Lâm Phong im lặng, đồng ý lời của lão nhân, đều là Tôn giả, nhưng lĩnh ngộ lực lượng áo nghĩa có mạnh có yếu, không thể đánh đồng. Mà ngay cả áo nghĩa chi tinh, cùng phẩm cấp, giá trị cũng hoàn toàn khác nhau. Ví dụ như miếng áo nghĩa chi tinh mà Phượng Huyên lấy ra trên Cửu Long đảo lần trước, so với miếng áo nghĩa chi tinh bình thường, không biết trân quý hơn bao nhiêu lần. Còn có, cùng một cảnh giới, người lĩnh ngộ được nhiều loại lực lượng áo nghĩa, đương nhiên mạnh hơn người chỉ lĩnh ngộ được một loại lực lượng áo nghĩa, tất nhiên, bởi vậy chênh lệch giữa Tôn giả, sẽ lớn hơn nữa.
- Ngươi có biết thiên tài ở cảnh giới Tôn Vũ phân định thế nào không? Lão nhân cười hỏi Lâm Phong, Giờ phút này, một già một trẻ dường như quên đi chuyện kiếm nô, mà ở nơi này luận đạo, giải thích nghi hoặc.
Lâm Phong đã vô tình bị đề tài hấp dẫn, còn có lão nhân chỉ điểm, hắn đương nhiên nguyện ý nghe.
- Đương nhiên, lĩnh ngộ áo nghĩa hùng mạnh, người có nhiều loại áo nghĩa, thiên phú càng sâu.
Lâm Phong đáp.
- Có thể nói như thế, tuy nhiên cũng không hẳn như vậy.
Lực lượng áo nghĩa cũng không phải lĩnh ngộ càng nhiều càng tốt, mà ngươi phải nắm nó trong tay. Thiên tài cảnh giới thấp nhưng lực lượng áo nghĩa lại mạnh; người bình thường cảnh giới cao nhưng lực lượng áo nghĩa lại yếu. Bởi vậy tới cảnh giới Tôn giả, cho dù có ít người lớn tuổi, nhưng cảnh giới thấp cũng không thể coi thường, đó đều là số ít kỳ nhân, lĩnh ngộ áo nghĩa trăm năm mà không nâng cao tu vi cảnh giới. Bọn họ không lên tiếng thì thôi, nếu không một tiếng cũng có thể kinh nhân.
- Tỷ như, ta có nghe về một người lĩnh ngộ lực lượng áo nghĩa sinh tử, một khi đắc đạo, tọa ngộ thời gian trăm năm, khi đi ra, tu vi chỉ có Tôn Vũ tầng hai, mọi người đều khinh thường y.
Nhưng mà, sau một trận chiến, y dễ dàng giết chết một Tôn Vũ bậc trung, thậm chí có thể chiến với Tôn Vũ bậc cao. Bởi vì, y lĩnh ngộ áo nghĩa sinh tử tầng tám, một ý niệm có thể đoạt sinh tử của con người, một khi ra tay, thiên hạ kinh sợ. Từ đó về sau, tu vi của y cũng đột nhiên tăng mạnh, một đường khải hoàn cho đến khi chứng đạo thành Hoàng, thông suốt, không người có thể cản, khiếp sợ toàn cầu. Đó, chính là thiên tài! Tôn Vũ tầng hai lĩnh ngộ áo nghĩa sinh tử tầng tám, một khi ra tay, thiên hạ kinh sợ! Trong lòng Lâm Phong chấn động, người như thế, những khái niệm: hạng người yêu nghiệt, đại tài trưởng thành trễ, có lẽ nói người như vậy. Có lẽ khi đó sẽ có thật nhiều thiên tài khinh thị y, nhưng sau lại phát hiện đối phương đáng sợ đến cực điểm.
- Đáng tiếc, người Kiếm Các không hiểu, một mực theo đuổi lực lượng mà không đi phân tích lĩnh ngộ nguồn cội của lượng lực, có lúc lại hoàn toàn đi ngược lại.
Bọn họ theo đuổi kiếm quyết cường đại, ý đồ tạo ra kiếm binh hùng mạnh, thậm chí còn có ý tưởng tạo ra kiếm nô, lại không theo đuổi bản chất của kiếm. Bọn họ cách đạo của Vô Thiên Kiếm Hoàng, càng lúc càng xa. Lão nhân lắc đầu thở dài, ánh mắt buồn bã:
- Ngày xưa, Vô Thiên Kiếm Hoàng, ba năm mài kiếm, bảy năm ngộ kiếm, mười năm nuôi dưỡng kiếm.
Một khi sử dụng kiếm, danh chấn thiên hạ! Ba năm mài kiếm, bảy năm ngộ kiếm, mười năm nuôi dưỡng kiếm, có ý gì? Dường như thấy được nghi ngờ của Lâm Phong, lão nhân tiếp tục nói:
- Vô Thiên Kiếm Hoàng kỳ tài ngút trời, dùng thời gian ba năm, lần lượt xem hết các điển tịch, ma luyện kiếm chiêu kiếm thức, tu tập kiếm pháp.
Sau ba năm, khi đã tinh thông vô số kiếm quyết, ấy vậy mà ngài lại dứt khoát quăng kiếm, từ đó trở đi, bảy năm chưa từng cầm kiếm, chỉ ngộ kiếm, ngộ kiếm quyết, ngộ kiếm thức, ngộ ý chí kiếm. Sau bảy năm, Kiếm Hoàng lại một lần nữa cầm kiếm, tuy nhiên lại không phải cầm kiếm giết người, mà dùng thời gian mười năm, nuôi dưỡng kiếm.
- Cái này thì trở về khởi điểm, một lần nữa nói đến Tôn giả.
Tới cảnh giới Tôn giả rồi, con đường phía trước cũng không phải càng thêm rộng rãi, mà càng thêm hẹp lại. Bởi vì, Tôn giả nhất định phải dựa vào lĩnh ngộ, nhất định phải nắm trong tay lực lượng áo nghĩa. Có ít người ngộ tính không mạnh, ví dụ như người đó nắm trong tay một loại áo nghĩa hỏa bình thường, như vậy, khi y sử dụng lực lượng công kích thuộc tính khác, uy lực sẽ yếu đi rất nhiều. Phải biết rằng, thủ đoạn công phạt hùng mạnh, bản thân chúng đều tự có thuộc tính hạn chế, ngươi lĩnh ngộ áo nghĩa hỏa, sử dụng thủ đoạn công phạt thuộc tính hỏa, mới có thể phát huy lực lượng mạnh nhất. Còn nếu ngươi dùng các sinh sát đại thuật thuộc tính khác, cho dù biết nó vô cùng cường đại, nhưng lại không cách nào phát huy ra uy lực vốn có của nó.
- Mà một vài người nắm trong tay vài loại lực lượng áo nghĩa, thì giới hạn của họ sẽ nhỏ đi rất nhiều, có thể sử dụng nhiều thủ đoạn công phạt hùng mạnh hơn.
- Từ xưa đến nay, trong kiếm tu, người kiếm đạo tuyệt luân, nhất định danh chấn thiên hạ, làm cho không ai không kiêng kị, cho nên, rất nhiều người sợ hãi kiếm tu hùng mạnh.
Nhưng kiếm tu hùng mạnh tuyệt luân chân chính, lại quá ít, năm nghìn năm qua, cũng chỉ có một người, Vô Thiên Kiếm Hoàng độc bá Bát Hoang mà thôi. Kiếm Các tuy có Vô Thiên Kiếm Hoàng lưu lại kiếm quyết kinh thế, lại không xuất hiện thêm một kiếm tu hùng mạnh chân chính nào nữa, thậm chí thế hệ sau còn không bằng thế hệ trước.
- Vì sao kiếm tu hùng mạnh có thể khủng bố như vậy, khiến vô số người kiêng kỵ.
Bởi vì kiếm, chính là binh khí chí tôn. Ngươi sẽ thấy, trong số các kiếm, rất ít khi giống các thánh khí khác, khắc thánh vân có lực lượng áo nghĩa đặc thù để tạo thành công kích. Ví dụ như áo nghĩa thôn phệ, các loại lực lượng áo nghĩa sóng âm… Kiếm, nó không có thuộc tính kỳ lạ, chỉ có linh tính của chính mình, giống như chuôi Ma kiếm vừa rồi của ngươi, có được ma tính. Lâm Phong suy nghĩ sâu xa, quả thực, kiếm của hắn không giống như một vài thánh khí khác, có lực lượng công kích đặc thù. Ví dụ như quyền trượng nguyền rủa, có thể tiến hành nguyền rủa, lá cờ cấm không, có thể giam cầm hư không…
- Kiếm, nó không cần trao cho công kích đặc thù, kiếm đó vô dụng.
Lão nhân lại nói, sau đó liền bảo Lâm Phong:
- Ngươi dùng chuôi kiếm này thử xem!
Lâm Phong vẻ mặt cứng đờ, hướng tay lão nhân chỉ là Vô Thiên kiếm, thần binh tuyệt thế. Vậy mà lão nhân lại bảo hắn dùng thử thanh kiếm đó xem sao.
- Tiểu tử kia, qua đây!
Lão nhân hô một tiếng với Vô Thiên kiếm, khiến Lâm Phong không biết nói gì. Tiểu tử kia … Vô Thiên kiếm vù vù, lập tức chậm rãi bay về phía trước, thế nhưng lại thực sự đáp trước mặt Lâm Phong. Khóe miệng Lâm Phong hơi hơi co rút, run rẩy vươn tay. Kiếm kia vòng vo quanh thân thể hắn một vòng, khiến Lâm Phong sợ tới mức run mạnh một cái, may mắn Vô Thiên kiếm này cuối cùng cũng không tiến vào cơ thể hắn, mà trôi nổi ở trước mặt hắn, chậm rãi đáp xuống tay hắn. Giờ khắc này, trong lòng của Lâm Phong đột nhiên tràn ra một cỗ tự tin vô cùng mãnh liệt. Hắn nắm chuôi kiếm này, dường như cảm nhận được tất cả các loại lực lượng cường đại trong thiên đại, hắn không gì không làm được.
- Thật khủng khiếp!
Trong lòng Lâm Phong chấn động mạnh mẽ. Loại cảm giác này rất kỳ diệu rồi, còn nữa, hắn vậy mà lại cảm giác một tia quen thuộc ở chỗ sâu trong kiếm, hẳn có linh tính của Ma kiếm sau khi đã bị cắn nuốt.
- Ngươi có phải có cảm giác không gì không làm được, có thể phát huy ra bất kỳ lực lượng kinh khủng nào hay không.
Hiện tại, ngươi thử dẫn động lực lượng áo nghĩa lôi điện, phát ra công kích đi. Lão nhân cười nói, Lâm Phong duỗi tay vung lên. Lập tức, một luồng lôi quang vô cùng khủng bố, từ trong kiếm bắn ra, tia sét mang theo màu tím sáng chói, chọc mù mắt người khác, khiến trai tim của Lâm Phong hơi run rẩy, lập tức mạnh mẽ thu hồi kiếm thế.
- Thật khủng khiếp, ta có thể phát huy ra áo nghĩa lôi điện? Vẻ mặt Lâm Phong cứng ngắc, hắn đương nhiên hiểu rõ, áo nghĩa lôi điện này không phải do hắn dẫn động mà ra.
- Ngươi lại thử sử dụng lực lượng hàn băng!
Lão nhân lại lên tiếng lần nữa, lông mày Lâm Phong nhíu lại, tia sáng lóe lên trong mắt, tâm niệm khẽ động, kiếm ý phun ra nuốt vào, kiếm chưa đến, hàn băng đã che trời phủ đất, muốn đóng băng cả Kiếm Trủng. Giờ khắc này, Lâm Phong biết rằng, căn bản không cần phải thử thêm nữa, một kiếm hắn chém ra, có thể đóng băng thiên địa, lực lượng áo nghĩa hàn băng.
- Ngươi còn muốn thử lực lượng áo nghĩa khác hay không, ví dụ như, áo nghĩa không gian!
Ý cười trên mặt lão nhân càng trở nên nồng đậm, tiếp tục nói với Lâm Phong.
- Không cần.
Lâm Phong lắc đầu, hắn biết rằng, chỉ cần tâm niệm hắn nghĩ, liền có thể dẫn phát công kích mang áo nghĩa không gian.
- Ngươi hiểu sao? Lão nhân hỏi.
Lúc này, kiếm trong tay Lâm Phong rời tay bay lên, khiến Lâm Phong cười khổ.
- Trong kiếm ẩn chứa các loại lực lượng áo nghĩa, cho nên vốn không cần biến kiếm tạo thành một chủng loại công kích nào đó.
Lão nhân gật đầu, nói:
- Đúng vậy, những thánh khí kia, mặc dù có chút vô cùng cường đại, nhưng ẩn chứa trong đó chỉ là một loại thủ đoạn công kích hùng mạnh.
Nhưng kiếm – binh khí chí tôn, lại khác, nó có thể có được các loại thần thông áo nghĩa, nhưng điều có kiện tiên quyết, chính ngươi cũng phải đủ mạnh. Cho nên, kiếm tu hùng mạnh mới khiến thế nhân sợ hãi.
- Lực lượng áo nghĩa trong kiếm cũng không phải tự bản thân kiếm sinh ra.
Lâm Phong trả lời, xem ra lão nhân trước mắt cũng là người yêu kiếm, cho nên đối với kiếm cực kỳ tôn sùng, cho rằng trong các binh khí, kiếm chính là chí tôn.
- Cho nên, Vô Thiên Kiếm Hoàng dùng mười năm để nuôi dưỡng kiếm, còn nhiều hơn thời gian ngài mài kiếm cùng ngộ kiếm cộng lại.
Trong ánh mắt lão nhân bệnh trạng, giờ phút này hiện lên một chút chấp nhất phát ra từ đáy lòng, nói:
- Nuôi dưỡng kiếm, nuôi dưỡng áo nghĩa ngũ hành thiên địa, nuôi dưỡng áo nghĩa không gian, nuôi dưỡng áo nghĩa lôi điện, dưỡng thành kiếm có thể phát huy ra vô số loại thủ đoạn công phạt, không có bất kỳ hạn chế.
Ngươi cũng có thể sáng tạo ra các loại công kích khủng bố khác, chỉ cần có đầy đủ ngộ tính, thậm chí sau này, kiếm có thể dưỡng người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT