- Kiếm Trủng!

Trong ánh mắt mọi người lộ ý kính sợ, Kiếm Trủng của Kiếm Các, nơi chôn kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng. Nghe đồn, từng có cường giả xông vào Kiếm Các đoạt kiếm mà không được. Giờ phút này, bọn họ lại có cơ hội bước vào Kiếm Trủng đánh giá. Nhấc chân lên, đoàn người mặc dù trong lòng có chút kích động, nhưng sắc mặt cũng hiện lên sự bình tĩnh, đi lại vững chắc, sắc mặt yên lặng. Những người này đều phi phàm, thiên tài thế hệ sau của các thế lực lớn, khống chế tâm tình tất nhiên lư hỏa thuần thanh. Bước vào Kiếm Trủng, nơi này cũng không tráng lệ giống như bên ngoài, cũng không có kiếm khí tuyệt thế khủng bố. Đằng trước có vách trường đổ nát, thậm chí còn do hoàng thổ đắp nên, so với hình tượng bên ngoài cực kỳ không thích hợp. Mà trên mảnh hoàng thổ đổ nát này, lại vùi lấp từng thanh chuôi kiếm. Toàn bộ kiếm nơi này tràn đầy hơi thở hoàng thổ, cổ xưa, các loại kiếm cũng không có sự sắc bén tuyệt thế, cũng không có quang hoa rực rỡ, chỉ an tĩnh đứng giữa vách tường hoàng thổ

- Đây thật sự là kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng sao? Vẻ mặt mọi người bình tĩnh nhìn từng chuôi kiếm cổ xưa, thậm chí có kiếm đã không có vỏ, có kiếm thì đầy vết rạn, có kiếm gãy.

Nếu như nơi này không phải Kiếm Các, nếu như đây không phải là Kiếm Trủng của Vô Thiên Kiếm Hoàng, những kiếm kia ném ra bên ngoài, chỉ sợ cũng sẽ không có người nào thèm nhặt lên. Tại bên cạnh vách tường vàng đất này, có hai lão giả thủ hộ. Bọn họ chỉ giương mắt, liếc đoàn người một cái, liền làm cho mọi người cảm nhận được cái gì gọi là kiên quyết của kiếm. Ánh mắt bọn họ dường như có thể xuyên thấu thân người.

- Kiếm tu rất mạnh!

Trong lòng mọi người rõ ràng, cao nhân tiền bối thủ hộ Kiếm Trủng của Vô Thiên Kiếm Hoàng, sao có thể không hùng mạnh.

- Nơi này có kiếm sau khi tổ tiên – Vô Thiên Kiếm Hoàng quật khởi sử dụng, bất kể kiếm nguyên vẹn hay kiếm bị tàn phá, sau khi tổ tiên không cần, tất cả đều niêm phong cất vào kho như thế.

Tổ tiên từng nói, mỗi một chuôi kiếm của ông ấy đều có sinh mạng! Kiếm Vô Bi chậm rãi nói, mọi người khẽ gật đầu. Những kiếm khách hùng mạnh đều cho rằng, kiếm có sinh mạng, bởi vậy bọn họ vì kiếm mà tạo ra phần mộ, đặt tên Kiếm Trủng, chuyên dùng mai táng kiếm của họ.

- Chư vị có thể tiến lên đánh giá, nhưng phải tránh không nên chọc giận kiếm của tổ tiên!

Kiếm Vô Bi ra hiệu với mọi người, đoàn người đều lập tức gật đầu, bước chân lên trước. Bọn họ đều muốn tự tay chạm một chút đến kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng. Lâm Phong cũng giống như mọi người, đi đến phía trước vách tường màu vàng đất, trước mặt hắn, có một thanh kiếm ba thước, trên vỏ kiếm đã có rỉ sét, hình như vỏ kiếm này do sắt thường làm ra. Vươn tay, Lâm Phong chạm tới hoàng thổ phía dưới, mặc dù nhìn như một mảnh hoàng thổ tàn phá, nhưng lại không có nửa điểm tro bụ rơi xuống. Lâm Phong cố ý lấy tay chà xát trên hoàng thổ, rồi lại nhìn tay mình, vẫn sạch sẽ như trước, không có lấy một hạt bụi hoàng thổ dính trong lòng bàn tay. Kiếm Trủng, hoàng thổ dùng để mai táng kiếm của Kiếm Hoàng. Tay Lâm Phong vẫn đặt trên hoàng thổ, lẳng lặng cảm thụ. Hắn dường như cảm nhận được từng cỗ khí tức, kiếm yên lặng, kiếm gào thét, kiếm tử vong.

- Mảnh hoàng thổ này cũng có cảm xúc, có sinh mạng!

Lâm Phong cảm thán một tiếng. Hoàng thổ đúc thành Kiếm Trủng, nó là người chứng kiến sự cô đơn, yên lặng của những kiếm này. Mảnh hoàng thổ này, là nơi ghi lại những trầm luân khi Vô Thiên Kiếm Hoàng sử dụng kiếm. Mà những kiếm này chỉ đại biểu bản thân chúng nó, còn hoàng thổ, chứng kiến tất cả.

- Vù…ù….
ù… Lúc này, trên bàn tay Lâm Phong, cán kiếm kia đột ngột run rẩy, bắt đầu chuyển động, dường như muốn phá vỡ vỏ kiếm lao ra, phát ra kiếm âm vù vù.

- Kiếm, thật sự có sinh mạng sao? Lâm Phong thì thào nói nhỏ, mặc dù hắn cũng tu kiếm, nhưng cũng không biết con đường kiếm đạo này sẽ đi tới đâu.

Những thanh kiếm không biết đã bị chôn vùi ở nơi này bao nhiêu năm, giờ phút này lại phát ra thanh âm vù vù, tâm tình nó như muốn phá tan trói buộc của hoàng thổ. Nhưng mà, vào thời khắc đó, trong hoàng thổ, dường như có một cỗ bi thương truyền ra, một cỗ khí tức kỳ diệu rơi lên thân kiếm. Trong khoảnh khắc, kiếm lại lần nữa trầm xuống, hình như có một chút không cam lòng, nhưng vẫn yên tĩnh lại.

- Kiếm tu hùng mạnh, có thể lấy hồn ngự kiếm, lấy kiếm làm hồn, cuối cùng tự tạo ra kiếm hồn của chính mình!

Bên cạnh Lâm Phong truyền đến một giọng nói, Lâm Phong đưa mắt nhìn lại, không ngờ người nói chuyện lại là Phượng Huyên. Dung nhan mỹ lệ kia cũng không quay lại, nhưng vẫn khiến người ta mê muội, làm Lâm Phong thầm than một tiếng, vưu vật tuyệt thế.

- Đa tạ!

Lâm Phong cảm ơn một tiếng, lập tức dời ánh mắt về. Thì ra là thế, kiếm, vậy mà lại có thể sinh ra hồn của bản thân, trở thành kiếm hồn! Phượng Huyên không nói gì, nàng cũng vươn tay chạm tới một thanh kiếm, mặc dù không phải kiếm tu, nhưng đại đạo đồng quy, tất cả võ tu đều vì thực lực hùng mạnh, kiếm tu cũng không ngoại lệ, cùng chung chí hướng với võ đạo.

- Chư vị có thể thử lấy thần niệm kết nối với Kiếm Trủng.

Nhưng ngàn vạn lần chớ để lộ ra ác ý, nếu không, kiếm linh sẽ tự tiến hành công kích! Kiếm Vô Bi bên cạnh lại lên tiếng. Đạt được sự cho phép, lập tức có người làm thử, lấy lực lượng thần niệm kết nối với kiếm trên Kiếm Trủng.

- Vù….

Vù….. vù….. Từng trận thanh âm kiếm rít truyền ra, bị mọi người dẫn dắt, những thanh kiếm trầm luân dường như tỉnh lại, phát ra tiếng xé gió lợi hại. Từng đạo kiếm khí sắc bén đáng sợ bắt đầu tràn ngập Kiếm Trủng, vô cùng mãnh liệt.

- Vù…… Lúc này, Lâm Phong cảm giác một cỗ kiếm khí đáng sợ nở rộ ra, lại thấy thân thể Phượng Huyên bên cạnh hắn, nhanh chóng lui lại, bàn tay chém ra, hư không phát ra thanh âm va chạm, một luồng kiếm khí bị nàng chém rơi.

- Dẫn động kiếm trầm luân!

Vẻ mặt mọi người tập trung, bọn họ cũng thử kết nối, muốn cảm thụ kiếm ý của Vô Thiên Kiếm Hoàng, nhưng Phượng Huyên lại là người đầu tiên dẫn động được. Giờ khắc này, ngay cả hai vị lão già thủ hộ Kiếm Trủng, cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Phượng Huyên, ánh mắt lộ ra chút lợi hại, tuy nhiên lại lập tức yên lặng xuống.

- Trong này có khí tức của Vô Thiên Kiếm!

Phượng Huyên hô nhỏ một tiếng, trong đôi mắt đẹp hiện lên một chút khiếp sợ. Kiếm Các không lừa bọn họ, đây thật sự là nơi chôn kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng, trong kiếm vẫn còn ẩn chứa một luồng kiếm ý của Vô Thiên Kiếm Hoàng. Mọi người nghe được lời của Phượng Huyên… ánh mắt sắc bén, đều cố gắng kết nối với kiếm, giống như muốn tìm kiếm sự ảo diệu của kiếm này, đi cảm thụ ý chí của Vô Thiên Kiếm Hoàng, cái này là một loại thể ngộ đối với bọn họ. Thanh âm kiếm rít càng ngày càng mãnh liệt, kiếm trong Kiếm Trủng không ngừng run rẩy. Rất nhanh, lại có kiếm ý khủng bố chợt lóe rồi biến mất. Lần này, người dẫn động kiếm ý, là Tuyết Bích Dao, Thánh nữ và Yêu nữ, hai tuyệt đại giai nhân, lần lượt dẫn động kiếm ý, cái này giống như mơ hồ ám chỉ gì đó. Lâm Phong vẫn chưa kết nối với kiếm, mà thử kết nối với mảnh hoàng thổ này. Hắn cảm giác, mảnh hoàng thổ này, ẩn chứa sinh mạng của tất cả kiếm nơi đây. Hắn lắng nghe cảm xúc của hoàng thổ, lắng nghe nó rên rỉ, hắn dường như cảm nhận được sự bi thương, của tất cả kiếm trong Kiếm Trủng. Bọn nó đều từng đi theo Vô Thiên Kiếm Hoàng, tung hoành thiên hạ, nhưng hiện giờ, trầm luân như thế, chôn vùi trong Kiếm Trủng. Bọn nó cảm thấy bi ai, muốn phá thổ mà ra. Lâm Phong dụng tâm lắng nghe, cảm ngộ, hắn dường như muốn nhấc những kiếm này lên, kiếm tung hoành thiên địa, kiếm ngưng tụ kiếm hồn, nắm giữ sinh mạng. Nếu bọn chúng phá vỡ hoàng thổ, rời khỏi Kiếm Trủng, có lẽ sẽ có được uy năng khủng bố!

- Vù… vù… vù……… Toàn bộ kiếm trong Kiếm Trủng run lên, vô cùng khủng bố.

Hơn nữa, động tác run rẩy càng ngày càng mãnh liệt, khiến đoàn người cả kinh, cực kỳ cẩn thận chú ý. Có chuyện gì, thời điểm vừa rồi bọn họ kết nối với kiếm, nhưng cũng rất khó làm cho kiếm dao động dù chỉ một chút. Mà hiện giờ, những thanh kiếm này, phát ra tiếng kiếm rít đau buồn, có bi thương, có không cam lòng, muốn phá vỡ Kiếm Trủng này để rời đi. Hai lão cường nhân thủ hộ Kiếm Trủng ánh mắt lộ ra phong mang, con ngươi đảo qua đoàn người, giống như là đang tìm kiếm. Bọn họ cũng không ngăn cản dị động của kiếm, mà tùy cho kiếm phát ra tiếng rít gào đau buồn, tùy ý kiếm rung động điên cuồng mãnh liệt, giống như chuyện này không có quan hệ gì với bọn họ. Người đến đều là nhân vật thiên kiêu, thanh niên kiệt xuất của một thế hệ, bọn họ rất nhanh chú ý tới sự khác thường của hai vị cường nhân, không khỏi suy đoán trong lòng. Kiếm Vô Bi hẳn được bề trên truyền ý mới mời bọn họ đi vào Kiếm Trủng, mà mục đích của đối phương, rốt cuộc là cái gì. Kiếm vốn không có tự mình đau buồn rít gào, cũng không có xu thế muốn phá không mà đi, nhưng giờ phút này, bị người nào đó dẫn động, ngược lại còn có xu thế này. Cường giả Kiếm Các cũng không ngăn lại, ngược lại bọn họ dường như còn hy vọng kiếm thoát khỏi Kiếm Trủng, phá mở trói buộc của Kiếm Trủng. Kiếm Các làm như thế, rốt cuộc vì sao? Thanh âm kiếm rít càng ngày càng mãnh liệt, ánh mắt hai lão cường nhân kia rốt cục khóa chặt được một người, Lâm Phong, đôi mắt bọn họ nhìn chằm chằm Lâm Phong, là hắn, hắn dẫn động thanh âm kiếm rít đau buồn trong Kiếm Trủng.

- Keng!

Một luồng khí thế sắc bén tuyệt thế nở rộ, khí thế Vô Thiên Kiếm khủng bố làm cho người ta run sợ, muốn quỳ bái. Mọi người cả kinh, thân thể mạnh mẽ lui về phía sau, rời xa Kiếm Trủng – nơi làm người ta nảy lên cảm giác sợ hãi. Chỉ thấy có một thanh kiếm, rời khỏi Kiếm Trủng, trôi nổi giữa không trung, lơ lửng trên đỉnh đầu Lâm Phong. Kiếm trong Kiếm Trủng, chúng nó có sinh mạng của riêng mình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play