may gặp một kiếm tu khủng bố đang tu kiếm, bọn họ lại cường đoạt, chết cũng không biết chết như thế nào đâu. Trước khi thành Mệnh Vận mở ra, vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt! Trong nháy mắt, hơn nửa tháng trôi qua, rất nhiều người phát hiện, thanh kiếm trong hư không kia dường như càng trở nên rực rỡ, giống như đang dần dần lột xác, hào quang phát ra càng thêm lóa mắt, cắn nuốt tinh hoa nhật nguyệt cũng càng ngày càng lợi hại, như một cái động không đáy, chứa đựng tất cả, muốn tẩy tận duyên hoa. Rất nhiều người trong lòng có chút rung động. Liên tục tẩy kiếm như vậy, phẩm giai kiếm dường như cũng có thể nâng cao! Mà cũng trong một đêm trăng tròn này, vị trí chỗ thành Mệnh Vận, mây mù lượn lờ, cả vùng đất dường như bốc hơi, trên hư không, có một tòa thành mênh mông, chậm rãi hiện lên trong ánh mắt mọi người, giống như ảo ảnh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT