Máu tươi rải đầy mảnh đất này, ánh sáng thánh tiên thánh khiết dần dần nhạt đi, dược hiệu của Tạo Hóa Thánh Đan rốt cục bị hấp thu toàn bộ. Ánh sáng thánh tiên dịu dàng hiện giờ bị từng cỗ lãnh ý thay thế. Đám người đứng ở ngoài xa cũng có thể cảm nhận được, trong gió mang theo rét lạnh thấu xương. Vài ngày trước, bọn họ coi Lâm Phong như con mồi, mà hiện giờ, những người đó, toàn bộ đã trở thành con mồi của Lâm Phong, nằm đầy trên mặt đất. Mỗi một xác chết đều là cường giả Tôn Vũ. Thực lực của Kiếm Các thật đáng sợ, hơn nữa, tối nay, theo Lâm Phong xuất hiện, có các cường giả thế hệ trước của Kiếm Các, tồn tại khủng bố cấp bậc nguyên lão. Bọn họ tận mắt thấy cường giả Kiếm Tôn tầng tám, giết một Tôn giả bình thường rất phóng khoáng, thản nhiên cỡ nào. Một kiếm chết, hơn nữa, kiếm tu hùng mạnh, bất kể thân hình tốc độ, hay tốc độ công kích, đều thấy mà rợn cả người. Bọn họ thậm chí chỉ có thể nhìn thấy kiếm quang tung hoành, căn bản không thấy rõ kiếm tích.

- Vì sao? Vì sao Kiếm Các lại tôn xưng Lâm Phong làm Thiếu chủ? Mọi người khó hiểu, bọn họ căn bản không có khả năng nghĩ tới, người Kiếm Các coi Lâm Phong là thần binh của Vô Thiên Kiếm Hoàng.

Bọn họ chỉ đoán, ngày ấy, người mang Lâm Phong đi, hẳn là Kiếm Các, trong mấy ngày đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lúc này, chỉ thấy con ngươi Lâm Phong đảo quanh, nhìn về phía đám người ở xa xa, đôi mắt giống như một thanh kiếm lợi hại, vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn, khiến những người đó cảm giác thân thể phát lạnh. Rất nhiều người đều lảng tránh ánh mắt của Lâm Phong, không dám đối diện với hắn. May mắn, bọn họ không có ra tay, nếu không, bọn họ cũng đã hóa thành thi thể. Về phần người có cừu oán với Lâm Phong, sớm đã chạy trốn sạch sẽ. Thiên Khung Tiên Khuyết, bên cạnh Thánh nữ Tuyết Bích Dao vốn có rất nhiều cường giả, nhưng hiện giờ chỉ còn lại một mình nàng. Người thế hệ trước có lẽ đã biến thành một trong phần đông thi thể dưới đất, mà người trẻ tuổi, thấy tình thế không ổn, đã sớm chạy mất.

- Các ngươi đều trở về đi, nếu ta có chuyện gì, sẽ thông tri các ngươi, không cần chủ động đi tìm ta.

Lâm Phong nói với đám người Kiếm Các, mệnh lệnh mang theo sự sắc bén, không cho thương lượng. Hắn hiểu được, càng như thế, người Kiếm Các sẽ càng phục tùng, đối mặt với Kiếm Các, hắn không phải Lâm Phong, mà là thần binh của Kiếm Hoàng. Vì vậy, Lâm Phong đương nhiên không có khả năng giữ người của Kiếm Các ở bên cạnh, hắn cũng không muốn từng giây từng phút đều phải đề phòng. Nếu bị đối phương phát hiện, hắn vẫn chưa trở thành kiếm nô, vẫn là Lâm Phong, kiếm của đối phương chắc chắn sẽ chỉ vào hắn không chút do dự. Cho nên, hiện tại hắn và Kiếm Các cần duy trì khoảng cách nhất định, thích hợp. Kiếm Các, sẽ trở thành một cỗ thế lực thuộc về hắn, để cho hắn sử dụng. Hôm nay, mang theo đám người Kiếm Các dũng mãnh này, hắn vốn là để đám Tôn giả kia kinh sợ, khiến cho bọn họ ghi nhớ thật sâu. Nhưng không nghĩ tới, vừa đến đã thấy bọn họ muốn xuống tay với Mộng Tình. Dưới sự giận dữ, hắn truyền đạt mệnh lệnh giết không tha, huyết lưu khắp nơi, còn mục đích kinh sợ, đương nhiên đã đạt được. Cho nên, hiện tại, người của Kiếm Các nên rút lui về sau màn.

- Vâng!

Thiếu chủ! Chúng cường giả Kiếm Các không dám ngỗ nghịch, thần binh hóa người, có tư tưởng của mình, sẽ tự mình nói ra. Thần binh từng đi theo Vô Thiên Kiếm Hoàng đương nhiên không cần bọn họ lo lắng, đợi cho thần binh không ngừng lột xác, hóa kén thành bướm, tái hiện uy thế của tổ tiên, lúc hào quang Kiếm Các chiếu rọi Bát Hoang. Lúc đó, ai còn dám như trước kia, mơ ước, đánh chủ ý lên Kiếm Các bọn họ. Trong đó, nguyên lão Kiếm Tôn tầng tám kia, ánh mắt nhìn về phía những người xung quanh, nói:

- Ngày khác, nếu như còn Tôn giả cậy khỏe bắt nạt yếu, bất kính với Thiếu chủ của Kiếm Các chúng ta, chân trời góc biển, giết không tha!

Tiếng nói vừa dứt, một luồng kiếm khí ngút trời xông thẳng lên cao, ở trên chín tầng trời tản ra kiếm quang rực rỡ, cường giả phạm vi trăm trượng đều có thể cảm nhận được, trong đó có một cỗ khí tức xơ xác tiêu điều kinh khủng. Có một chút người lén lút thì kinh hồn táng đảm, Kiếm Các từng xuất hiện một nhân vật vô địch, danh chấn Bát Hoang, ai cũng không biết nội tình Kiếm Các mạnh bao nhiêu. Từ nay về sau, ở Kiếm thành, sợ không ai dám động Lâm Phong rồi.

- Thiếu chủ, chúng ta cáo từ, nếu có chuyện gì, bóp nát kiếm ấn này là được!

Nguyên lão kia giao cho Lâm Phong một kiếm ấn, Lâm Phong khẽ gật đầu, không khách khí thu lại. Kiếm quang phá không, cường giả Kiếm Các lần lượt lóe lên, rời đi, trong giây lát liền không còn tung tích. Bọn họ một chút cũng không lo lắng sự trưởng thành của Lâm Phong, bởi vì Lâm Phong chính là kiếm của tổ tiên. Nhìn cường giả Kiếm Các rời khỏi, Lâm Phong lại liếc nhìn đám người ở ngoài xa, nói:

- Trước khi Mệnh Vận thành mở ra, nếu lại có người tới quấy rầy ta, tự gánh lấy hậu quả!

Mọi người thầm run rẩy trong lòng. Động Lâm Phong, cho bọn họ mượn gan cũng không dám, nguyên lão Kiếm Các ở ngay trước mặt, giao kiếm ấn cho Lâm Phong, uy hiếp mọi người, Lâm Phong bây giờ là Thiếu chủ Kiếm Các. Đám người ở phía xa, tự biết phận, đều lóe lên rời khỏi, Tuyết Bích Dao liếc nhìn Lâm Phong một cái, từ ánh mắt lãnh đạm nhìn không ra nàng suy nghĩ cái gì. Xoay người, nàng cũng rời khỏi hành cung này.

- Cảm ơn!

Một giọng nói truyền trực tiếp vào trong đầu của Tuyết Bích Dao, khiến thân thể Tuyết Bích Dao hơi cứng lại, sau đó đưa lưng về phía Lâm Phong, khẽ gật đầu, bóng dáng dần dần biến mất. Đối với Tuyết Bích Dao, Lâm Phong vẫn có chút cảm kích, mặc dù đối phương từng có một thời gian muốn mạng của hắn, nhưng ít ra Tuyết Bích Dao tâm chí bằng phẳng. Sau khi thua hắn, lập tức giao Tạo Hóa Thánh Đan cho hắn, còn nhắc nhở hắn nhanh chạy trốn, nhờ có đan dược của nàng, Lâm Phong mới có thể giúp Mộng Tình khôi phục. Chỉ bằng điểm ấy, cũng đủ để Lâm Phong cảm kích trong lòng. Lâm Phong xoay người, bước chân, đi vào bên trong nhóm người, lộ ra chút ý cười với nhóm Khổ Hạnh Tăng, nói:

- Ân tình này của chư vị sư huynh, suốt đời khó quên.

- Đều là người Thiên Đài, chúng ta sao có thể nhìn ngươi bị cường giả thế lực khác uy hiếp.

Lâm Phong, hiện giờ chuyện nơi đây, có người Kiếm Các thủ hộ, nói vậy cũng không có người nào dám ở Kiếm thành động thủ với ngươi. Mệnh Vận thành là một lần cơ hội khó có được, quý trọng cho tốt! Khổ Hạnh Tăng có vẻ không thèm để ý chút nào, dặn Lâm Phong.

- Nhất định!

Lâm Phong kiên định nói.

- Thật không biết, ngươi làm thế nào mà trở thành Thiếu chủ Kiếm Các, đệ nhất môn đồ Thiên Vũ của Thiên Đài ta, quả nhiên không giống bình thường.

Ta chờ mong ngày ngươi trưởng thành, chúng ta về Thiên Đài trước. Khổ Hạnh Tăng cười nói với Lâm Phong, Lâm Phong hướng các sư huynh khác của Thiên Đài, lần lượt tạ ơn, mọi người mới phá không mà đi, trong nháy mắt chỉ để lại mấy bóng dáng nhỏ dần. Con ngươi cực đại của Cùng Kỳ nhìn chằm chằm Lâm Phong, không ngừng vây quanh thân thể của Lâm Phong vài vòng, nói:

- Tiểu khốn khiếp, nói cho bản đế, mấy ngày này phát sinh chuyện gì? - Đi qua một bên, còn dám xưng Đại Đế nữa, người khác lại ngay trước mặt ngươi bắt ta đi nữa cho coi.

Lâm Phong hung hăng khinh bỉ Cùng Kỳ.

- Bởi vì bản đế chuẩn bị không đủ.

Cùng Kỳ trừng tròng mắt, cả giận nói. Nực cười, dám khinh bỉ Viêm Đế vĩ đại. Lâm Phong lười liếc Cùng Kỳ, khiến Cùng Kỳ tức giận đến thân thể cũng run rẩy. Rất quá đáng rồi, quá khinh thường Đại Đế rồi.

- Đại Hại Trùng, chúng ta ở ngay chỗ này tìm một cái hành cung không người, tu luyện một thời gian, đợi Mệnh Vận thành mở ra, cùng nhau đi vào.

Ngươi giúp ta trông coi cái tên không thành thật này một chút. Lâm Phong nói với Hoàng Phủ Long, vỗ vỗ lên bờ vai gã, sau đó vô tình tiêu sái đi đến bên cạnh Mộng Tình, kéo tiên tử vẫn một mực yên lặng nhìn chăm chú hắn ở bên cạnh, bước chân một cái, liền biến mất trước mặt mọi người.

- Ách… Đại Hại Trùng sửng sốt buồn bực thầm nói: - Người này cũng không quá nghĩa khí rồi ….

Nhìn thấy thê tử liền ném huynh đệ qua một bên, hơn nữa còn cùng …. Người này!

- Rống!

Cùng Kỳ trực tiếp phun một ngụm hỏa cho Đại Hại Trùng. Vừa mới bị Lâm Phong khinh bỉ một phen, giờ phút này đến Đại Hại Trùng cũng dám khinh bỉ nó nữa.

- Là bản đế, Đại Đế vĩ đại, không phải người này, có thể ở bên cạnh bản đế, được bản đế hun đúc là đại vận khí của ngươi!

Cùng Kỳ rít gào mà nói.

- Lại bắt đầu nổi điên!

Hoàng Phủ Long gãi gãi đầu. Dọc đường đi, yêu thú này khoác lác với gã không ít, cái gì Viêm Đế vĩ đại, Đại Đế tung hoành thiên hạ, tương lai muốn dẫn gã đi cưới tiên nữ tiên cung, cua công chúa Yêu giới, quả thực không có giới hạn. Người này choáng nha, nếu như Đại Đế, hiện tại làm sao lại ở trên người một con thú, gã cũng chưa thấy ai có thể chém gió tới mức đó.

- Rống….

Cùng Kỳ lúc này thực nổi giận, Hoàng Phủ Long thấy tình thế không ổn lập tức chuồn đi. Người này mặc dù thích khoác lác, nhưng chơi lửa quả thật lợi hại. Lâm Phong dẫn Mộng Tình đi tới một hành cung. Sau khi che hành cung lại, Lâm Phong xoay người, chỉ thấy Mộng Tình giờ phút này, đôi con ngươi trong suốt kia vẫn nhìn hắn, chỉ hiện lên vài phần u oán.

- Mộng Tình, làm sao vậy? Lâm Phong run run cười, nhìn đến ánh mắt u oán của Mộng Tình, hắn không khỏi sờ sờ đầu, có vẻ cực kỳ khờ.

- Ngươi rốt cuộc chịu nhìn ta rồi!

Mộng Tình nhỏ giọng nói, trong thanh âm êm ái dường như lộ ra một chút ý oán trách.

- A!
!! Lâm Phong thì thầm một tiếng, cũng không nói gì, chỉ vẫn nhìn nàng. Mộng Tình nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phong không ngừng nhìn chằm chằm nàng, trong lòng như có con nai chạy loạn, hơi hơi cúi đầu, sẵng giọng:

- Ngươi làm cái gì!

Lâm Phong vươn hai tay, đặt trên mặt Mộng Tình, vuốt hai gò má của nàng, nâng đầu của nàng lên, thấp giọng nói:

- Vừa rồi không dám nhìn, bởi vì lo lắng, liếc nhìn rồi không dời ra được.

Giờ phút này, tiên tử đã đứng bên cạnh, đương nhiên muốn nhìn cho đủ! Mộng Tình hơi trợn mắt liếc Lâm Phong, lại tràn đầy thâm tình, nhưng bị Lâm Phong nhìn nhìn có chút ngượng ngừng. Người này … có ai nhìn chằm chằm như vậy sao! Đi lên trước, Lâm Phong ôm lấy eo nhỏ của Mộng Tình vào lòng, khiến thân thể Mộng Tình hơi hơi run rẩy, đầu khẽ ngầng lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú, cùng một nét cười nghiêng thế.

- Không chỉ muốn xem cho đủ, còn muốn hôn cho đủ!

Lâm Phong cười mờ ám, lập tức nắm cằm Mộng Tình, chạm lên đôi môi đỏ mọng của tiên tử.

- Ô ô….

Tiên tử đáng thương bị người nào đó cường thế ngăn chặn miếng, hô hấp cũng không thông, chỉ có thể phát ra tiếng vang ô ô ….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play