Vù vù vù vù vù!

Bóng thương đầy trời bao phủ cả người Diệp Dương Thành, bốn bóng đen cầm võ sĩ đao không đụng vào hắn đã bị trường thương hất văng ra.

- Phụt!

Bốn người hộc máu biến thành bốn đoàn sương máu giữa không trung.

Diệp Dương Thành không nương tay, hắn điều động lực lượng Cửu Tiêu dốc hết sức thi triển Bôn Lôi thương thuật, lần đầu tiên hắn áp dụng uy lực vào thực chiến. Bốn ảnh vệt nhận lệnh Đại Trủng Cương Trí Hoành chỉ huy không có cơ hội đụng vào người Diệp Dương Thành đã bị hắn đánh văng ra hơn ba mươi thước, té xuống đất, bị thương nặng hộc máu.

Chí bảo tuyền thừa của Thiên Ảnh Vệ, cách duy nhất để Đại Trủng Cương Trí Hoành tu luyện tăng mạnh thực lực, sách kinh màu đen rơi vào tay Diệp Dương Thành, cảm giác như bị cắt của quý. Thấy bốn ảnh vệ bị Diệp Dương Thành giơ tay nhấc chân đánh bay ra ngoài, Đại Trủng Cương Trí Hoành nổi điên rống lớn.

- Trả thánh điển lại cho ta!

Đại Trủng Cương Trí Hoành giơ võ sĩ đao hùng dũng xông lên.

Vấn đề là Đại Trủng Cương Trí Hoành đang chịu trọng lực gấp trăm lần, hành động nhanh nhẹn hay cơ thể nhẹ nhàng đều bị ảnh hưởng mạnh. Dù Đại Trủng Cương Trí Hoành dốc hết sức lực ra cũng kém hơn lúc đỉnh cao mười vạn tám ngàn dặm.

Đại Trủng Cương Trí Hoành gầm rống nhào lên, cách Diệp Dương Thành khoảng năm thước bật lên cao, đao phong võ sĩ đao chém vào cổ tay trái Diệp Dương Thành. Đại Trủng Cương Trí Hoành định chặt đứt tay trái Diệp Dương Thành cướp sách kinh màu đen về.

Mặt Diệp Dương Thành sa sầm cất bàn long ngân thương, nheo mắt.

Khi Đại Trủng Cương Trí Hoành nhảy lên, Diệp Dương Thành há mồm chửi:

- Tía nó, đã bảo ngươi cút đi, mẹ ngươi không dạy ngươi học tiếng Trung Quốc sao?

Diệp Dương Thành vọt lên.

- Cút!!!

Tiếng gầm trầm thấp, tốc độ sét đánh không kịp bưng tai. Đại Trủng Cương Trí Hoành thấy Diệp Dương Thành co đùi phải là biết hắn muốn làm gì. Nhưng cơ thể Đại Trủng Cương Trí Hoành bị áp chết chặt chẽ, đầu óc nhanh nhạy và cơ thể vụng về làm gã bực tức muốn hộc máu.

Đại Trủng Cương Trí Hoành rơ mắt nhìn bàn chân phải Diệp Dương Thành cách ngực mình ngày càng gần, bàn chân hắn đạp ngực gã.

Rầm!

Răng rắc!

Vang tiếng trầm đục, xương ngực bị sách kinh màu đen chấn động đè gãy lại kêu răng rắc. Đại Trủng Cương Trí Hoành đau đớn rên rỉ, gã nhảy lên cao chưa được một thước, không có cơ hội vung đao đã bị Diệp Dương Thành một cước đạp bay ra ngoài.

Đại Trủng Cương Trí Hoành như viên đạn bay cái vèo biến mất trong rừng cây đằng sau dòng suối nhỏ gần đó.

Diệp Dương Thành mặc kệ Đại Trủng Cương Trí Hoành chết sống thế nào, càng không rảnh chú ý bốn ảnh vệ. Diệp Dương Thành cất bàn long ngân thương đi, hắn vươn tay chạm vào sách kinh màu đen. Trực giác cho Diệp Dương Thành biết có lẽ sách kinh màu đen này...

Khi bàn tay phải Diệp Dương Thành chạm vào bề mặt sách kinh màu đen, hai lòng bàn tay hắn lóe lên ánh sáng bạc, trong đầu hiện ra dòng gợi ý của Cửu Tiêu thần cách:

- Phát hiện một thần cách vô chủ loại kém. Người nắm giữ Cửu Tiêu thần cách còn chưa thành tựu thần, không thể luyện hóa. Xin tuyển chọn: Trực tiếp tiêu hủy / phong ấn tạm tồn.

Diệp Dương Thành nhìn thấy gợi ý này, cơ thể run lên.

Sách kinh màu đen thật sự là một thần cách.

Xác nhận sự thật này làm Diệp Dương Thành giật nảy mình. Tuy bản thân Diệp Dương Thành hoàn toàn không biết thế giới thần nhưng ở chung lâu với Cửu Tiêu thần cách, nhiều ít hiểu một thần cách có ý nghĩa gì.

Diệp Dương Thành có được Cửu Tiêu thần cách nên tương đương cầm chìa khóa đi thông đường thành thần. Ở trong mắt đám người Triệu Dung Dung thì Diệp Dương Thành chính là một vị thần chứ không phải người tu luyện đang cố gắng đi hướng thần. Bởi vậy một thần cách tương đương một vị thần, cách nói này hơi khoa trương nhưng tuyệt đối không giả.

Giờ thì tốt rồi, Diệp Dương Thành cầm Cửu Tiêu thần cách của mình, giờ có thêm một thần cách, chẳng phải đại biểu hắn có thể chế tạo một vị thần? Nghĩ đến khả năng này làm tim Diệp Dương Thành đập nhanh. Thành thần, đối với người bình thường thi đây là sức hấp dẫn to lớn biết bao.

Phụ mẫu đệ đệ Lâm Mạn Ny... Nếu như có thể gom đủ thần cách, vậy phải chăng Diệp Dương Thành vừa thành thần vừa diễn lại màn một người đắc đạo gà chó lên trời trong thần tohịa cổ đại?

Nghĩ đến đây còn lâu Diệp Dương Thành mới để Cửu Tiêu thần cách pha hủy thần cách màu đen.

Diệp Dương Thành mở miệng nói:

- Phong ấn, phong ấn tạm tồn.

Diệp Dương Thành không biết phân chia đẳng cấp thần cách thế nào, không rõ thần cách vô chủ loại kém là bét tới đâu, nhưng chỉ bằng thần cách này thỉnh thoảng lộ ra năng lượng tạo nên huy hoàng cho Thiên Ảnh Vệ Nhật Bản liền biết nó không kém bao nhiêu.

Diệp Dương Thành ôm tâm tình thà lạm còn hơn thiếu, hắn chọn phong ấn thần cách.

Cửu Tiêu thần cách rất có thiện ý nhắc nhở Diệp Dương Thành:

- Một thần cách vô chủ loại kém, phong ấn cần 10000 điểm thần nguyên, mở không gian tạm tồn Cửu Tiêu thần cách cần 15000 điểm thần nguyên, xin hãy chọn đồng ý hoặc không.

- Bao... Bao nhiêu?

Diệp Dương Thành nhìn thấy gợi ý của Cửu Tiêu thần cách suýt nhảy cẫng lên.

Giật mình qua đi Diệp Dương Thành vội hỏi:

- Phong ấn và tạm tồn tại sao cần tiêu hao nhiều thần nguyên như vậy?

Hai vạn năm ngàn điểm thần nguyên tương đương với một ngàn hai trăm năm mươi vạn điểm linh lực. Dù bây giờ Diệp Dương Thành có khoảng năm vạn điểm thần nguyên nhưng có phá của cũng không nên như vậy.

Cửu Tiêu thần cách nhanh chóng trả lời Diệp Dương Thành:

- Phong ấn thần cách vô chủ khiến thần cách rơi vào trạng thái hôn mê, tránh cho cách vài ngày lại tiết ra năng lượng khiến thần tộc khác chú ý. Mở không gian tạm tồn, tuy thần cách có ba bảy loại nhưng đều là vật tạo hóa. Cửu Tiêu thần cách tạm tồn thần cách vô chủ khác cần thần nguyên chống đỡ mới được.

Diệp Dương Thành xem Cửu Tiêu thần cách giải thích, tuy hắn đau lòng thần nguyên nhưng cũng biết nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Sư phụ Khắc Lai Tư Ba Nhĩ có nói tạm thời trên trái đất sẽ không xuất hiện thần tộc khác, nhưng trên đời không có tuyệt đối, cẩn thận một chút thì hơn.

Nghĩ thông những điều này, Diệp Dương Thành thi sâu cố nén cảm giác đau lòng, gật đầu.

Diệp Dương Thành cắn răng nói:

- Phong ấn, tạm tồn.

Keng!

Diệp Dương Thành dứt lời, Cửu Tiêu thần cách ở vị trí trái tim nhanh chóng khẽ rung. Trong đầu Diệp Dương Thành vang lên thanh âm như bảo kiếm ra khỏi võ. Diệp Dương Thành cảm giác đôi tay mình như ngâm trong ao nước lạnh ngàn năm.

Năng lượng lạnh thấu xương tuôn ra từ Cửu Tiêu thần cách, chảy qua đôi tay Diệp Dương Thành, hắn cảm giác hai tay mình mât tri giác. Diệp Dương Thành chỉ thấy đôi tay lóe ánh sáng xám bạc, luồng năng lượng chui ra khỏi lòng bàn tay, hoàn toàn bao bọc thần cách màu đen.

Diệp Dương Thành không cảm giác được thần cách đen có nhảy hay không, hắn nhìn thần cách màu đen giãy dụa. Ngay khi thần nguyên xám bạc bao bọc thần cách màu đen thì nó chảy ra năng lượng đen dồi dào, Diệp Dương Thành thấy rõ thần cách màu đen giãy dụa dữ dội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play