- Ta cung cấp cuộc sống mưa thuận gió hòa cho họ, họ cung cấp nguyện lực dồi dào cho ta, đây là giao dịch thật công bình!
Đối với việc buông xuống thần tích, Diệp Dương Thành đã có khái niệm mơ hồ trong đầu, hắn đem chuyện này xem như là giao dịch, là giao dịch thật công bình với đôi bên.
Trong lòng không có khúc mắc, làm việc sảng khoái tinh thần, nhưng khi nghĩ tới vấn đề nguyện lực, hắn lại không tự chủ được nghĩ tới những tôn giáo đã tồn tại trên địa cầu!
Cơ Đốc giáo, đạo Islam, Đạo giáo, Phật giáo, Tin Lành, Thần Đạo giáo, Tát Mãn, Ấn Độ giáo…trên địa cầu vô số tôn giáo, mà mỗi tôn giáo đều có giáo lý độc đáo, có thật nhiều tín đồ sùng đạo.
Nếu những tín đồ kia đều cầu nguyện sinh ra nguyện lực, như vậy làm thần minh duy nhất trên địa cầu, theo lý mà nói nguyện lực thuộc về Diệp Dương Thành, nhưng vì sao hắn không nhận được đến?
Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành chợt ngẩn ra, nhíu mày:
- Chẳng lẽ trên địa cầu ngoại trừ ta ra, còn có vị thần khác?
Không có khả năng! Không nói tới Kreis Baar đã minh xác nói với hắn, trên địa cầu không còn thần minh khác tồn tại, nếu không hắn tạo ra động tĩnh như vậy, sẽ khiến thần minh khác chú ý, chỉ sợ đã sớm đi tìm hắn gây phiền phức.
Có câu nói một núi không thể chứa hai hổ, một tinh hệ không thể xuất hiện hai vị thần!
- Kỳ quái…
Diệp Dương Thành nhíu mày suy tư hồi lâu, chỉ đành đem điều này áp chế tận đáy lòng, có lẽ ngày sau thời cơ chín muồi, sẽ rõ ràng chân tướng, không cần tiếp tục suy nghĩ vấn đề này.
Hiện tại Diệp Dương Thành có rất nhiều việc cần làm, nhưng cần thăng cấp thần cách mới là trọng yếu nhất, vấn đề giải quyết sa mạc hóa có khả năng sẽ đạt được công đức huyền điểm thật khổng lồ, có một cơ hội như vậy đặt trước mặt, hắn làm sao còn đi suy nghĩ những chuyện khác.
- Cây bạch dương hiển nhiên là loại thực vật thích hợp gieo trồng diện tích lớn.
Nếu đã quyết định chủ ý đem trọng tâm khuynh hướng ý thức cảm ơn của nhân loại, Diệp Dương Thành tự nhiên cũng suy nghĩ vấn đề nghiêng về phía nhân loại, lẩm bẩm:
- Nhưng nếu muốn sinh ra hiệu quả thần tích, cũng không hề khó khăn.
Vượt ngoài phạm vi lý giải của nhân loại, vả lại còn là chuyện có ưu đãi nhất định với loài người, như vậy mới được gọi là thần tích, mà muốn đạt tới hiệu quả như thế, gieo trồng đơn độc hiển nhiên là không thể nào, biện pháp duy nhất là phải làm mọi người nghẹn họng nhìn trân trối!
Chẳng qua nếu muốn đạt tới trình độ này, Diệp Dương Thành phải gặp không ít khó khăn, vấn đề trực tiếp nhất chính là, làm sao đạt tới trình độ làm loài người không thể tưởng tượng nổi?
Có thể đem mầm móng thực vật cường hóa, có thể cho thực vật có năng lực thích ứng hoàn cảnh tăng cường, nhưng bất kể nói như thế nào, chung quay chỉ là thực vật, muốn đạt tới trình độ làm người không tưởng được được, biện pháp trực tiếp nhất chính là làm cho nó sinh trưởng.
Tỷ như tối nay gieo xuống, sáng sớm mai đã cao một thước, sau đó trong bao nhiêu ngày đạt tới trình độ lý tưởng, chỉ có như vậy mới đạt tới hiệu quả mà hắn mong muốn.
Nói cách khác, hiện tại vấn đề mầm móng cùng vấn đề gieo trồng đều đã được giải quyết, vấn đề duy nhất lưu lại chính là làm sao tăng nhanh tốc độ sinh trưởng của thực vật, đạt tới mục đích làm người không sao tưởng tượng nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Dương Thành hiện tại có thể làm chính là cung cấp mầm móng cường hóa cùng lượng mưa dồi dào, mà đối với việc làm sao tăng nhanh tốc độ sinh trưởng của thực vật, hắn lại không có manh mối.
Suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm được đáp án, hắn ngẩng đầu nhìn nhóm người Triệu Dung Dung, đem vấn đề của mình thảo luận với họ một chút, ai ngờ…
- Chủ nhân, việc này thật đơn giản thôi!
Tiểu Thương Ưu Tử thập phần tự tin nói:
- Không phải gia tăng nhanh độ sinh trưởng của cây bạch dương sao? Ưu Tử có thể làm được đâu!
- Nga?
Hai mắt Diệp Dương Thành tỏa sáng, đứng lên hỏi:
- Ngươi tính toán làm như thế nào? Một hạt mầm móng gieo xuống, ngươi có thể trong bao lâu thời gian khiến cho nó sinh trưởng cao ngoài năm thước, hơn nữa cũng không vì thúc giục quá nhanh mà sản sinh tác dụng phụ?
- Ưu Tử có thể trong vòng ba ngày làm một hạt mầm móng từ lúc mọc rễ đến lớn dần vượt ngoài năm thước!
Tiểu Thương Ưu Tử mười phần tin tưởng nói:
- Trong một tuần có thể vượt ngoài mười thước!
- Một tuần vượt ngoài mười thước?
Diệp Dương Thành kinh ngạc:
- Ngươi làm sao làm được?
- Chủ nhân, Ưu Tử tu luyện chính là Sinh Mệnh Quyết đâu!
Tiểu Thương Ưu Tử cười hì hì nói:
- Tuy rằng hiện tại thực lực Ưu Tử rất có hạn, nhưng muốn thúc nhanh thực vật sinh trưởng không thành vấn đề.
- Nha…
Lúc này Diệp Dương Thành mới hiểu ra, sắc mặt vui mừng.
Linh hồn chi hỏa của Tiểu Thương Ưu Tử màu xanh biếc, bản thân tu luyện Sinh Mệnh Quyết, đối với nàng mà nói, thực vật là mấu chốt giúp nàng trưởng thành, theo nhiệt tâm sinh mệnh, nhiệt tâm tự nhiên, đến nắm giữ sinh mệnh trong tay, nắm tự nhiên trong tay, chính là mục tiêu thành tựu cuối cùng của nàng!
Tuy rằng hiện tại nàng chỉ là thần sử tam giai đỉnh phong, nhưng có thêm quá trình cho thực vật sinh trưởng, thật như lời nói của chính nàng, tuyệt đối không thành vấn đề.
Tâm tình Diệp Dương Thành nhất thời thật tốt, nếu toàn bộ không còn là vấn đề, như vậy hắn còn do dự gì đây? Thật nhiều công đức huyền điểm, thần nguyên, nguyện lực đang vẫy tay với hắn…
Mất hết hình tượng xoa xoa tay, vẻ mặt Diệp Dương Thành chợt nghiêm nghị, ngữ khí khó nén kích động hạ lệnh:
- Lập tức truyền lệnh xuống, trong vòng năm giờ chuẩn bị cho ta ba triệu mầm móng bạch dương!
Ba triệu mầm móng bạch dương, sau khi cường hóa tỉ lệ sống sót tuyệt đối cao đến dọa người, thấp nhất cũng còn hai triệu tám trăm vạn gốc bạch dương mọc rễ, sẽ trở thành nhóm quân tiên phong đầu tiên giải quyết vấn đề sa mạc hóa của Diệp Dương Thành!
Đừng xem số lượng này nghe qua thật nhiều, nhưng trên thực tế cũng chỉ có thể gieo trồng trong diện tích chừng 10km2 mà thôi, dựa theo tổng diện tích sa mạc hóa hiện tại ở Hoa Hạ, chẳng khác nào như muối bỏ biển.
Nhưng chỉ cần số bạch dương này thuận lợi cắm rễ, tin tưởng không xa trong tương lai, sa mạc sẽ dần dần bị ốc đảo lật đổ địa vị, công đức bên trong tuyệt đối cao đến dọa người!
Diệp Dương Thành có dự cảm, chỉ cần thần cách tăng lên mười ba cấp, căn bản không cần đợi nhiệm vụ sự kiện thiện ác hoàn thành, có thể trực tiếp đột phá.
- Dạ…chủ nhân!
Nhóm người Triệu Dung Dung gật đầu đáp ứng, nhưng việc đi thu thập cây bạch dương không cần họ tự thân động thủ, trực tiếp hạ lệnh xuống, làm cho thần sử nhất giai đi hoàn thành, sau đó họ trực tiếp đi qua thu về sẽ tốt hơn.
Theo một tiếng ra lệnh của Diệp Dương Thành, mấy trăm thần sử tản ra khắp cả nước liền nhận được mệnh lệnh, ba triệu mầm móng nghe có vẻ thật nhiều, nhưng trên thực tế cũng không bao nhiêu, các thần sử thu thập được thật không ít.
Nhưng thu thập về đầu tiên không phải cây bạch dương mà là hạt thóc.
- Chủ nhân, một ký hạt thóc mà ngài cần.
Tống Lâm Lập mang theo túi nhựa màu đen đi về Hoa Hạ thần điện, cung kính hội báo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT