- Bản chất hạt thóc là thực vật đê giai nhất đẳng, sau khi cường hóa ngoại trừ lần đầu tiên, mỗi lần gieo trồng một quý sẽ hạ thấp một cấp, thẳng đến khi khôi phục lại nhất đẳng ban đầu.

Thần cách trả lời.

- Ngoại trừ lần đầu tiên, mỗi lần sau đó đều hạ thấp một bậc?

Diệp Dương Thành thoáng có chút thất vọng, nhưng kết quả vẫn khá khả quan, ít nhất còn có thể gieo trồng vài lần, vẫn tốt hơn hoàn toàn không thể!

Nghĩ tới đây, hắn ổn định lại tâm tình, hỏi:

- Vì sao cấp bậc cường hóa hạt thóc chỉ có ngũ đẳng, cao hơn không được sao?

- Bởi vì cơ sở của thực vật cường hóa quá thấp, ngũ đẳng đã là đẳng cấp cao nhất của hạt thóc bình thường.

Thần cách lại giải thích.

- Cao nhất sao?

Diệp Dương Thành cũng không quá thất vọng. Có thể trồng được loại hạt thóc ngũ đẳng, đã làm hắn vô cùng vui sướng, có được loại hạt thóc này, người nhà của hắn, bạn bè hắn, dù không dùng thần quyền trực tiếp cường hóa, cũng có thể sống được thấp nhất năm trăm tuổi!

Bây giờ hắn còn chưa trở thành thần, nhưng chỉ mới được thần cách một năm thời gian, hắn không tin trong năm trăm năm tương lai, hắn không tìm thấy thực vật trung giai!

Hoặc là trong năm trăm năm này, hắn đề thăng đủ thần cách, làm người thân của mình cũng cảm thụ được trở thành thần minh…

Trên mặt lộ ra ý cười, Diệp Dương Thành gật đầu nói:

- Trước khoan hãy cường hóa, ta đi tìm đủ một ký hạt thóc rồi hãy cường hóa!

- Hủy bỏ cường hóa.

Thần cách nêu lên, trực tiếp tán đi linh lực bao phủ ngoài hạt thóc, tiêu hao mất mười điểm linh lực.

Diệp Dương Thành cũng không để ý, hắn bỏ hạt thóc trong tay lên bàn, tâm niệm vừa động lập tức biến mất trong hoa viên thần điện.

Hắn đi tới Hoa Hạ thần điện, đem nhiệm vụ thu thập một ký hạt thóc giao cho Tống Lâm Lập, bản thân hắn ngồi xuống bảo tọa, nhìn Càn Khôn Tu Di Kính trước mặt, lâm vào suy tư…

Nếu ngay cả mầm móng hạt thóc cũng có thể cường hóa, có phải ý nghĩa toàn bộ mầm móng thực vật đều có thể cường hóa? Tỷ như cây tùng, liễu, dong…táo?

Nếu toàn bộ thực vật đều có thể cường hóa, như vậy hắn có thể làm được rất nhiều việc, tỷ như cường hóa hạt táo, trồng một vườn trái cây? Tỷ như cường hóa nhiều hạt thóc nhị đẳng đê giai, sau đó lũng đoạn hành nghiệp lương thực toàn cầu? Tỷ như…

- Dù sao cũng phải lưu đường sống cho người khác đi.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn lắc đầu phủ định ý nghĩ của mình, trồng trọt thêm trái cây hay trồng lương thực cũng không có ý nghĩa gì lớn với hắn, chỉ lãng phí linh lực đi trao đổi tiền tài thế tục mà thôi, mất nhiều hơn được!

Chờ khi nào hắn toàn diện mở rộng cường hóa thực vật, linh lực trong tay đủ tiêu xài…có lẽ hắn còn có thể mở thật nhiều nông trường, làm cho toàn bộ nhân loại địa cầu đều có thể ăn được lương thực kéo dài tuổi thọ, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại.

- Như vậy…chẳng lẽ cường hóa thực vật chỉ dùng cải thiện thể chất thôi sao?

Diệp Dương Thành nhíu mày, trực giác nói cho hắn biết cường hóa thực vật tuyệt không có cực hạn như thế.

Hắn ngẩng đầu nhìn nhóm người Dương Đằng Phi đứng hai bên, đem chuyện mình có thể cường hóa thực vật nói ra, hỏi:

- Dựa theo cách nhìn của các ngươi, cường hóa thực vật còn có thể dùng tới địa phương nào?

- Rất nhiều thôi.

Không đợi nhóm người Dương Đằng Phi lên tiếng, Triệu Dung Dung đã nói:

- Trồng vườn trái cây, xây vườn ươm, dựng nông trường đồn điền, có thể…

Diệp Dương Thành cũng không gật đầu hay lắc đầu, chỉ nhìn qua Dương Đằng Phi cùng Sở Minh Hiên, hỏi:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

- Vậy phải xem chủ nhân muốn dùng thế nào.

Dương Đằng Phi mỉm cười, không chút hoang mang nói:

- Khách sạn nhà hàng có thể dùng lương thực mà chủ nhân cường hóa nấu ăn, củng cố địa vị bá chủ ẩm thực của chúng ta, có ưu thế này, nhà hàng khách sạn Hoa Hạ có thể trải rộng khắp thế giới!

- Ân, còn gì nữa không?

Diệp Dương Thành gật đầu, đề nghị này không tệ!

- Nếu không phải vì kiếm tiền, vì sao chủ nhân không đem thực vật cường hóa trồng ở sa mạc đây?

Dương Đằng Phi cười hỏi.

- Sa mạc?

Diệp Dương Thành sửng sốt, mừng rỡ:

- Đúng vậy, vì sao ta không nghĩ tới việc này đâu!

Vấn đề sa mạc hóa chính là vấn đề khó khăn lớn nhất của toàn thế giới ở thời đại này, cũng là một trong những thiên tai cực kỳ nghiêm trọng. Chỉ riêng tính ở Hoa Hạ, diện tích mặt đất bị sa mạc hóa đã lên tới 170 vạn km2, chiếm cả diện tích quốc thổ 10.8%, mà khu vực bị ảnh hưởng nhiều đến hơn ba mươi địa phương!

Nguyên nhân khiến đất đai biến thành sa mạc hóa bởi vì địa cầu khô hạn tạo thành hiện tượng tự nhiên, cũng có thể do nhân loại đã quá độ chăn nuôi, quá độ nông điền, quá độ chặt cây rừng, quá độ sử dụng tài nguyên nước, xây dựng công nghiệp hóa cùng khai thác quặng mỏ lại không chú ý bảo vệ môi trường nên mới sinh ra tình trạng này.

Đơn giản mà nói, chỉ tính tại Hoa Hạ hàng năm có những vùng đất sa mạc hóa, bị thiên tai ảnh hưởng tạo thành sa mạc lên tới 5%, còn lại 95% diện tích đất đai đều bởi vì đủ loại nhân tố tạo thành tai nạn, bởi vậy có thể thấy được, vấn đề sa mạc hóa đã không thể không làm cả thế giới đau đầu.

Trên thực tế thật nhiều quốc gia trên địa cầu đều đang cố gắng nỗ lực giải quyết vấn đề sa mạc hóa, nghĩ ra thật nhiều biện pháp để khống chế giải quyết, nhưng với tình huống trước mắt, những biện pháp kia cũng như muối bỏ biển, không đạt được hiệu quả mong muốn.

Hơn nữa một cửa ải khó khăn trong vấn đề này chính là thực vật gieo trồng không có đủ nước cung cấp, khô hạn mà tử vong, dù có thực vật ương ngạnh sống sót cũng vì dinh dưỡng không đầy đủ mà biến thành khô cằn biến dị.

Nhưng những vấn đề này đối với Diệp Dương Thành mà nói không là vấn đề, hắn muốn có bao nhiêu mưa không được? Hơn nữa mầm móng thực vật có thể tiến hành cường hóa, tạo ra thực vật có sinh mệnh lực cứng rắn, bắt đầu tiến hành giải quyết vấn đề sa mạc hóa trong Hoa Hạ!

Kể từ đó, chẳng những giải quyết vấn đề hoàn cảnh môi trường cho quốc gia, đồng thời hắn cũng biết thần điện Hoa Hạ kiến thành, đủ loại sinh vật trong phạm vi thần quốc đều đã sản sinh ra ý thức cảm ơn, mà giải quyết sa mạc hóa cũng là chuyện tốt hiếm có cần làm!

Bất quá tuy nói thiên địa vạn vật, phàm là sinh vật nhận được ân huệ đều sản sinh ý thức cảm ơn, nhưng bởi vì linh trí cao thấp mà sinh ra nguyện lực số lượng bất đồng, tỷ như một con thằn lằn, sinh ra ý thức cảm ơn tuyệt đối không bằng một con khỉ, mà một con khỉ cũng không sánh bằng một nhân loại.

Nhân loại là vạn vật chi linh, họ có vui buồn giận ghét của chính mình, muốn đạt được càng nhiều ý thức cảm ơn của nhân loại, phải làm cho họ biết nơi phát ra ân huệ, không thể nghi ngờ, ở trên địa cầu tiến hành thần tích hàng lâm chính là lựa chọn tốt nhất trước mắt của Diệp Dương Thành.

Chỉ có làm cho bọn họ biết có thần tích tồn tại, bọn họ sẽ biết cảm ơn, thậm chí còn quỳ xuống cầu nguyện, vô luận họ cúi lạy là ngọc hoàng đại đế hay chúa Jesus, ý thức cảm ơn vẫn thuộc về Diệp Dương Thành, bởi vì trên địa cầu vốn không có thần minh nào khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play