Kiếm Các, chỗ ở Vô Thiên Kiếm Hoàng, nhưng khi đám người Lâm Phong vào đến Kiếm thành, vẫn chưa nhìn thấy cái gọi là Kiếm Các. Bọn họ chỉ thấy một thanh cự kiếm lăng thiên, từ trên trời cao đâm xuống, cắm sâu vào nền đất. Một kiếm này giống như nối liền trời cao và mặt đất, muốn phá vỡ tất cả. Một thanh kiếm vô cùng lớn, đứng trước nó, đám người đều cảm giác mình thật nhỏ bé, lại mơ hồ có cảm giác, kiếm có khí thế xông lên trời cao, cắn nuốt thiên hạ. Trong ánh mắt Lâm Phong thoáng qua một tia kiếm quang, cự kiếm này lại có vài phần tương tự với hư ảo trong đầu hắn. Cự kiếm khủng bố từ trên cao đâm vào giữa mặt đất, hủy thiên diệt địa. Chẳng lẽ hình ảnh kia do Vô Thiên Kiếm Hoàng ngày xưa lưu lại? Hay nói có người quan sát chuôi Kiếm thành này mà ngộ ra lực lượng kiếm đạo Thông Thiên Kiếm khủng bố? Chỉ thấy Kiếm Vô Bi đi về phía trước, lộ ra vẻ thành khẩn, sau đó giơ tay lên. Bàn tay khắc lên từng đạo tự phù trên cự kiếm, ngay sau đó, một cỗ kiếm khí sắc bén khôn cùng nở rộ. Mọi người dường như cảm giác thân thể mình cũng muốn tua nhỏ, rất nhiều người thậm chí không thể tự chủ, hơi hơi lui về phía sau một bước. Kiếm khí tràn ngập ra này, quá mức đáng sợ.
- Keng!
Một tiếng leng keng truyền ra, một chùm tia sáng hiện lên tại trung tâm cự kiếm, kiếm khí khủng bố dường như muốn chém rách mặt đất. Ngay sau đó, mọi người chỉ thấy cự kiếm kia mở ra, lộ ra một kiếm lộ!
- Chư vị, mời!
Kiếm Vô Bi hướng mọi người vươn tay làm thế mời, mọi người lập tức tiến lên, đi vào bên trong cự kiếm.
- Cự kiếm này thế cũng là một tiểu thế giới!
Trong lòng Lâm Phong kinh ngạc, Kiếm Các, chuôi cự kiếm này đại biểu cho Kiếm Các. Một chùm tia sáng trong hoang hải là một tiểu thế giới, một mảnh mây trắng của Thần Cung cũng là một tiểu thế giới, cự kiếm này cũng là một tiểu thế giới. Tuy nhiên, giờ phút này, Lâm Phong vẫn vô cùng kinh ngạc, Thần Cung vậy mà cũng có tiểu thế giới, điều này đồng nghĩa, vô số năm trước, trong Thần Cung cũng từng sinh ra một vị cường giả Hoàng Vũ. Đi vào cự kiếm, Lâm Phong vẫn ngạc nhiên thán phục sự thần kỳ của nó, nhưng mà ngay sau đó, hắn đã bị thế giới kiếm bao phủ. Toàn bộ Kiếm Các, thánh địa của kiếm tu, tất cả kiến trúc, toàn bộ đều có hình kiếm, một tòa thành của kiếm. Thậm chí, mỗi một kiện vật thể đều có hình kiếm, bất kể cung điện, đình đài, hoặc non bộ, trong những vật chết đó đều lộ ra một cỗ kiếm ý, ý chí kiếm đạo có mặt khắp nơi. Trong lòng Lâm Phong chấn động kịch liệt, kiếm ý trên người dường như muốn lao ra, bị tòa thành kiếm này triệu hoán ra, loại cảm giác kiếm diệt thiên địa này đã lâu mới lại tự phát một lần. Lúc này, bước vào Kiếm Các, mọi người đều có những cảm xúc bất đồng, không có cùng cảm ngộ, cũng sa vào mảnh thế giới kiếm này.
- Vô Thiên Kiếm Hoàng, không hổ là đệ nhất nhân trong kiếm đạo năm nghìn năm qua.
Sau Vô Thiên Kiếm Hoàng, không người nào đạt được thành tựu cao hơn ông trên phương diện kiếm đạo. Cổ Kiêu cảm thán nói. Lúc này đây, gã thực sự không phải nói lời khách sáo, mà phát ra từ nội tâm, sự kính trọng đối với cường giả đứng trên đỉnh cao kiếm đạo năm ngàn năm trước. Một mảnh tiểu thế giới này, đã được tạo thành thế giới của kiếm.
- Ở Kiếm Các tu kiếm một năm, ít nhất vượt qua tu kiếm bên ngoài ba năm.
Theo thực lực mạnh lên, lĩnh ngộ đối với kiếm càng khắc sâu, khoảng cách càng lớn, thậm chí có khả năng tương đương với mười năm, vài thập niên! Tuyết Bích Dao cũng tán thưởng một tiếng. Nếu nói Thiên Khung Tiên Khuyết bọn họ là tiên cảnh của tiên thảo đan dược, thì nơi này chính là thiên đường của kiếm đạo.
- Kiếm Vô Bi tu luyện kiếm đạo hơn mười năm, những vẫn không thể bước vào Kiếm môn, hổ thẹn đến cực điểm!
Kiếm Vô Bi than thở một tiếng. Tuyết Bích Dao khẽ lắc đầu:
- Kiếm tu khác biệt với võ tu, tu sĩ kiếm đạo trước khi tu luyện cần củng cố kiếm tâm, căn cơ cực kỳ trọng yếu.
Có lẽ uy lực không quá hùng mạnh, nhưng khí tới hậu kỳ, mỗi một lần đột phá thực lực, đều sinh ra sự nhảy vọt về chất, so với lúc võ tu bình thường đột phá, có khoảng cách rất lớn, uy lực làm cho người ta sợ hãi, làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật, kiếm tu càng mạnh, càng đáng sợ! Kiếm Vô Bi từ chối cho ý kiến, chỉ mỉm cười, mang theo mọi người đi xuyên qua Kiếm Các. Trong Kiếm Các, mọi người cũng gặp được không ít người, bất kể già hay trẻ, trên người bọn họ đều lộ ra kiếm ý hùng mạnh, đều giống như một chuôi kiếm, trong Kiếm Các, bọn họ không thu liễm một chút nào. Qua nửa canh giờ, Kiếm Vô Bi dẫn mọi người đi tới một chỗ thanh tịnh, xa xa có một tòa cung điện, cuối cùng cũng không có hình kiếm, mà giống như mộ kiếm. Ngẩng đầu, mọi người nhìn trên cung điện xa xa kia, quả nhiên có khắc hai chữ thật lớn, Kiếm Trủng! Kiếm Trủng, nơi chôn kiếm, mà kiếm trủng của Kiếm Các, đương nhiên là nơi chôn kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng! Dưới Kiếm Trủng còn có nhiều bóng người, nhìn thấy những bóng dáng này, ánh mắt rất nhiều người co rút lại, lộ ra vẻ kinh ngạc. Bởi vì đội hình nơi đó, còn cường đại hơn đội hinh bên này.
- Long Đằng ở phía kia!
Người Thiên Long Thần Bảo nháy mắt nhận ra một thanh niên trong đó. Người này dáng người cân xứng, không khôi ngô phi phàm như trong tưởng tượng của mọi người. Nhưng khi ánh mắt của y nhìn sang bên này, lại khó che dấu sắc bén, như thể rồng trong loài người, uy phong bất phàm. Yêu thể Thiên Long của Thiên Long Thần Bảo, Long Đằng, tu vi Thiên Vũ tầng tám!
- Yêu thể Thiên Long, Thiên Vũ tầng tám, chiến lực của y tuyệt đối kinh người, thậm chí có thể chiến với Tôn giả bình thường!
Mọi người lập tức đo lường được chiến lực của Long Đằng mạnh bao nhiêu. Nhưng mà rất nhanh, ánh mắt của mọi người liền bị những người khác hấp dẫn, bởi vì những người hàng đầu kia, đều làm cho người khác cực kỳ sợ hãi. Một người trong đó, mặc phượng y bó sát người, phác họa lên dáng người hoàn mỹ, nóng bỏng, xinh đẹp đầy đặn, giống như muốn mê hoặc người khác. Giờ phút này, nàng không có mang mạng che mặt, mà lấy diện mạo thật gặp người. Một mái tóc đen bóng, giống như có sinh mạng, nhẹ bay, đôi mắt sạch sẽ thâm thúy như sao sáng kia đảo mắt quyến rũ, mũi ngọc cao thẳng, đôi môi anh đào đỏ thẫm, hai má như tuyết, da thịt trong suốt, trắng thắng tuyết, lại có cảm giác xốp giòn như tuyết, sự quyến rũ khiến cho vạn vật thế gian đều mất đi hương hoa. Đứng ở đó, ngoái đầu nhìn lại, liếc mọi người một cái, bất kể con ngươi của nàng dừng trên thân người nào, đều khiến người đó tâm thần rung động. Đây thật là yêu nữ, nhưng mà lại cũng không phải yêu dị của yêu, mà yêu mị khiến cho người ta điên cuồng, mê muội. Rất nhiều người đều thật lâu không thể dời ánh mắt, vô tình lấy yêu nữ so sánh với Tuyết Bích Dao, tin tưởng tư sắc tuyệt thế của Yêu Cơ này, sẽ có dung nhan tuyệt đối không kém Thánh nữ, chỉ là khí chất thì hoàn toàn khác biệt. Nhưng bất kể xinh đẹp yêu mị hay xinh đẹp thánh khiết, đều làm người mê muội, thậm chí nếu bảo làm cho người ta kích động, Yêu nữ có phần vượt qua Thánh nữ. Phượng thể thượng cổ của Tê Phượng Sơn, Yêu nữ
- Phượng Huyên!
Bên cạnh Yêu nữ lại có một người, người này đội nón tre trên đầu, sát nón tre có lụa mỏng che mặt, che đi dung nhan của người đó, một trong những người canh gác không lấy diện mạo thật gặp người. Người canh gác hư vô mờ mịt, chỉ thời điểm người y canh gác gặp nguy hiểm mới xuất hiện, mặc dù xác định người canh gác, nhưng mọi người đều vĩnh viễn sẽ không biết, người canh gác rốt cuộc là ai. Thậm chí có thời điểm, bản thân người được thủ hộ, cũng không biết người canh gác bọn họ là người ấy. Nhưng bọn họ chỉ cần biết rằng, bọn họ được người thủ hộ. Có lẽ, lúc bình thường, người canh gác ngay bên cạnh bọn họ, là người thân cận của họ, là bằng hữu, hoặc cũng có thể là địch nhân của họ, tất cả đều có thể. Kiếm Các, lại chỉ mời một người canh gác tới, chỉ có điều, không biết người canh gác này có phải vị vừa mới xuất hiện kia không. Người canh gác không chỉ có một người, nhưng về phần cụ thể có bao nhiêu người, không có ai biết. Thậm chí có người từng đoán, một người canh gác có lẽ sẽ đồng thời thủ hộ nhiều người, như vậy, sẽ nhiều thêm một phần cơ hội. Thẳng đến khi người bọn họ thủ hộ vô duyên với Hoàng Vũ, bọn họ thậm chí có thể tự tay chấm dứt. Ngoại trừ ba người này, còn có một người hấp dẫn ánh mắt mọi người. Người này an tĩnh đứng đó, trên người không có nửa điểm hơi thở, nhưng làm cho người ta một loại cảm giác không chân thực, tựa như mộng ảo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, loại cảm giác này cực kỳ kỳ lạ. Trong những người này, Lâm Phong đã từng thấy qua Yêu nữ kia, giờ phút này nghe được lời nghị luận của mọi người, hắn mới biết được, cô gái này thế nhưng lại là Yêu nữ
- Phượng Huyên trên Tê Phượng Sơn.
Lúc này đây, nàng lộ ra dung nhan thật sự, có được lực mị hoặc điên đảo chúng sinh, so với Tuyết Bích Dao cũng không yếu thế hơn. Hắn từng bỏ đi khăn che mặt của Tuyết Bích Dao, dung nhan hai người, hắn đều xem qua rõ ràng, hai người đều có sự xinh đẹp của mình.
- Không ngờ nàng lại vì một khối Hoang thạch đi tới Cửu Long đảo, không biết Hoang thạch đó rốt cuộc có chỗ kỳ lạ gì.
Lâm Phong tự thì thào. Lúc đó, chỉ có hoang thạch Phượng Huyên không phá vỡ, sau khi nàng lấy được Hoang thạch đã trực tiếp rời đi, không để lại dù chỉ một dấu vết.
- Chư vị đều đến đông đủ, chúng ta đi vào Kiếm Trủng thôi!
Kiếm Vô Bi đi đến bên cạnh đoàn người, chậm rãi nói. Cánh cửa Kiếm Trủng từ từ kéo mở, khí tức viễn cổ đập vào mặt, nương theo đó, còn có kiếm khí sắc bén tuyệt thế. Kiếm Trủng, nơi chôn kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT