Ánh mắt Kiếm Vô Bi sáng lên, cũng nhìn chằm chằm Lâm Phong, trong đôi mắt hiện lên một chút vẻ phức tạp. Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thanh kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, vẫn không có kiếm quang rực rỡ, nhưng bên trong kiếm lại lộ ra một cỗ kiếm khí làm người ta hoảng sợ, khí thế coi trời bằng vung.

- Vù vù!
!!! Thanh âm kiếm rít khủng bố sắc bén không ngừng vang lên, kiếm quang đột nhiên tản ra, chiếu xạ khiến ánh mắt người khác không thể mở ra, quá dọa người rồi. Thân thể mọi người cấp tốc lui ra phía sau, thân thể Lâm Phong cũng theo mọi người cũng nhau lui lại. Chỉ thấy toàn bộ kiếm mai táng hoàng thổ trong Kiếm Trủng, từ dưới đất chui lên, khóa chặt Lâm Phong.

- Tại sao lại như vậy? Mọi người thầm run rẩy trong lòng, Lâm Phong lại vô cùng ngạc nhiên.

Hắn cảm giác, hắn không phải bị vô số thanh kiếm khóa chặt, mà bị một kiếm ý đáng sợ khóa chặt, kiếm ý kia thông hiểu nhân tính, nắm giữ sinh mạng, dường như không phải kiếm, mà là người. Hoàng thổ run rẩy, Kiếm Trủng gào thét, một luồng hào quang rực rỡ từ trong hoàng thổ như ẩn như hiện. Mọi người nhìn chằm chằm Kiếm Trủng, bọn họ dường như thấy được, một thanh lợi kiếm tuyệt thế bị mai táng trong chỗ sâu của hoàng thổ, lộ ra một chút quang hoa tuyệt thế.

- Còn có một thanh kiếm khác!

Vẻ mặt mọi người run lên, trong Kiếm Trủng này hóa ra còn chôn cất một thanh kiếm khác, chôn sâu trong hoàng thổ, như thể vua của vạn kiếm, một tiếng gào thét, tất cả kiếm chấn động không ngớt.

- Chíu….

U … u!!!! Chỉ thấy trên thanh kiếm kia dường như có chút ánh sáng lóe lên, chiếu rọi trên người Lâm Phong, sau đó, tất cả kiếm trong Kiếm Trủng đều từ dưới đất chui lên, đồng thời ngự không, vờn quanh Lâm Phong, không ngừng xoay tròn. Kiếm khí vô cùng khủng bố làm cho người ta muốn thần phục, quỳ bái. Đây là kiếm của Hoàng Vũ, Vô Thiên Kiếm. Đoàn người nhìn chằm chằm mảnh hoàng thổ, bọn họ cũng cảm nhận được ý chí kiếm đạo Vô Thiên nồng đậm, làm cho bọn họ nảy sinh lòng kính sợ thật sâu. Bọn họ mơ hồ cảm giác, một luồng kiếm quang của chuôi kiếm vừa xuất hiện cũng có thể chém chết bọn họ. Vô Thiên Kiếm ý tung hoành, thiên địa đều phải bình định. Thanh kiếm kia, vua trong kiếm. Lúc này mọi người đều kinh ngạc, vì sao Vua của kiếm này lại khóa chặt Lâm Phong. Giờ phút này, lợi kiếm vờn quanh Lâm Phong, uy áp khủng bố, khiến Lâm Phong phải khoanh chân ngồi xuống, tạo ra một kỳ cảnh. Trên người Lâm Phong cũng điên cuồng tản ra ý chí kiếm đạo của mình, dường như đang ngăn cản kiếm khí kinh khủng kia, để bản thân không bị ăn mòn. Hai lão giả ánh mắt thâm thúy, nhìn nhau, lập tức khẽ gật đầu.

- Kính xin Kiếm Linh quay về!

Hai lão nhân hướng về phía hoàng thổ trong Kiếm Trủng cúi người, có vẻ cực kỳ khách khí. Kiếm trong hoàng thổ dường như nghe được lời hai người nói, … lộ ra một chút khí tức sắc bén tuyệt thế, giống như cuồng ngạo không cách nào kiềm chế, làm cho đoàn người khiếp sợ. Kiếm này ngưng tụ kiếm hồn hùng mạnh, đã thành tinh, nó chính là kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng, đối mặt với hai vị hậu nhân của Kiếm Hoàng, vẫn vô cùng cao ngạo. Nhưng mà hai vị lão nhân hùng mạnh kia vẫn cung kính cúi đầu, thanh kiếm kia mới dần dần yên tĩnh trở lại, bình tĩnh quay về. Gần như đồng thời, những thanh kiếm khác ngay lập tức trở về hoàng thổ, khôi phục bình tĩnh, giống như lại lâm vào ngủ say vĩnh hằng. Chúng kiếm quay về, Lâm Phong thở ra một hơi dài, cả người đều là mồ hôi, trong lòng rung động không ngừng. Hắn chỉ cảm thấy trong đầu, vẫn còn bị bóng kiếm vô tận chiếm cứ. Nơi này, mỗi một chuôi kiếm đều có sinh mạng của mình, mỗi một chuôi kiếm đều ghi lại một đoạn lịch sử. Vừa rồi, hắn dường như cảm nhận được thời gian Vô Thiên Kiếm Hoàng trưởng thành, thời gian ông rít gào núi sông, cuối cùng ngạo nghễ thiên hạ. Hai vị lão nhân nhìn thấy chúng kiếm bình tĩnh trở lại, mới chậm rãi xoay người, cười với Lâm Phong:

- Xem ra vị tiểu hữu này và tổ tiên có chút hữu duyên.

Mấy ngày gần đây, kiếm của tổ tiên không ngừng rít gào, thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, nhưng lại bị tiểu hữu dẫn động ra dục vọng phá không, kỳ lạ đến cực điểm.

- Có thể chiêm ngưỡng kiếm của tiền bối Kiếm Hoàng, là vinh hạnh của tại hạ.

Lâm Phong khách khí đáp lại, nhưng trong lòng có chút hồ nghi. Kiếm Các mời bọn họ đến rốt cuộc có ý gì, thật sự như lời lão nhân vừa nói, kiếm trong Kiếm Trủng gần đây rít gào không ngừng sao? Mà vừa rồi, vì sao hắn mơ hồ cảm thấy, Kiếm Vô Bi lúc trước hướng dẫn bọn họ, làm cho bọn họ dẫn động kiếm rít gào. Lão giả mỉm cười, lập tức nhìn về phía mọi người, nói:

- Chư vị có thể biết được nguyên nhân kiếm của tổ tiên rít gào không ngừng hay không? - Kiếm của tiền bối Kiếm Hoàng có linh, nó không muốn trầm luân như thế, bởi vậy phát ra kiếm rít, muốn tái chiến thiên hạ.

Long Đằng lớn tiếng nói, trong con ngươi bộc lộ rõ tài năng. Tuy y không phải kiếm tu, nhưng nếu y có được chuôi lợi kiếm tuyệt thế này, thì sẽ cường đại cỡ nào.

- Lợi kiếm tuyệt thế vừa rồi đã phá không, vì sao người Kiếm Các không cầm kiếm ra.

Tuyết Bích Dao nghi hoặc hỏi.

- Kiếm này là kiếm của tổ tiên, bọn ta là hạng người tầm thường, không dám cầm!

Lão nhân cười lắc đầu, nói:

- Đa tạ chư vị tiểu hữu đã tiến đến Kiếm Trủng.

Kiếm Vô Bi, làm phiền ngươi tiếp đãi tốt chư vị đây! Mọi người hiểu được ý tứ của lão nhân, đều chủ động cáo từ, Kiếm Vô Bi đi phía trước dẫn đường. Tuy nhiên, lúc này mọi người vẫn còn không hiểu rõ, Kiếm Vô Bi mời bọn họ đến, chỉ đơn giản để kiến thức Kiếm Trủng của Kiếm Các thôi sao? Đi khỏi Kiếm Trủng, Lâm Phong đột nhiên cảm giác có người nhìn mình, hắn quay đầu lại, thì phát hiện, phía sau chỉ có một lão già tóc bạc bệnh tật, thủ hộ cửa của Kiếm Trủng, không có cái gì khác. Đã không còn chuyện gì, mọi người lần lượt cáo từ, rời khỏi Kiếm Các, Kiếm Vô Bi đều lần lượt đưa tiễn. Người Thiên Đài tập trung một chỗ, Lâm Phong nhìn đám người Lâm Nhược Thiên, lộ ra một chút cảm kích:

- Chuyện hôm nay, tạ ơn chư vị sư huynh đệ rồi.

Lâm Nhược Thiên khẽ lắc đầu, cười nhìn Lâm Phong:

- Chuyện chúng ta rời khỏi Thiên Đài, đại sư huynh tự mình đến dặn.

Người Thiên Đài chúng ta, có thể có ân oán, có thể có mâu thuẫn, nhưng bất kể quan hệ thế nào, có ân oán gì, nếu gặp lúc người khác bắt nạt người Thiên Đài ta, toàn bộ đều phải vứt qua một bên. Nếu không, nhóm môn đồ đầu tiên vừa mới tuyển của Thiên Đài, cũng chỉ có thể bị các thế lực khác ức hiếp. Lâm Phong rất đồng tình gật đầu. Mộc Trần sư huynh quả thật nhìn xa, Thiên Đài lúc đối ngoại không kết thành một khối, còn gọi gì là Thiên Đài.

- Huống chi, cho dù đại sư huynh không có dặn, chúng ta cũng không thể nhìn thế lực khác lấn đến trên đầu Thiên Đài ta.

Lâm Nhược Thiên bổ sung một câu.

- Đúng, Thiên Khung Tiên Khuyết cùng với đám Thiên Long Thần Bảo kia, nhiều cường giả như vậy, thế mà lại vây một mình ngươi.

Vô sỉ đến cực điểm. Mông Bá dường như có chút tức giận bất bình.

- Được rồi, đã đến nơi đây, chư vị đều tự kiếm chỗ ở đi, ta đi trước một bước.

Thanh niên mắt tím đột nhiên lên tiếng, giống như có chút không để ý, thân hình lập tức lóe lên, một mình rời đi. Tuy nhiên mọi người lại cũng không trách y, ở đây rất nhiều người vốn chỉ gặp mặt có một lần mà thôi, không thể nào đứng tâm sự mãi được. Chỉ bởi vì đều là người của Thiên Đài, mới có thể tiến lui cùng Lâm Phong thôi. Đoàn người lập tức rời đi, chỉ còn lại Lâm Nhược Thiên và Mông Bá. Lâm Nhược Thiên cố ý kết giao với Lâm Phong, mà Mông Bá lại có chút khâm phục đối với Lâm Phong có thể bước lên cửu trọng thiên, cũng có thể tán gẫu được, bởi vậy kết bạn đồng hành.

- Hai người nhìn thấy Thu Nguyệt Tâm không? Lâm Phong hỏi hai người, nếu nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên đều đã đến Mệnh Vận thành, Thu Nguyệt Tâm đương nhiên cũng sẽ tới đi.

- Chúng ta tách ra để đi, lúc này nàng ta có lẽ đang ở một trong ba tòa cổ thành khác cũng nên.

Lâm Nhược Thiên đáp.

- Ừ!

Lâm Phong khẽ gật đầu, nếu Thu Nguyệt Tâm xuất phát cùng lúc … thì sẽ nhanh hơn một chút, bởi vì trên người nàng có chiến hạm hư không mà mình đưa. Màn đêm buông xuống, từ Kiếm thành cổ xưa, ban đêm vẫn có hàn ý lạnh lẽo, người đi trên đường vẫn không ngớt, Lâm Phong đi tới phía tòa hành cung gần Mệnh Vận thành nhất. Từng tòa hành cung mênh mông, chuẩn bị riêng cho những tu sĩ chuẩn bị bước vào Mệnh Vận thành. Ngoài dãy hành cung liên miên kia, một thiếu nữ mặc áo trắng, đứng thẳng trên đỉnh một tòa. Tóc đen bay múa cùng áo trắng, ánh trăng mông lung chiếu nghiêng trên người nàng, khiến nàng như Cửu Thiên tiên nữ, làm cho người ta có cảm giác mộng ảo.

- Không hổ là Tuyết tiên tử, đẹp quá, nếu có thể theo đuổi, lấy được nàng, cuộc đời này không uổng.

Có người cảm thán trong lòng, nhìn chăm chú mị ảnh áo trắng thắng tuyết kia mà thất thần.

- Ngươi dám đi Thiên Khung Tiên Khuyết cầu hôn sao, đừng nói thế hệ trước của Thiên Khung Tiên Khuyết, những người trẻ tuổi kia đều có thể bẻ đôi ngươi!

- Ai, thân thể tiên linh không phải thứ người bình thường có thể hy vọng xa vời.

Hơn nữa, chính trái tim của nàng cũng không cách nào gả ra ngoài, một lòng theo đuổi võ đạo, cực kỳ kiêu ngạo, sẽ không động tâm với phàm phu tục tử. Mọi người đều thầm nghị luận. Lúc này ba người Lâm Phong lóe lên hiện ra, nhìn thấy Tuyết Bích Dao trên đỉnh hành cung, Lâm Nhược Thiên cười nói:

- Cô gái này thực sự siêu phàm thoát tục, khiến người ta động tâm.

- Chính xác, ngay cả ta nhìn cùng động phàm tâm rồi.

Mông Bá nhìn nữ nhân tựa như tiên nữ kia, có chút dao động, duy chỉ có Lâm Phong giờ phút này lại cười khổ. Lúc này, Tuyết Bích Dao kia chậm rãi xoay người qua bên này, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng Lâm Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play