Lâm Phong nhìn Vô Thiên Kiếm trên đầu vai lão nhân, khóe miệng hơi co giật. Tuy nhiên vẫn ngồi xuống, trong lòng có cảm giác không thoải mái. Hắn và Vô Thiên Kiếm gần trong gang tấc, chỉ cần một ý niệm trong đầu lão nhân, mình sẽ trở thành kiếm nô.

- Yên tâm đi, kiếm này không muốn thành người, hơn nữa nó vừa dung hợp với ma binh của ngươi, trên người có thêm khí tức của ngươi, nên không muốn ngươi trở thành Kiếm Nô.

Lão nhận hạ giọng nói, dường như muốn Lâm Phong yên tâm. Lâm Phong cười khổ gật đầu, hắn lo lắng cũng không làm gì được.

- Tiền bối sao biết nó không muốn thành người? Lâm Phong hỏi.

- Khụ khụ!

Lão nhân ho nhẹ một tiếng, càng thêm già đi, lập tức ngẩng đầu cười xin lỗi Lâm Phong:

- Tuổi lớn nên khiến tiểu hữu chê cười, lão già quét dọn trong Kiếm Trủng như ta ta tốt xấu gì cũng ở trong này hơn trăm năm.

Ta làm bạn với kiếm, có trăm năm thời gian, có thể nói, ngoại trừ Vô Thiên Kiếm Hoàng, không ai hiểu rõ bọn chúng hơn ta. Ta có thể hiểu rõ tâm tình của bọn chúng.

- Hơn trăm năm!

Lâm Phong nhìn lão nhân thật sâu, lão nhân bình thường sao? Làm bạn với linh kiếm trăm năm trong Kiếm Trủng, khó trách ngay cả Vô Thiên Kiếm cũng thân mật với lão như vậy.

- Nếu thế, vừa rồi, vì sao nó ra tay với ta.

Lâm Phong nhìn thoáng qua Vô Thiên Kiếm, chỉ thấy kiếm này hơi cử động, khiến Lâm Phong sợ tới mức cả người hơi run rẩy, nó, đang uy hiếp Lâm Phong…

- Ha ha, kiếm này bướng bỉnh, tiểu hữu đừng trách nó.

Lão nhân cười khổ lắc đầu:

- Người của Kiếm Các, chỉ biết đây là kiếm của Kiếm Hoàng, cho rằng nó là thần binh vô song, nhưng lại không để ý tới thời gian nó ngưng tụ kiếm hồn.

Vô Thiên Kiếm Hoàng sử dụng kiếm này, không lâu sau khi nó ngưng tụ kiếm hồn thì mất tích. Bởi vậy, kiếm hồn này chỉ giống như hài đồng nhân loại, có đặc tính bướng bỉnh.

- Bướng bỉnh… Lâm Phong không nói gì.

Tuyệt thế thần binh do Kiếm Hoàng sử dụng, lão nhân lại dùng hai chữ bướng bỉnh để hình dung. Điều này khiến người khác không nói được gì, người của Kiếm Các, dám coi kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng như hài đồng sao?

- Đáng tiếc người của Kiếm Các đều tự ý, căn bản không hiểu rõ kiếm, chỉ biết mượn dùng lực lượng của kiếm, thậm chí còn muốn biến tiểu hữu thành vật chứa kiếm, trở thành kiếm nô.

Lão nhân liên tục thở dài lắc đầu:

- Tuy nhiên kiềm hồn dù bướng bỉnh nhưng nó cũng có tính mạng của mình, nó biết rất nhiều chuyện.

Ví dụ như biết Kiếm Các là hậu nhân của Vô Thiên Kiếm Hoàng. Bởi vậy, ngày xưa có cường giả mơ ước Kiếm Các, nó đã từng ra tay. Chính vì chuyện này nên Kiếm Các mới tìm kiếm Kiếm Nô. Tiểu hữu không may bị chọn, tiểu tử này tuy không muốn nhưng vì hậu nhân của Kiếm Hoàng, nó vẫn muốn giúp bọn họ hoàn thành sứ mệnh.

- Ô ô.
. Vô Thiên Kiếm phát ra tiếng vang, giống như đau buồn kêu gào, khiến vẻ mặt Lâm Phong ngây ra. Chẳng lẽ đúng như lão nhân nói, Vô Thiên Kiếm chỉ muốn giúp Kiếm Các hoàn thành sứ mệnh, biến hắn thành vật chứa, chủ đạo thân thể của hắn?

- Tiền bối, nếu vậy, ngày ấy…? Lâm Phong hỏi một tiếng.

- Ôi… Lão nhân lại thở dài, liên tục lắc đầu, dường như rất thất vọng: - Người của Kiếm Các coi mình là hậu nhân của Kiếm Hoàng, cho rằng mình hiểu kiếm.

Nhưng kỳ thực bọn họ đều đui mù, không hiểu kiếm, không xứng sử dụng kiếm, càng không xứng nắm giữ kiếm của Kiếm Hoàng! Không xứng sử dụng kiếm? Nếu bên ngoài có người nghe người của Kiếm Các không xứng sử dụng kiếm, chắc chắn cười nhạt. Nhưng đối với lão nhân làm bạn với kiếm hơn trăm năm, Lâm Phong không thể nào phản bác. Có lẽ bản thân hắn cũng giống người của Kiếm Các, không hiểu kiếm.

- Nhiều năm qua, bọn họ vô số lần muốn nắm giữ chuôi kiếm này trong tay, để kiếm thay bọn họ quét ngang thiên hạ.

Nhưng, kiếm có kiếm hồn, chỉ thuộc về Vô Thiên Kiếm Hoàng, bọn họ chỉ muốn chế ngự được kiếm, căn bản không đi giao tiếp với kiếm, không để mình chân chính hiểu được kiếm, mà chỉ muốn phát huy uy lực cường đại của kiếm, nâng cao chiến lực của bọn họ. Sau đó bọn họ lại nghĩ ra thủ đoạn ngu xuẩn tìm kiếm nô. Ngày ấy các ngươi xuất hiện, tên nhãi con này bởi vì ngươi nghe được tâm tình của nó, cho nên mới biểu hiện ra chút không bình thường. Cho nên, người của Kiếm Các liền chọn ngươi làm kiếm nô. Không hiểu kiếm, lại phỏng đoán lung tung tâm tư của kiếm! Lâm Phong nhận thấy lão nhân liên tục thở dài, có lẽ, lão nhân quá thất vọng với Kiếm Các.

- Tiền bối không phải người Kiếm Các sao? Lâm Phong tò mò hỏi.

- Không phải, ta chỉ là một người quét dọn, người của Kiếm Các sao chú ý tới ta, thậm chí bọn họ không biết ta ở trong này.

Lão nhân trả lời. Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ, nếu thực sự như lão nhân nói, người Kiếm Các không có mắt. Lùi một bước, mặc dù tu vi của lão nhân không mạnh, nhưng chỉ bằng trăm năm làm bạn với kiếm, lĩnh ngộ của lão nhân đối với kiếm đã vượt xa phạm vi lĩnh ngộ của cường giả Kiếm Các. Chỉ sợ trong Kiếm Các, chỉ có lão nhân mới có thể khiến Vô Thiên Kiếm nghe lời, một khoản tài phú khủng bố a, nhưng người của Kiếm Các không phát hiện ra, ngược lại lại nghĩ đến chuyện dùng hắn để chế tạo kiếm nô.

- Tiểu hữu cũng tu kiếm? Lão nhân hỏi Lâm Phong.

Lâm Phong nhún vai, trong mắt lão nhân, người của Kiếm Các không xứng sử dụng kiếm, hắn sao dám nói mình tu kiếm.

- Vãn bối không dám nhận mình tu kiếm.

Lâm Phong cười khổ nói.

- Không nên coi nhẹ mình, dù thực lực của ngươi không mạnh nhưng chỉ bằng việc ngươi dẫn động tiểu gia hỏa này, đã chứng minh ngươi mạnh hơn đám người kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại kia.

Bọn chúng không làm được điều ấy, ngươi thích hợp tu kiếm hơn bọn chúng. Lão nhân nói khiến Lâm Phong có cảm giác được yêu mà sợ.

- Có lẽ vãn bối may mắn.

- Lão hủ đã sống hơn nửa đời người, chưa bao giờ tin vào vận khí.

Thiên địa sinh vạn vật, tồn tại đều có đạo lý. Vận khí là một bộ phận thực lực, phóng thích ý chí kiếm đạo ra cho ta xem. Lão nhân cắt ngang lời nói của Lâm Phong.

- Dạ.

Lâm Phong gật đầu, lập tức đứng dậy, lùi về phía sau, ý chí kiếm đạo tầng tám không hề che giấu phóng ra. Kiếm khí gào thét trong thiên địa, dẫn tới những thanh kiếm khác cũng gào thét trong Kiếm Trủng.

- Thiên Vũ tầng năm, ý chí kiếm đạo tầng tám, không tệ, lại đây.

Lão nhân gọi Lâm Phong, lại hỏi:

- Ngươi đối với kiếm có hiểu rõ không? - Vãn bối xin tiền bối chỉ dạy.

Lâm Phong lắc đầu, hắn thật không hiểu nhiều về kiếm.

- Ngươi cho rằng, ý chí kiếm đạo của ngươi đạt tới đỉnh phong sẽ hóa thành loại lực lượng nào? Lão nhân hỏi.

- Áo nghĩa kiếm? Lâm Phong hạ giọng nói.

- Áo nghĩa, căn cứ vào sự lĩnh ngộ của người nên không giống nhau.

Có áo nghĩa thủy hỏa, áo nghĩa kim mộc, áo nghĩa lôi điện, áo nghĩa phong, áo nghĩa không gian, áo nghĩa thôn phệ. Thậm chí có áo nghĩa tuế nguyệt, áo nghĩa luân hồi, vô số, nhưng ngươi nghe tới áo nghĩa kiếm chưa? Áo nghĩa kiếm đó là gì? Nhất niệm sinh kiếm? Ý chí kiếm cũng có thể làm được.

- Không có áo nghĩa kiếm? Vẻ mặt Lâm Phong cứng lại, hắn đang tự hỏi, áo nghĩa kiếm là gì? - Lĩnh ngộ áo nghĩa phong khiến tốc độ của người nhanh như gió, lĩnh ngộ áo nghĩa hỏa diễm khiến công kích của người như lửa, đốt cháy thiên địa, lĩnh ngộ áo nghĩa tuế nguyệt khiến người cảm nhận năm tháng khô khốc, cảm thấy sinh mạng trôi đi.

Nhưng ngươi nói nếu lĩnh ngộ áo nghĩa kiếm, thì là gì? Lão nhân hỏi, Lâm Phong trầm mặc. Áo nghĩa kiếm là gì? Nhất niệm sinh kiếm? Nhất niệm sát phạt? Ý chí kiếm đạo đi đến cuối sẽ như thế nào? Nhưng vì sao rất nhiều người tôn trọng kiếm tu, nói kiếm tu có công kích đáng sợ, càng về sau, kiếm tu càng khủng bố? Lâm Phong phát hiện, hắn có chỗ nhầm lẫn khi lý giải và tu luyện kiếm đạo. Lão nhân nhìn Lâm Phong trầm mặc, không khỏi nở nụ cười, nói:

- Xem ra ngươi không phải xuất thân từ thế lực lớn, dựa vào bản thân bước vào Thiên Vũ tầng năm.

Đáng quý! Hiện giờ tu vi của ngươi đã là Thiên Vũ tầng năm, đối với một ít năng lực thần thông của Tôn giả, chắc ngươi cũng hiểu được.

- Ngươi không biết con đường kiếm đạo phía trước, ta hỏi ngươi, ngươi có hiểu nhiều về Tôn giả không? Lão nhân lại hỏi.

- Tôn giả lĩnh ngộ lực lượng áo nghĩa!

Lâm Phong trả lời.

- Một vị Tôn giả chỉ lĩnh ngộ một loại lực lượng áo nghĩa sao? - Tất nhiên không phải.

Lâm Phong trả lời.

- Đúng vậy, bước vào Tôn giả, tu vi và cảnh giới sẽ có chênh lệch, có thể cách biệt một trời một vực.

Chênh lệch so với Thiên Vũ càng gấp nhiều lần. Chênh lệch ở đây do bọn họ lĩnh ngộ nhiều hay ít lực lượng áo nghĩa. Một người bình thường lĩnh ngộ lực lượng áo nghĩa có thể so với một cường nhân lĩnh ngộ lực lượng áo nghĩa sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play