Ngươi dám! Chúng thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết gầm lên, Lâm Phong ngay trước mặt bọn họ đánh chết người của Thiên Khung Tiên Khuyết, thật nực cười.
- Giết người, còn có cái gì dám hay không dám!
Lâm Phong không ngừng cười lạnh, người này năm lần bảy lượt muốn bố trí hắn vào chỗ chết, hiện giờ hắn làm sao có thể khách khí được, không chút do dự trực tiếp giết chết luôn.
- Giết thật kìa!
Mọi người thầm nhủ, người này đủ khí phách, nói giết là giết. Bọn họ cũng không biết thù hận giữa Lâm Phong và đối phương, chỉ cho rằng, Lâm Phong vì xung đột vừa rồi, mới đánh chết đối phương, làm việc như thế cũng không khỏi quá mức quả quyết rồi.
- Ai muốn giết ta, cứ việc tới giết, ta tiếp hết.
Nhưng người muốn giết ta, trước phải chuẩn bị tốt sẽ bị giết … giống như người này! Bàn tay Lâm Phong chập lại, thân thể người nọ lập tức tan thành tro bụi, hóa thành bụi phấn trong ngọn lửa, biến mất giữ hư không. Thanh âm bá đạo của Lâm Phong vẫn còn quanh quẩn trong hư không. Ai muốn giết hắn, hắn cũng không ngăn cản, nhưng phải chuẩn bị tốt cái chết. Nếu thua trong tay hắn, chắc chắn phải chết, Lâm Phong cũng không biết e dè cái gì. Đám người Cổ Kiêu vẻ mặt lạnh lùng, vừa rồi ánh mắt Lâm Phong là liếc về phía đám người Thiên Long Thần Bảo bọn họ một cái, hắn cũng nói cho bọn họ biết, muốn giết, cứ việc đến.
- Một khi đã như vậy, hôm nay, chúng ta thật muốn lĩnh giáo cao đồ Thiên Đài một phen.
Một vài người Thiên Khung Tiên Khuyết bùng lên chiến ý, muốn khai chiến với đám người Lâm Phong.
- Thiên Đài ta sợ các ngươi sao, thích thì chiến!
Thanh âm Mông Bá thô nặng, quát, sát khí tràn ngập hư không liên tục va chạm, khiến rất nhiều người cảm giác, cực kỳ lạnh, giống như đại chiến hết sức căng thẳng.
- Thiên Đài muốn lấy đông bắt nạt ít, Thiên Long Thần Bảo ta đương nhiên không thể ngồi yên không quan tâm đến!
Âm thanh bất âm bất dương vang lên, Thiên Long Thần Bảo gia nhập chiến đấu, muốn liên kết cùng Thiên Khung Tiên Khuyết đối phó với người Thiên Đài đã đến. Qua trong giây lát, ưu thế Thiên Đài đã hóa thành hoàn cảnh xấu rồi. Ba cỗ thế lực trộn cùng một chỗ, tình thế càng thêm phức tạp, thì càng nhiều người lộ ra biểu tình thú vị. Không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy thanh niên hậu bối của ba đại thế lực khai chiến, cái này thực sự vô cùng phấn khích, ba cỗ thế lực này, đều là thế lực Hoàng Vũ. Tuy nhiên, nghĩ đến nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên của Thiên Đài, chỉ mới chiêu không lâu, còn hậu bối mà Thiên Long Thần Bảo cùng Thiên Khung Tiên Khuyết phái tới Mệnh Vận thành, hiển nhiên đều là thanh niên nổi bật trong đồng lứa. Nếu cứ tiếp tục chiến như vậy …. Thiên Đài tất nhiên chịu thiệt, nói không chừng sẽ có không ít người chết đâu. Đúng như suy nghĩ trong lòng Lâm Phong, thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết cùng Thiên Long Thần Bảo nói bất quá chỉ là chuyện giật gân. Hậu bối tranh đấu, nhiều nhất chỉ liên lụy ra một bộ phận người, không có khả năng khiến cho hai phe thế lực chiến đấu. Nhất là Hoàng Vũ, lại không hỏi qua thế sự, chỉ có tác dụng dẫn đường, hậu bối như thế nào, phải dựa vào thiên phú cùng cố gắng, còn có cả số mệnh của mình. Cho nên, nếu người Thiên Đài không địch lại, phải nuốt hận, chỉ có thể trách thực lực không bằng người. Đương nhiên, người hai phe thế lực kia cũng như vậy.
- Tốt lắm, Thiên Khung Tiên Khuyết ta liên kết với Thiên Long Thần Bảo, giáo huấn đám môn đồ mới nhập môn này một phen.
Thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết lạnh nhạt nói.
- Các ngươi còn ngại chưa đủ mất mặt sao!
Nhưng vào lúc này, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền ra. Mọi người nhìn về phía người nói chuyện, cũng phải sửng sốt, người lên tiếng lại là Thánh nữ Thiên Khung Tiên Khuyết - Tuyết Bích Dao.
- Hoặc tự mình động thủ, hoặc trở về!
Thanh âm Tuyết Bích Dao bình tĩnh, lên tiếng lần nữa. Vừa rồi, người nọ lấy Thiên Vũ tầng bảy, bắt nạt Lâm Phong cảnh giới thấp, còn bị giết, Thiên Khung Tiên Khuyết đã mất mặt lắm rồi, nếu bọn họ có thể tự mình báo thù, Tuyết Bích Dao sẽ không nói lời nào. Nhưng lúc này lại còn muốn liên kết với Thiên Long Thần Bảo cùng đối phó với Thiên Đài, chẳng phải gọi người nhạo báng Thiên Khung Tiên Khuyết sao. Vài vị nam tử Thiên Khung Tiên Khuyết vẻ mặt cứng ngắc, nói:
- Sư muội, chẳng lẽ chúng ta cứ vậy buông tha hắn? - Nếu ngươi vẫn tiếp tục, có thể không cần gọi ta là sư muội nữa.
Tuyết Bích Dao lãnh đạm nói, ngay sau đó quét ánh mắt qua những người khác:
- Các ngươi cũng như vậy!
- Thánh nữ Thiên Khung Tiên Khuyết, thật kiêu ngạo, cá tính!
Mọi người thầm than trong lòng, Tuyết Bích Dao hiển nhiên khinh thường việc người Thiên Khung Tiên Khuyết liên kết cùng Thiên Long Thần Bảo, đối phó người Thiên Đài. Vài tên thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết kia vẻ mặt thay đổi, cuối cùng lạnh lùng liếc Lâm Phong một cái, nói:
- Hy vọng ngươi có thể sống thật khỏe!
Dứt lời, bọn họ trở về bên cạnh Tuyết Bích Dao, chung quy vẫn tuân theo Tuyết Bích Dao kiêu ngạo. Đối với sư muội này, bọn họ vừa ái mộ, vừa có kính sợ nhè nhẹ, mỹ mạo tựa như tiên tử, khí chất kỳ ảo linh hoạt, thiên phú hùng mạnh, cùng một trái tim kiêu ngạo của võ đạo. Tuyết Bích Dao, sự cường đại mà nàng dựa vào không chỉ thiên phú về thân thể tiên linh, đồng thời cũng bởi vì sự kiêu ngạo và chấp nhất chính nàng đối với võ đạo.
- Yên tâm, ta sẽ sống rất khá.
Lâm Phong đáp lại một tiếng, ánh mắt lập tức nhìn về phía người của Thiên Long Thần Bảo, nhìn Cổ Kiêu nói:
- Các ngươi muốn chiến sao? Đám người Thiên Long Thần Bảo trầm ngâm, lúc này, cường nhân Thiên Đài chiếm ưu thế hơn so với bọn họ.
Đương nhiên, nếu thật sự khai chiến, bọn họ cũng không sợ hãi, khi bọn họ còn có Cổ Kiêu cùng với Thánh khí Kim Chung. Lúc này, bên cạnh Kiếm Vô Bi đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, nói nhỏ bên tai y một tiếng. Kiếm Vô Bi khẽ gật đầu, ý bảo đã biết. Đi ra phía trước một bước, Kiếm Vô Bi cười nói với đám người:
- Thiên Khung Tiên Khuyết, Thiên Đài, còn cả Thiên Long Thần Bảo, chư vị đều vì Mệnh Vận thành mà đến, tranh đấu làm gì để nhất thời sinh khí.
Bước chân vào Mệnh Vận thành, có thể tùy ý khiêu chiến, không người can thiệp, sinh tử bất luận. Lần này, nếu chư vị đã tụ tập cùng một chỗ, ta nguyện mời chư vị tới Kiếm Các đánh giá, không biết ý chư vị thế nào? Đi tới Kiếm Các? Mọi người có chút khó hiểu, giờ phút này Kiếm Vô Bi lại mời mọi người đi Kiếm Các, có ý gì?
- Kiếm Các ta cũng có mời một vài người tài năng, tuấn kiệt khác của Bát Hoàng cảnh cùng tới.
Tỷ như Long Đằng Thiên Long Thần Bảo, tuyệt đại yêu nhiêu của Tê Phượng Sơn, lúc này bọn họ đều đang trên đường tới Kiếm Các trước rồi. Kiếm Các ta muốn chư vị cùng nhau đi tới, đánh giá di kiếm của tổ tiên – Vô Thiên Kiếm Hoàng! Khóe miệng Kiếm Vô Bi mang theo chút ý cười tự tin, y tin tưởng, những người này sẽ nguyện ý đi tới. Quả nhiên, thanh niên ba đại thế lực nghe được di kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng, hai mắt lập tức lóe lên từng luồng hào quang. Di kiếm Kiếm Hoàng, bọn họ đương nhiên muốn nhìn, nhận thức một phen, hơn nữa còn là của Vô Thiên Kiếm Hoàng ngày xưa tung hoành thiên hạ. Còn có yêu thể Thiên Long của Thiên Long Thần Bảo, cùng với Phượng thể viễn cổ cũng được mời tới, nghe ý tứ của Kiếm Vô Bi, dường như còn có những thanh niên thiên tài khác nữa. Xem ra, lần này, Kiếm Các phong vân hội tụ.
- Kiếm Các mời, Thiên Long Thần Bảo ta nguyện ý tạm buông ân oán.
Cổ Kiêu cười mỉm nói, bình dị gần gũi, giống như chuyện không vui vừa rồi đã trở thành quá khứ.
- Thiên Khung Tiên Khuyết cũng nguyện ý qua.
Tuyết Bích Dao đương nhiên sẽ không cự tuyệt đi nhìn di vật của Vô Thiên Kiếm Hoàng. Lâm Phong liếc nhìn mọi người bên cạnh một cái, thấy ánh mắt bọn họ sáng lên, đều hiện lên vẻ mong đợi, không khỏi cười nói:
- Có thể được Kiếm Các mời, là vinh hạnh của ta, Thiên Đài nguyện ý tới đánh giá.
- Được, chư vị sáng khoái như thế, không bằng lần khởi hành này, để ta dẫn đường đi!
Kiếm Vô Bi mỉm cười nói, cất bước dẫn đầu. Cổ Kiêu liếc con ngươi lạnh lùng, nhìn Lâm Phong, truyền âm nói:
- Tạm thời tha cho ngươi cái chết, tiến vào Mệnh Vận thành, ai cũng không thể cứu được ngươi, còn người Thiên Đài các ngươi nữa, tử kỳ rất nhanh sẽ đến.
Thù giết đệ, chắc chắn phải báo, hơn nữa người Thiên Đài, bọn họ cũng muốn giết toàn bộ. Bọn họ cực kỳ muốn lấy được cái lời tiên đoán kia, vì vậy, mặt người tiên tri, cũng sẽ không để cho người Thiên Đài có cơ hội nhìn thấy. Lông mày Lâm Phong nhíu lại, giống như chuôi kiếm sắc bén, nhìn thẳng Cổ Kiêu. Tâm muốn giết hắn của người này cực kỳ cường thịnh, còn phải nhất định giết chết hắn. Hơn nữa, tu vi Cổ Kiêu là Thiên Vũ tầng tám, vả lại có thêm thánh khí Kim Chung, có uy hiếp rất lớn đối với hắn. Cổ Kiêu truyền âm xong, bước nhanh về phía trước, đi đến bên cạnh Kiếm Vô Bi, cười nói:
- Vô Bi huynh, lần này Kiếm Các mời chúng ta tới, ngoại trừ đánh giá di kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng tiền bối, còn dụng ý gì khác hay không? Mọi người nghe được lời của Cổ Kiêu, đều lập tức dỏng tai, tập trung lắng nghe.
Kiếm Các hiển nhiên sẽ không vô duyên vô cớ mời bọn họ, đằng sau tất có nguyên do, chỉ là bọn họ không tiện hỏi nhiều. Lúc này, Cổ Kiêu thay mặt bọn họ hỏi ra, bọn họ đương nhiên cũng muốn biết.
- Di kiếm của tổ tiên, không ngừng rít gào, dường như có dục vọng muốn phá không mà ra.
Kiếm Các ta hết đường xoay sở, chư vị lại chính là tuấn kiệt của các thế lực lớn, môn nhân Hoàng Vũ, kiến thức rộng lớn hơn Kiếm Các. Lần này, mời chư vị muốn để chư vị nhìn di kiếm của tổ tiên, vì sao lại không ngừng phát ra âm thanh rít gào như thế! Kiếm rít không ngừng, còn có dục vọng phá không? Trong lòng mọi người rét lạnh, di kiếm Vô Thiên Kiếm Hoàng trân quý cỡ nào, thậm chí còn có thể hơn xa Thánh khí. Nếu nó phá không mà đi … lúc này, trong lòng mọi người đều sinh ra những ý nghĩ khác nhau, thậm chí còn có người không được mời cũng đi theo đến. Cho dù không vào được Kiếm Các, bên ngoài chờ cũng tốt, nếu kiếm của Kiếm Hoàng phá không ra thì sao? Tuy nhiên những thanh niên thiên tài đại thế kia, lại nửa tin nửa ngờ, không biết rốt cuộc Kiếm Vô Bi có dụng ý gì. Nếu kiếm Kiếm Hoàng muốn phá không, hẳn nên phong tỏa tin tức mới đúng, chẳng lẽ còn muốn mời người đến tranh đoạt? Lời của Kiếm Vô Bi … không thể tin toàn bộ, đây là ý nghĩ trong lòng mọi người. Nhưng bất kể thế nào, di kiếm Vô Thiên Kiếm Hoàng nhất định phải xem qua, có lẽ sẽ hữu ích đối với tu luyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT