Lâm Phong vẻ mặt thất kinh, thì thào nói nhỏ, dường như hiểu ra một chút gì đó.
- Kiếm tu thích hợp tu luyện hai loại thủ đoạn.
Thứ nhất, bản thân lĩnh ngộ các loại thần thông lực lượng áo nghĩa cường đại, sau đó lấy kiếm sử dụng chúng. Thứ hai, nuôi dưỡng kiếm, thông qua việc nuôi dưỡng kiếm, giao cho kiếm các loại lực lượng áo nghĩa, ngưng tụ kiếm hồn. Lĩnh ngộ lực lượng áo nghĩa kiếm mà ngươi nói, là kiếm dưỡng người, đương nhiên hai loại thủ đoạn có thể đồng tu.
- Người tinh lực hữu hạn, có thể lĩnh ngộ các loại lực lượng áo nghĩa, thì có thiên phú tuyệt luân cỡ nào, cho dù không phải kiếm tu, cũng vô cùng khủng bố.
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, đương nhiên lời này hắn sẽ không nói ra, trong lòng hiểu rõ thôi. Mà loại phương pháp thứ hai, mở ra cho kiếm tu, giống như đi một con đường riêng, thông qua một loại phương pháp khác để lĩnh ngộ lực lượng áo nghĩa. Quả thật khủng bố.
- Võ đạo gian nan, càng về sau càng khó, thiên phú có tác dụng rất lớn, ngoại trừ thiên phú, còn dựa vào tính chấp nhất cùng bền bỉ với võ đạo.
Mà hiệu quả bồi dưỡng của gia tộc, thế lực sẽ theo cảnh giới hùng mạnh mà suy yếu dần đến nhỏ nhất. Càng đi tới cảnh giới cao hơn, càng phải dựa vào chính mình, cho ngươi một đống áo nghĩa chi tinh, nhưng bản thân ngươi lại không thể lĩnh ngộ, thì có lợi ích gì, so với người khác thì chỉ lấy được áo nghĩa chi tinh sớm hơn thôi. Lĩnh ngộ một loại lực lượng áo nghĩa, cũng không đơn giản, càng không nói đến việc đồng thời lĩnh ngộ nhiều loại lực lượng áo nghĩa. Cho nên, loại người thứ nhất, đều là người có thiên phú tuyệt luân.
- Vậy Vũ Hồn thì có tác dụng như thế nào? Lâm Phong hỏi.
- Vũ Hồn từ lúc võ tu sinh ra đã xuất hiện, theo một góc độ nào đó mà nói, nó ảnh hưởng đến vận mệnh của võ tu.
Ví dụ như người có được Vũ Hồn Vũ Dực, thì người đó có được ngộ tính cao đối với tốc độ, vì thế lĩnh ngộ ý chí gió, cuối cùng lại ngộ áo nghĩa gió, hoặc áo nghĩa tốc độ. Mà kẻ có được Vũ Hồn Ảnh, thì sẽ thích hợp lĩnh ngộ áo nghĩa Ảnh Tử. Hơn nữa, bản thân Vũ Hồn cũng là một loại thủ đoạn hùng mạnh, đối với lực lượng áo nghĩa có tác dụng phụ trợ. Thậm chí, Vũ Hồn còn có thể ảnh hưởng đến việc ngươi lĩnh ngộ một vài loại lực lượng áo nghĩa, một vài Vũ Hồn kỳ dị, có thể diễn hóa ra một vài thể chất võ đạo hùng mạnh. Lão nhân kiên nhẫn giải thích cho Lâm Phong, khiến trong lòng Lâm Phong có chút cảm kích.
- Tiểu hữu có hứng thú tu tập phương pháp nuôi dưỡng kiếm sao? Lão nhân cười hỏi, khiến sắc mặt Lâm Phong run lên.
Nuôi dưỡng kiếm, có thể giao cho kiếm lực lượng áo nghĩa, cuối cùng có tác dụng với mình, ưu đãi như vậy, hắn làm sao có thể không muốn tu tập.
- Nếu tiền bối nguyện ý chỉ giáo, ta đương nhiên nguyện ý tu luyện.
Lâm Phong cung kính đáp lại một tiếng.
- Được, ngươi thả lỏng phòng ngự, ta truyền thụ cho ngươi phương pháp nuôi dưỡng kiếm.
Lão nhân khẽ gật đầu với Lâm Phong, sau đó, ở chỗ mi tâm của lão có một luồng hào quang như ẩn như hiển, thoát ly khỏi mi tâm lão bắn về phía Lâm Phong. Trực tiếp đi vào trong đầu óc đang không hề chống cự của Lâm Phong. Nhằm mắt lại, Lâm Phong trầm ngâm, từ từ thích ứng, tiêu hóa trí nhớ hiện thêm trong đầu. Qua một khoảng thời gian, hắn mở mắt ra, trong mắt hiển nhiên có một chút khiếp sợ, há miệng thở dốc, nhìn chăm chú lão nhân đang mỉm cười, không nói gì.
- Ngươi vẫn nguyện ý học sao? Lão nhân cười như không cười nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong kinh ngạc nhìn lão nhân, cười khổ, nhưng vẫn còn kiên định gật đầu:
- Nguyện ý.
- Lấy hồn nuôi dưỡng hồn, muốn để kiếm sinh ra áo nghĩa lôi điện, tất phải để kiếm chịu thiên lôi rèn, mà hồn của ngươi cũng theo đó mà chịu đựng ngũ lôi oanh đỉnh, như vậy mới có thể sinh ra kiếm hồn lôi điện.
Từ đó về sau, kiếm được trao cho áo nghĩa lôi điện, mà bản thân ngươi cũng được lôi điện rèn luyện, đương nhiên có thể thông qua kiếm hồn phát ra lực lượng công phạt mang áo nghĩa lôi điện. Thống khổ này, ngươi chịu được không?
- Lấy hồn nuôi dưỡng hồn, muốn kiếm sinh ra áo nghĩa hỏa diễm, tất phải để kiếm chịu ngọn lửa vô cùng hùng mạnh thiêu đốt, mà hồn của ngươi cũng phải chịu đựng dị hỏa hùng mạnh đốt cháy, cuối cùng sinh ra kiếm hồn hỏa diễm.
Từ đó về sau kiếm được trao cho áo nghĩa hỏa diễm, bản thân ngươi có thể thông qua kiếm hồn, sử dụng lực lượng công phạt hỏa diễm. Loại thống khổ này, ngươi dám tưởng tượng sao?
- Mỗi một loại kiếm hồn ngươi rèn ra, muốn kiếm có được loại áo nghĩa đó, đầu tiên, chính hồn của ngươi cũng phải thừa nhận loại lực lượng đáng sợ đó.
Vô Thiên Kiếm Hoàng mười năm nuôi dưỡng kiếm, đi khắp đại lục, tìm kiếm lôi điện, hỏa diễm mạnh nhất, rèn kiếm hồn, mới có thể đánh một trận thành Hoàng, vô địch Bát Hoang. Vì chứng đạo thành Hoàng, ngươi dám chịu đựng loại thống khổ này sao? Lão nhân liên tục truy hỏi Lâm Phong, lại thấy ánh mắt Lâm Phong lúc này trong suốt, vẻ mặt cứng cỏi, rất nghiêm túc gật đầu.
- Thế gian nào có việc không làm mà hưởng, trong thế giới võ đạo, người có thể tranh giành với trời, tranh giành với đất.
Loại thủ đoạn nghịch thiên này, cưỡng ép thiên địa đòi lấy lực lượng áo nghĩa, sao có thể không trả giá thật nhiều. Hơn nữa, nếu không có kiếm điển này, cho dù ta chịu đựng loại thống khổ đó, thì cũng không chiếm được thứ ta muốn. Hiện giờ tiền bối ban cho ta cơ hội, ta sao lại không quý trọng. Lâm Phong đứng dậy, hơi khom người với lão nhân. Phương pháp nuôi dưỡng kiếm này, kiếm điển thật huyền bí, sâu sắc nhất, vô cùng ảo diệu, đoạt lực lượng tạo hóa của thiên địa, lấy sức thiên lôi ngưng tụ kiếm hồn lôi điện, cùng với các loại kiếm hồn áo nghĩa khác. Loại thủ đoạn này có thể nói nghịch thiên, từ xưa tới nay, kiếm tu hùng mạnh, tất cả đều có được ý chí vô cùng cứng cỏi, giống như thân kiếm, đâm xuyên thiên địa. Lão nhân nhìn thấy động tác của Lâm Phong thì mỉm cười vui mừng, lại lắc đầu thở dài:
- Thật đáng buồn những người Kiếm Các kia, Vô Thiên Kiếm Hoàng lưu lại phương pháp kiếm tu này cho bọn họ, lại không có ai chịu tu luyện.
Bọn họ chỉ suy nghĩ xuống tay từ chỗ Vô Thiên Kiếm Hoàng, suy nghĩ dựa vào ngoại lực, mượn dùng dư uy Kiếm Hoàng, mà không phải lực lượng của mình. Thật đáng buồn. Lâm Phong im lặng, cổ nhân có câu, không ai giàu ba đời, nhất định có triết lý. Thực sự không phải ý chỉ đời sau của người giàu có không bằng người, chỉ bởi vì bọn họ ỷ lại, ký thác cho bậc cha chú, mà Kiếm Các đại khái cũng như thế. Trong gia tộc từng xuất hiện một vị Vô Thiên Kiếm Hoàng ngạo mạn đại lục, người hậu bối đều muốn nghĩ làm thế nào đào móc hết thảy những gì tổ tiên Kiếm Hoàng lưu lại cho bọn họ, làm thế nào tu luyện kiếm đạo tuyệt học mà Kiếm Hoàng lưu lại, cùng với cách lợi dụng thần binh của tổ tiên, bỏ gốc lấy ngọn, hoàn toàn đi ngược lại với kiếm tu.
- Vì sao tiền bối không đưa quan hệ lợi hại trong đó giảng giải cho người Kiếm Các nghe? Lâm Phong nghi hoặc hỏi.
- Nếu bọn họ có tâm, chỉ cần có người lộ ra dấu hiệu này, ta cũng sẽ dốc túi mà truyền thụ phương pháp dưỡng kiếm này.
Nhưng đến nay ta không có phát hiện ai như vậy, trong mắt bọn họ, ta bất quá cũng chỉ là lão nhân bệnh tật quét tước Kiếm Trủng mà thôi. Lão nhân lắc đầu thở dài, khiến Lâm Phong không nói được gì. Kiếm Các, thật đáng buồn.
- Tiền bối, ta còn có một nghi hoặc.
Bên trong nó, thật sự chỉ sinh ra kiếm hồn thôi sao? Lâm Phong chỉ vào Vô Thiên kiếm hỏi lão nhân một tiếng. Theo kiếm điển trong trí nhớ, kiếm hồn, là hồn do hồn hắn nuôi dưỡng ra, dùng để nuôi dưỡng kiếm, sau đó ngưng tự thành kiếm hồn, mỗi một chủng kiếm hồn là một loại lực lượng áo nghĩa. Cho nên, nếu hắn muốn giao cho kiếm nhiều loại lực lượng áo nghĩa, nhất định phải ngưng tụ nhiều kiếm hồn khác nhau. Nhưng mà chuôi tuyệt thế thần binh này chỉ có kiếm hồn đơn giản như vậy thôi sao? Lão nhân nghe câu hỏi của Lâm Phong, mỉm cười một chút lắc đầu nói:
- Xem ra ngươi cũng nhìn không ra.
Tiểu tử này, làm sao còn là kiếm hồn, nó đã sớm hoàn thành lột xác của kiếm hồn, mở ra linh trí của kiếm.
- Vậy nó…? - Kiếm linh.
Lão nhân nghiêm nghị nói:
- Linh vật, ngươi có thể coi nó như một sinh mạng, trong kiếm có linh, có sinh mạng.
Chỉ có điều kiếm linh này vừa mới dựng dục thành, khá bướng bỉnh. Trong kiếm có linh, mở ra linh trí, một sinh mệnh nhỏ. Kiếm, sinh ra sinh mệnh, sẽ giống như yêu có suy nghĩ sao.
- Ngươi muốn nó sao? Lão nhân cười hỏi Lâm Phong, khiến vẻ mặt Lâm Phong cứng đờ.
Sờ sờ đầu, Lâm Phong run rẩy cười nói:
- Đương nhiên.
- Ngươi, tiểu tử này.
Lão nhân nhìn thấy động tác có chút đáng khinh của Lâm Phong, lắc đầu cười khổ:
- Tiểu tử kia tuy nhỏ, nhưng do rất nhiều kiếm hồn dung hợp mà sinh ra kiếm linh, trong khung có khí phách vô thiên, nó căn bản sẽ không nghe lời ngươi.
Hơn nữa, nó quá mức hùng mạnh, nếu ngươi nắm nó trong tay, sẽ không để ý đến việc tu luyện bản thân, đối với ngươi mà nói, không có lợi.
- Ta có thể không cần nó, chỉ dùng để bảo mệnh.
Một thanh thần binh của Kiếm Hoàng trong tay, mạng của hắn liền nhiều thêm một phần bảo đảm.
- Chỉ dùng để bảo mệnh.
Lão nhân vuốt vuốt chòm râu, lập tức nhìn Lâm Phong, cuối cùng cười nói:
- Được, ngươi nói ngươi chỉ dùng để bảo mệnh, như vậy, ta cho ngươi ba cơ hội xuất thủ.
Nó chỉ nghe theo ngươi ba lần mệnh lệnh, sau ba lượt ra tay, ta sẽ đưa nó về Kiếm Trủng. Trong con ngươi Lâm Phong lóe lên tia sáng khác lạ, giờ phút này trong đầu hắn lướt qua rất nhiều suy nghĩ. Kiếm này có được linh trí, hơn nữa còn có các loại lực lượng áo nghĩa, cho dù không cần, bình thường cùng nó giao lưu trao đổi tình cảm, chẳng phải quá tuyệt vời sao. Nói không chừng còn trở nên thân quen với tiểu tử này đó?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT