Nhưng Cửu Tiêu thần cách tuôn ra một vạn điểm thần nguyên áp chế, Vương Tuệ Tuệ màu đen giãy dụa vô ích. Thần nguyên xám bạc và năng lượng màu đen mới va chạm mấy phút, tất cả năng lượng màu đen bị thần nguyên xám bạc cưỡng ép áp chế về. Khi chút năng lượng màu đen cuối cùng nhập vào thần cách đen, năng lượng xám bạc bao phủ thần cách màu đen thít lại, kết thúc phong ấn.
Thần cách màu đen bị phong ấn mặt ngoài biến thành màu xám bạc. Thần cách màu đen vốn rung động nay hoàn toàn biến mất, như một người nhảy nhót đầy sức sống đột nhiên ngất xỉu.
Diệp Dương Thành đánh giá thần cách vô chủ trong tay, hỏi:
- Thần cách có thể khiến người ta biến thành sau đó trở thành thần thật sự không?
Cửu Tiêu thần cách trả lời như không trả lời:
- Thần cách chính là vật tạo hóa, dù là chim bay cá nhảy nhân loại linh thể, hễ là sinh vật đều có thể thành thần.
Sau đó Cửu Tiêu thần cách im lặng.
Cửu Tiêu thần cách giải thích làm mắt Diệp Dương Thành sáng rực, rất nhiều thắc mắc nhanh chóng sáng tỏ.
Khắc Lai Tư Ba Nhĩ có nói trong thời gian ngắn trên trái đất sẽ không xuất hiện thần tộc khác, Diệp Dương Thành không rõ thời gian ngắn là bao lâu nhưng hắn chắc chắn hai thần tù giả tác oai tác quái tuyệt đối không phải thần tộc
Sau khi phủ định suy đoán đối phương là thần tộc thì tất cả đều rõ ràng hợp lý. Hai thần tù giả là sinh mệnh đến từ không gian bên ngoài, tựa như Đại Trủng Cương Trí Hoành không phải dị nhân hay thần tộc nhưng có thực lực cường đại. Chẳng qua hai thần tù giả cường đại hơn xa Đại Trủng Cương Trí Hoành.
Có phỏng đoán này lần theo dấu vết càng dễ dàng. Hai phi thần tộc có thực lực cường đại đến xuyên toa trong vũ trụ, giả thiết bao nhiêu năm trước bọn họ phát hiện thần cách màu đen vô chủ, ai đều muốn thành thần, thế là bọn họ đuổi theo thần cách vô chủ trôi nổi trong vũ trụ đi tới trái đất.
Tính theo thời gian thần cách màu đen xuất hiện ở Nhật Bản, Phó Diệc Chi báo cáo gã và ca ca bị thần tù giả nhốt bao lâu thì biết thần cách màu đen đến trái đất trước. Thần cách màu đen rơi xuống Nhật Bản, cách mấy ngày lại phát ra năng lượng, bị một đám võ sĩ Nhật không biết sống chết hấp thu dẫn đến hai thần tù giả không thể cảm ứng được thần cách.
Loại giải thích này thoạt trông hợp tình hợp lý nhưng Diệp Dương Thành cảm giác chỗ nào đó không khớp, nhưng nghĩ kỹ lại không tìm ra manh mối rõ ràng. Diệp Dương Thành nhíu mày suy tư ba phút, cuối cùng buông tiếng thở dài bỏ cuộc.
- Ủa?
Phong ấn, tạm tồn thần cách vô chủ, Diệp Dương Thành thôi suy đoán lai lịch của thần tù giả. Diệp Dương Thành định tìm Đại Trủng Cương Trí Hoành, bốn ảnh vệ chợt nhận ra năm người đã bỏ chạy từ khi nào.
Diệp Dương Thành quét xung quanh một vòng không thấy bóng dáng ai, xác định đối phương đã chạy vắt giò lên cổ, hắn lẩm bẩm:
- Tía nó, ai nói tinh thần võ sĩ đạo của Nhật Bản là thua liền mổ bụng?
Diệp Dương Thành nở nụ cười gian xảo, xòe bàn tay phải rồi nắm lại giữa không trung.
- Con khỉ không chạy thoát được ngũ chỉ sơn, bởi vì ngũ chỉ sơn là địa bàn của Như Lai.
Diệp Dương Thành nhỏ giọng nói:
- Nơi này bây giờ là địa bàn của ta.
Chạy, dốc hết sức bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt, chạy càng nhanh càng tốt chạy... Chạy tiếp... Tiếp tục chạy... Không thể ngừng.
Giờ phút này, trong đầu Đại Trủng Cương Trí Hoành chỉ có suy nghĩ duy nhất là chạy, chạy mãi, chạy càng xa càng tốt.
Ban đầu Đại Trủng Cương Trí Hoành thấy tinh thần Diệp Dương Thành bị sách kinh màu đen hấp dẫn, gã cho rằng mình có cơ hội, ra lệnh bốn ảnh vệ hành động. Sau khi giết Diệp Dương Thành thì chẳng những Đại Trủng Cương Trí Hoành báo mối thù của Đại Trủng Hằng Nhất còn lấy lại thánh điển.
Nhưng lý tưởng tốt đẹp của Đại Trủng Cương Trí Hoành tan vỡ sau mười giây ra lệnh. Bốn ảnh vệ hợp sức có thực lực ngang ngửa Tây Viên Tự vậy mà không chống nổi một giây trong tay Diệp Dương Thành. Bốn ảnh vệ vừa xông lên đã hộc máu bay ra.
Đại Trủng Cương Trí Hoành không cam lòng gầm rống loa lên, nhưng bị dị nhân kỳ lạ của đối phương ảnh hưởng, thực lực của gã giảm mạnh. Vừa đối mặt, không, thậm chí không đối mặt đã bị Diệp Dương Thành một cước đá lăn lông lốc ra ngoài, liên tục đụng gãy ba thân cây mới dừng lại.
Theo tố chất cơ thể của Đại Trủng Cương Trí Hoành thì chút vết thương này không nặng, huống chi khi gã bị đạp bay thì trọng lực thuật cũng biến mất. Đại Trủng Cương Trí Hoành phục hồi lại không có lựa chọn nào khác, chí bảo truyền thừa Thiên Ảnh Vệ nằm trong tay đối thủ, dù phải chết thì Đại Trủng Cương Trí Hoành quyết liều mạng cướp sách kinh màu đen về.
Đại Trủng Cương Trí Hoành ở trong rừng cây điều dưỡng giây lát, sau đó thông qua bí pháp liên lạc với bốn ảnh vệ bị thương. Đại Trủng Cương Trí Hoành định tập kích một lần nữa, kế hoạch là bốn ảnh vệ hấp dẫn Diệp Dương Thành chú ý rồi từ gã, cường giả số một Nhật Bản đã tiêu trừ ảnh hưởng của trọng lực thuật ra tay. Dù không giết được Diệp Dương Thành thì Đại Trủng Cương Trí Hoành quyết tâm cướp thánh điển truyền thề về.
Kết quả Đại Trủng Cương Trí Hoành quyết định xong, rời khỏi rừng cây, bàn bạc thứ tự trước sau với đám ảnh vệ. Khi Đại Trủng Cương Trí Hoành chuẩn bị sẵn sàng, định ra tay với Diệp Dương Thành đang thẫn thờ thì gã cảm nhận có năng lượng đáng sợ.
Đại Trủng Cương Trí Hoành thề gã chưa từng thấy năng lượng nào dồi dào như vậy. Dù là bảo điển truyền thừa phát ra năng lượng cũng thua xa năng lượng này mười phần... Không, là một phần một trăm.
Đại Trủng Cương Trí Hoành trông thấy Diệp Dương Thành phát ra năng lượng đó.
Trời ơi.
Nghĩ đến khi đó toàn thân Diệp Dương Thành phát ra khí thế ngút trời, nghĩ đến năng lượng cường đại hủy thiên diệt địa đó là đôi chân Đại Trủng Cương Trí Hoành run rẩy, con ngươi co rút.
Đáng sợ, quá đáng sợ.
Đại Trủng Cương Trí Hoành muốn lấy về chí bảo truyền thừa Thiên Ảnh Vệ, nhưng gã càng trân trọng mạng sống của mình hơn. Mất đi chí bảo truyền thừa Thiên Ảnh Vệ Đại Trủng Cương Trí Hoành có thể thông qua cách khác tu luyện, nhưng mất mạng thì dù có lấy lại chí bảo cũng chỉ làm giá y cho người.
Đại Trủng Cương Trí Hoành kiêu ngạo, tự tin, thậm chí hơi tự kiêu. Nhưng trước lực lượng tuyệt đối, Đại Trủng Cương Trí Hoành làm ra lựa chọn lý tính. Trứng chọi đá không phải can đảm mà là tự tìm đường chết.
Đại Trủng Cương Trí Hoành chọn chạy trốn, chạy bạt mạng.
Vì có thể an toàn chạy trốn, truyền tin chuyện nơi đây về Nhật Bản, Đại Trủng Cương Trí Hoành tách bốn ảnh vệ ra. Năm người chạy nhanh năm hướng khác nhau, chạy vắt giò lên cổ không tiếc trả giá.
Đại Trủng Cương Trí Hoành chạy nhanh trong rừng cây, vượt qua suối, qua rừng cây. Đại Trủng Cương Trí Hoành liều mạng chạy với tốc độ hơn 400km/1h. Đại Trủng Cương Trí Hoành chạy khoảng hơn hai mươi phút thì đến một bãi cỏ bằng phẳng, gã ngửi được mùi biển.
Nghĩ đến thực lực của mình trong biển là dây thần kinh căng thẳng của Đại Trủng Cương Trí Hoành chậm rãi thả lỏng. Đại Trủng Cương Trí Hoành thở phào, gã cảm thấy chính mình đã tìm được đường sống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT