Tuyết Bích Dao đang đợi Lâm Phong. Lâm Nhược Thiên và Mông Bá nhìn nhau một cái, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ cổ quái, bọn họ lập tức nhìn về phía người đứng giữa – Lâm Phong. Tuyết Bích Dao dường như đang nhìn hắn!
- Ta chờ ngươi đã lâu.
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tuyết Bích Dao vang lên. Đúng như Lâm Nhược Thiên và Mông Bá đoán, mà vẻ mặt đám người chung quanh cũng ngưng trọng. Tuyết tiên tử đứng trên đỉnh một tòa hành cung chờ Lâm Phong? Từng bóng dáng từ trong hành cung liên miên kia lóe lên hiện ra, một vài thanh niên thiên tài nổi bật.
- Tuyết tiên tử, ta đã nói rồi, ta thực sự không có ý định khinh bạc ngươi, ngươi hà cớ gì cứ nhớ mãi không quên.
Lâm Phong cười khổ nói, mà lời của hắn cũng khiến vẻ mặt mọi người cứng đờ. Khinh bạc? Lâm Phong khinh bạc Tuyết tiên tử? Vẻ mặt Lâm Nhược Thiên và Mông Bá càng trở nên thú vị, nhìn chằm chằm Lâm Phong không rời mắt. Chậc chậc, người này đã làm cái gì với Thánh nữ của Thiên Khung Tiên Khuyết rồi hả? Khinh bạc như thế nào chớ?
- Ngươi….
Vẻ mặt Tuyết Bích Dao run lên, tâm tình bởi vì một câu của Lâm Phong mà dao động, tên khốn khiếp này, vậy mà lại ở trước mặt mọi người nói đã khinh bạc nàng. Nhưng Tuyết Bích Dao dù sao cũng không giống người thường, tâm tình qua chốc lát đã khôi phục bình tĩnh, không dao động. Chỉ trong ánh mắt nàng hiện lên một chút kiên trì, nhất định phải đánh chết Lâm Phong, củng cố tâm mình, báo thù việc Lâm Phong đã khinh bạc mình.
- Lâm Phong, ngươi đê tiện vô sỉ, vậy mà lại nấp trong khuê phòng của Tuyết tiên tử, rình coi Tuyết tiên tử.
- Lâm Phong, tên dâm tặc nhà ngươi, còn bắt cóc Tuyết tiên tử, biến mất một thời gian ngắn, rốt cuộc ngươi đã làm gì Tuyết tiên tử? - Ác tặc như ngươi, đáng tru sát, giết hắn!
Trong bóng tối, đột nhiên vang lên từng thanh âm, làm cho trong lòng mọi người kịch liệt dao động. Lâm Phong lén vào khuê phòng của Tuyết tiên tử? Còn từng bắt cóc Tuyết tiên tử một thời gian ngắn? Một tiên tử, Thánh nữ bị thương, Lâm Phong có thể muốn làm gì thì làm, như vậy hắn đã làm cái gì? Còn có, giờ phút này, Tuyết tiên tử muốn giết Lâm Phong cho hả giận, rốt cuộc che dấu chuyện gì trong đó? Giờ phút này, mọi người đều đỏ mắt, mang theo hận ý cùng ghen tị trắng trợn nhìn Lâm Phong. Cái tên dâm tặc khốn khiếp này, nhất định phải chết.
- Cùng nhau giết hắn, bại hoại!
- Đúng, giết hắn.
Tiếng quát của mọi người liên tiếp vang lên, khiến vẻ mặt Lâm Phong dao động. Hiển nhiên có người âm thầm đổ dầu vào lửa, một, muốn dồn hắn vào tình cảnh bất lợi, hai, đả kích Tuyết Bích Dao. Tuyết Bích Dao thân là Thánh nữ Thiên Khung Tiên Khuyết, bị người bôi nhọ, không biết bị Lâm Phong hắn làm chuyện gì, tâm tu luyện rất có thể sẽ hỏng bét. Dụng tâm của người đứng sau này đủ ác độc.
- Lâm Phong, ngươi đã làm gì với Tuyết tiên tử? - Lâm Phong, ngươi có hay không….
Hai người Lâm Nhược Thiên cùng Mông Bá đồng thời truyền âm với Lâm Phong, ánh mắt lại cực kỳ đáng khinh, làm cho Lâm Phong không nói nổi. Chỉ thấy Tuyết Bích Dao giờ phút này cũng đã trầm mặc, lực lượng thần niệm hùng mạnh phóng ra ngoài, dường như muốn tìm ra người đứng sau. Nhưng mà nàng lại phát hiện, thanh âm hư vô mờ mịt này căn bản không có nguồn. Nàng đương nhiên hiểu được, có người cố ý hủy thanh danh của nàng, nhưng lúc này trong lòng lại không có cách nào duy trì bình tĩnh tuyệt đối, sinh ra từng gợn són dao động, ánh mắt lúc nhìn về phía Lâm Phong thì càng lạnh thêm vài phần, đều vì tên khốn khiếp này. Lâm Phong chậm rãi bước lên, lạnh lùng lên tiếng:
- Một đám chuột nhắt không thể hiện thân ngoài ánh sáng, nếu muốn chiến thì đứng ra, cần gì bẻ cong sự thật, cố ý bịa đặt.
Ta với Tuyết tiên tử bất quá chỉ là một hồi hiểu lầm, bởi vì Thiên Khung Tiên Khuyết đuổi giết, ta không thể không bắt cóc Tuyết tiên tử, nhưng mà khi ta an toàn, đã lập tức đuổi Tuyết tiên tử của các ngươi về rồi. Sau đó, Tuyết tiên tử lại bị tiểu nhân phục kích, có lẽ đám tiểu nhân đó là đám người lén lút các ngươi đi. Mọi người nghe được lời Lâm Phong nói lúc này mới có chút thoải mái. Thì ra là thế, xem tình hình, chắc Lâm Phong nói thật, có người cố ý bịa đặt, hãm hại Tuyết tiên tử, đáy lòng bọn họ cũng vốn không muốn tin chuyện Tuyết tiên tử bị tên Lâm Phong này … Vẻ mặt Tuyết Bích Dao cũng hơi dễ nhìn một chút, sát ý đối với Lâm Phong cũng hạ thấp vài phần, nhưng vẫn muốn hắn phải chết.
- Tuy nhiên, Tuyết tiên tử, ta bắt cóc ngươi, cũng chỉ bất đắc dĩ mới có một chút tiếp xúc da thịt, ngươi cũng không cần sống chết bám theo chứ.
Câu nói tiếp theo của Lâm Phong khiến Tuyết Bích Dao thiếu chút nữa hộc máu … tiếp xúc da thịt? Hắn không thể câm miệng lại sao, tên khốn khiếp này rõ ràng cố ý.
- Hơn nữa, Tuyết tiên tử chính là Thánh nữ Thiên Khung Tiên Khuyết, lần trước tuy bị thương, nhưng hiện giờ lại phá vỡ bình cảnh Thiên Vũ tầng tám, thiên tư xuất chúng, còn thân thể tiên linh, vô song tại Bát Hoang cảnh.
Hiện giờ lại muốn đối phó với một Thiên Vũ tầng năm như ta đây, không khỏi … Lâm Phong nói đến đây liền dừng, nâng Tuyết Bích Dao đến đỉnh cao. Ý tứ rất rõ ràng, ngươi là một Thánh nữ Thiên Vũ tầng tám, đối phó với một Thiên Vũ tầng năm như ta. Đây không phải là cậy khỏe bắt nạt yếu rõ rành rành sao!
- Ta sẽ áp chế tu vi tại Thiên Vũ tầng năm, cũng có thể giết chết ngươi.
Tuyết Bích Dao lạnh nhạt nói.
- Sư muội, hắn đang bẫy muội đó.
Thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết quýnh lên, tên đê tiện Lâm Phong này đang cố ý dùng lời nói bẫy Tuyết Bích Dao. Người này có thể đánh chết đồng môn gã Thiên Vũ tầng bảy, nếu Tuyết Bích Dao áp chế tu vi ở Thiên Vũ cảnh tầng năm, thắng bại có lẽ sẽ có chút không chắc. Gã biết rõ, chiến lực Lâm Phong chẳng những không kém, hơn nữa còn cực kỳ mạnh, tuy cảnh giới thấp một chút.
- Tuyết tiên tử không hổ là Thánh nữ Thiên Khung Tiên Khuyết, không cậy khỏe bắt nạt yếu, nhất ngôn cửu đỉnh, Lâm Phong khâm phục.
Lâm Phong cười mỉm nói. Mọi người nhìn thấy nụ cười của hắn, đều thầm mắng, đồ giả dối này.
- Cùng cấp chiến đấu, ta sao có thể sợ kẻ nào, các ngươi hoài nghi ta? Tuyết Bích Dao lãnh đạm liếc thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết, thanh niên lập tức trầm mặc.
Bọn họ chẳng lẽ hoài nghi, Thánh nữ Thiên Khung Tiên Khuyết không bằng người khác hay sao? Một Tuyết Bích Dao không bị thương, chiến đấu cùng cấp, quả thực không sợ bất cứ kẻ nào. Nghĩ vậy, bọn họ lại khôi phục vài phần tự tin.
- Cùng cấp, ta cũng giết được ngươi.
Tuyết Bích Dao nhìn Lâm Phong, thanh âm bình tĩnh trở lại, áo trắng bay dưới ánh trăng có vài phần rét lạnh.
- Ta đương nhiên tin tưởng thực lực Tuyết tiên tử, đã chuẩn bị tốt để chết dưới hoa mẫu đơn.
Nhưng mà, nếu Lâm Phong ta may mắn thắng thì sao? Lâm Phong cười hỏi.
- Ngươi không có cơ hội.
- Ta nói là nếu? Lâm Phong vẫn mỉm cười.
- Ngươi muốn như thế nào? Tuyết Bích Dao hỏi.
- Nếu ta bại, chết không có gì đáng tiếc, nhưng nếu ta may mắn thắng, nguyện cùng Tuyết tiên tử giao hảo như trước, chuyện cũ trước kia sẽ bỏ qua, Tuyết tiên tử không được truy sát ta nữa, thế nào? Lâm Phong mặc dù giết một thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết, nhưng do đối phương năm lần bảy lượt khiêu khích, muốn tính mạng của hắn, hắn sao có thể cho phép đối phương còn sống.
Còn đối với Tuyết Bích Dao, hắn cũng không có hận ý, hơn nữa, thân phận Tuyết Bích Dao mẫn cảm, hắn cũng không muốn thật sự đứng phía đối lập với Thiên Khung Tiên Khuyết.
- Được.
Câu trả lời của Tuyết Bích Dao chỉ có một từ, nếu nàng bại, cũng không tiếp tục đuổi giết Lâm Phong nữa.
- Ta còn một thỉnh cầu.
Lâm Phong lại lên tiếng, khiến vẻ mặt mọi người cứng đờ. Tên khốn này nhiều yêu cầu thiệt.
- Nói.
Tuyết Bích Dao trả lời.
- Ta muốn đánh cuộc với Tuyết tiên tử, tuy nhiên, đánh cuộc này không nên để người khác nghe được, không biết ta có thể đến gần một chút không.
- Người này muốn làm gì? Mọi người nghiến răng nghiến lợi, vậy mà lại yêu cầu đến gần một chút, lại muốn chiếm tiện nghi của tiên tử phải không.
- Đánh cuộc? Tuyết Bích Dao vẻ mặt nghi hoặc, lạnh nhạt nói: - Ngươi lại đây đi? Lâm Phong cười khẽ, thân thể ngự không, ngay lập tức đáp xuống bên cạnh Tuyết Bích Dao, giữa hai người chỉ là một bước ngắn, khiến cho mọi người càng thêm hận đến cắn răng, khốn khiếp, cầm thú, lưu manh vô sỉ.
- Ngươi có lời gì nói đi!
Tuyết Bích Dao lạnh lẽo nhìn Lâm Phong nói.
- Trên người của ta có một tuyệt phẩm Thánh khí vô cùng cường đại, nếu ta bất hạnh chết trong tay Tuyết tiên tử, ta nguyện ý hiến nó cho tiên tử.
Lâm Phong truyền âm với Tuyết Bích Dao, khiến Tuyết Bích Dao có chút giật mình, nhìn lại thì thấy Lâm Phong hiện lên vẻ đăm chiêu. Lâm Phong làm sao lại có ý tốt như vậy, chết trong tay nàng còn cố ý thỉnh cầu đem tuyệt phẩm Thánh khí cho nàng?
- Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Tuyết Bích Dao cũng truyền âm lại cho Lâm Phong.
- Nếu ta thắng, ta cũng cần một viên thánh đan!
Lâm Phong nói ra mục đích của mình. Trước tiên, hắn kích Tuyết Bích Dao chiến đấu cùng giai với hắn, làm như vậy là để bản thân có thể nắm chắc một chút chiến thắng. Đồng thời, cũng từ ván đánh cược này, tìm kiếm được đột phá về Thánh đan từ Thánh nữ của Thiên Khung Tiên Khuyết.
- Đan dược gì? Tuyết Bích Dao hỏi.
- Ta có bằng hữu là yêu thú cực kỳ tôn quý, huyết mạch cao sang, trong kỳ biến hóa, cưỡng ép vận dụng toàn bộ lực lượng, bị người khác đánh quay về bản thể, yêu thể bị hao tổn, căn cơ tu luyện dao động.
Ta cần một viên đan dược có thể chữa trị thương thế của nàng, để nàng một lần nữa hoàn hảo, không hao tổn gì biến hóa thành người. Lúc nói chuyện, trong ánh mắt Lâm Phong hiện lên tinh mang, dường như có chút khẩn trương, hy vọng Tuyết Bích Dao có loại đan dược này. Nếu muốn tìm Thiên Khung Tiên Khuyết để lấy có lẽ không dễ dàng, hắn hy vọng trong trận chiến này lấy được thứ cần thiết. Tuyết Bích Dao nhìn chằm chằm Lâm Phong, hắn vừa rồi vẫn thoải mái nói cười, cử chỉ tùy ý, mà lúc này lại có vẻ khẩn trương, thậm chí trong lời nói lẫn hành động để có thể hiện. Điều này làm cho Tuyết Bích Dao cảm thấy, cái này mới là mục đích thực sự của Lâm Phong, hắn rất muốn viên đan dược kia!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT