Edit: Mavis Clay

Nghe Vân Phong nói, Phong Thanh Huyền không khỏi thở dài, “Đồ đệ, thời của vi sư, Vân gia vẫn là gia tộc cường thịnh nhất trong Tứ Đại Gia tộc, huyết mạch Triệu Hồi Sư không ai bì được. Vi sư cũng không ngờ tại sao Vân gia lại rơi xuống như ngôi sao chổi, lúc Vân gia xảy ra biến cố, vi sư đã ở Thú Vực. Lúc vi sư sống thì ngài ấy đã không còn từ đâu, đây là chuyện duy nhất vi sư có thể xác định được.”

Chết rồi? Thực là chết rồi… Đáy lòng Vân Phong như bị rút hết không khí, Triệu Hồi Sư toàn hệ của Vân gia thực sự không còn nữa, lúc này Vân Phong còn vài phần mong chờ vị tổ thượng kia nếu còn, nàng có thể sẽ tìm được. Nếu sư tôn đã nói thế thì vị Triệu Hồi Sư thiên tài kia nhất định đã không còn nữa rồi.

“Nhưng sư tôn vừa nãy cũng đã nói, Ám Nguyên Tố đạt tới đỉnh cao có thể hồi sinh được người chết. Nếu Hồn chủ Huyết Hồn cố ý muốn…”

Phong Thanh Huyền lắc đầu, “Không thể nào, nếu Hồn chủ Huyết Hồn thực sự muốn hồi sinh lại thiên tài toàn hệ Vân gia kia, cái giá phải trả hắn không thể thừa nhận nổi đâu. Đồ đệ, bất luận là phương thức hồi sinh nào đều có cái giá cực kỳ cao, dù là Ám Nguyên tố cũng thế. Người cần hồi sinh càng cường đại, cái giá phải trả sẽ càng cao, nhất là phương thức cưỡng ép hồi sinh như thế này, ngay cả người chết cũng không được yên bình, cái giá phải trả còn có thể tăng lên gấp bôi.”

Vân Phong trầm mặc, thì ra là thế… Nhớ ngày đó Diệu Quang tiền bối hồi sinh Mộc Thương Hải, cả người như đuối lả tới nơi rồi vậy, thời gian để hồi phục cũng cực kỳ lâu, nếu là Hồn chủ Huyết Hồn đột ngột hồi sinh một thiên tài toàn hệ, chắc chắn cái mạng kia cũng phải góp vào cũng không chừng.

Rốt cuộc tại sao Vân gia lại từ thịnh chuyển suy, từ ngôi sao chói lóa trở thành bùn dưới đáy cốc. Vân điện tồn tại phản ánh ánh sáng quá khứ của Vân gia, cũng thể hiện Vân gia bị tai họa bất ngờ. Nếu không huyết mạch Vân gia sao phải phân tán tới nhiều đại lục như thế.

Biến cố này luôn là một bí ấn. Những gì liên quan tới Vân gia ngày xưa đột nhiên bị cắt ngang, cơ bản không có chút dấu vết nào. Nếu như có người cố ý xóa sạch mọi thứ của Vân gia, điều đó vẫn có thể.

Nghĩ tới đây, trong đầu Vân Phong nổi ý lạnh, một trong Tứ Đại Gia Tộc cổ xưa của nhân loại, phải như thế nào, phải là ai mới muốn diệt cả một gia tộc mang huyết mạch Triệu Hồi Sư như Vân gia bị tiêu diệt?

“Đồ đệ, con đang nghĩ gì thế?” Phong Thanh Huyền thấy Vân Phong im lặng, vẻ mặt nặng nề thì ân cần hỏi, Vân Phong hồi hồn, lắc đầu, “Không có gì, với Vân gia… con vẫn chưa có nhiều chỗ quên được.”

Phong Thanh Huyền thở dài, “Không chỉ có đồ đệ, kể cả ta cũng cảm thấy nghi ngờ với sự đơn độc của Vân gia, chỉ là chuyện đã lâu không chỗ tìm ra được, e rằng mọi đầu mối đã biến mất theo dòng lũ thời gian rồi.”

“Sư tôn nói đúng, so với những thứ đó, bây giờ quan trọng nhất là đối phó với Huyết Hồn.” Vân Phong nói, thu lại toàn bộ suy nghĩ hỗn tạp trong đầu, lấy bản đồ hệ lôi ra giao cho Phong Thanh Huyền, “Sư tôn có thể nhớ lại được mảnh bản đồ này vẽ nơi nào không?”

Phong Thanh Huyền nhận lấy cẩn thận quan sát, sau đó cười lớn, “Vẫn là những khu vực theo nét thời đại viễn cổ, trí nhớ vi sư đã không còn được tốt nữa rồi, để vi sư nghĩ kỹ đã.”

“Không vội, sư tôn cứ từ từ mà suy nghĩ ạ.” Vân Phong mỉm cười, “Sư tôn, thực lực Tứ trưởng giả Huyết Hồn sợ là đã đạt tới Thần Tôn cả rồi, thực lực Thần Hoàng bây giờ của con vẫn chưa đủ.”

Phong Thanh Huyền nhướng mày, “Cùng đồng hành tói nay, tốc độ tu luyện của con viễn siêu hơn người khác, ngay cả vi sư cũng phải thấy mặc cảm, con đạt tới Thần Hoàng chỉ dùng thời gian bằng một phần ngàn của người khác. Tấn thăng Thần tôn không phải cố gắng là lên được, cần có cơ duyên, hiển nhiên thực lực và cố gắng cũng không thể thiếu.”

“Cơ duyên?” Vân Phong nhíu mày, Phong Thanh Huyền gật đầu, “Bước lên cấp bậc này, mỗi một lần tấn thăng là mỗi một cái giá mà người thường không thể tưởng tượng nổi, nhất là cấp Thần Tôn, một mặt là tích lũy thực lực, đạt tới Thần tôn cần thiên thời địa lợi nhân hòa, như nói là trời người hòa một.” Phong Thành Huyền hơi dừng lại, “Cảnh giới Thần Tôn như một chân trời mới vậy, con sẽ cảm nhận được những gì mà người thường không thể cảm nhận được, rất nhiều quan niệm sau khi tới Thần Tôn cũng sẽ bị thay đổi, thực lực cấp tốc phi thăng là một khía cạnh, tâm cảnh biến đổi lại là một khía cạnh khác. Với đồ đệ mà nói, còn trẻ như vậy nếu thật sự có thể vượt qua được Thần Hoàng đạt tới Thần Tôn, có lẽ thế gian này con chính là người đầu tiên.” Ông cười lên, “Cấp bậc Thần Tôn không thể vội được, ngược lại sẽ tạo thành hiệu quả xấu. Đồ đệ hiện giờ là Thần Hoàng cấp năm, trước hết tăng tối đa cấp Thần Hoàng đi đã, thực lực tích cóp từng chút một mới là quan trọng nhất.”

Vân Phong hít sâu một hơi, “Hiểu rồi ạ, sau khi biết được thực lực thực sự của Huyết Hồn, còn đã hơi vội rồi.”

Phong Thanh Huyền đáp, “Một hồ nước chỉ có không só sóng mới khiến người khác không thể nhìn thấy được đáy, nếu gây ra sóng to gió lớn, người khác sẽ thấy con cực kỳ rõ ràng.”

Vân Phong gật đầu, “Đa tạ sư tôn đã dạy bảo, đồ đệ khắc cốt ghi tâm.”

Phong Thanh Huyền cười, gật đầu hài lòng, “Con ở đây chờ tiểu tử kia đi, tính toán thời gian hắn cũng sắp về rồi đấy, đợi tiểu tử kia quay lại thì nói với nó là quá trình tu luyện kết thúc.”

Vân Phong nói, “Sư tôn, nếu là vì chuyện bản đồ mà làm gián đoạn nhị ca tu luyện, con…”

Phong Thanh Huyền khoát tay, “Đương nhiên chuyện của đồ đệ là quan trọng hơn rồi, vi sư chịu ra mặt dạy cho tiểu tử kia hơn nửa là nể mặt con đấy.”

“Sư tôn…” Vân Phong còn muốn nói tiếp nhưng Phong Thanh Huyền quay đầu lại nói, “Đừng lo, chuyện của con không làm trễ nãi tiểu tử kia hu hành đâu, hăng quá hóa dở, với con cũng thế, với tiểu tử kia cũng vậy, đồ đệ hiểu chưa?”

Vân Phong ngạc nhiên, sau đó lùi lại một bước, “Vâng, đồ đệ hiểu rồi.”

Phong Thanh Huyền mỉm cười rồi xoay người rời đi, để lại cho Vân Phong một bóng lưng tiên phong đạo cốt, còn có ly trà vẫn còn lượn lờ hơi nóng trên không trung.

“Phong nhi!” Tiếng kêu kinh ngạc và vui mừng kèm theo một bóng người như gió quét tới, Vân Phong ngoái đầu nhìn lại thì thấy có một tia chớp đang tới đây, nhanh chóng dừng lại trước mặt nàng, đáp xuống đất nhưng không tạo ra bất kỳ âm thanh nào.

“Nhị ca!” Vân Phong vui vẻ đáp lại, Vân Khải cười sảng lãng, để lộ hàm răng trắng đều, “Muội trở lại khi nào thế?”

“Vừa nãy thôi.” Vân Phong ngước nhìn nam nhân thành thục trước mặt, dung mạo của nhị ca vẫn không thay đổi, nhưng vóc người đã bền chắc hơn, khí chất bất đồng với người khác từ trong cơ thể tỏa ra, hoàn toàn khác với trước.

“Một thời gian không gặp, thực lực nhị ca thăng tiến không ít.” Vân Phong cười vui vẻ, Vân Khải đưa tay sờ đầu nàng, cho dù hắn ra sao, Vân Phong thế nào, tình nghãi huynh muội trong lòng hai người không hề thay đổi. Cho dù trong mắt thiên hạ Vân Phong là một nhân vật cực kỳ lợi hại, không thể tùy tiện lại gần, nhưng trong mắt Vân Khải, Vân Phong vẫn là tiểu muội hắn cần phải bảo vệ.

“Phong tiền bối đâu rồi? Không có ở đây sao?” Vân Khải nhìn ly trà nóng vẫn còn bốc hơi, lại nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Phong Thanh Huyền đâu không khỏi thấy thắc mắc, Vân Phong nói, “Vừa rồi sư tôn đúng là có ở đây, nhưng mà có việc nên đi rồi, sư tôn nói quá trình tu hành của nhị ca tạm thời có thể ngưng lại.”

Vân Khải ngạc nhiên, lông mày ngọn như ngọn núi nhướng lên, “Phong tiền bối thật sự nói như vậy?”

Vân Phong gật đầu, “Đúng vậy, sư tôn chính miệng nói vậy.”

“Phù!” Vân Khải đột nhiên thở phào ra một hơi, toàn thân lập tức thả lỏng, Vân Phong lúc này mới biết hóa ra nhị ca của mình đang căng người nãy giờ, vì thế không khỏi phụt cười thành tiếng, Vân Khải ngắt mặt của Vân Phong, “Sao nào, cái nha đầu này lại dám cười chuyện của ca ca mình?”

Vân Phong cười lắc đầu, “Làm gì có, Phong nhi đâu dám nào.”

Vân Khải lắc đầu, “Phong tiền bối vừa nghiêm vừa hà khắc, trước mặt ông ta chẳng dám thở mạnh, nói cũng không dám nói nhiều một chữ, cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng thấy Phong tiền bối cười… Phong nhi, có sư tôn như thế này, muội thực khổ quá. Tuy rằng thực lực Phong tiền bối cường hãn, địa vị tôn quý, nhưng mà tính cách này…”

Vân Phong không khỏi cảm thấy mắc cười hơn, trước mặt nàng sư tôn không hề như thế, mặc dù trước đây ở trong Long Điện sư tôn đều nghiêm túc, nhưng khi thực sự thấy ông, ông rất bảo bọc nàng, đau tiếc người đồ đệ này, trước mặt nàng sư tôn thường rất hay cười.

“Nhị ca đừng lo cho muội.”

Vân Khải cười lớn, “Nói cũng phải, nghiêm sư xuất cao đồ, nếu không nhờ Phong tiền bối, Phong nhi sẽ không có được thành tựu như ngày hôm nay.”

“Đúng vậy, ân sư của muội rất nhiều, nếu không nhờ có họ, Phong nhi e rằng khó gánh được trên vai trọng trách nặng nề.” Vân Phong cũng cảm thán, thầy tốt như bạn hiền, cả đời hưởng phúc.

“Sau này không có nữa đâu, sau này nhị ca sẽ chia sẻ với muội, tất cả người Vân gia đều như thế.” Vân Khải xoa đầu Vân Phong, ánh mắt dịu dàng, Vân Phong mỉm cười, trong lòng nhị ca mình lúc này cũng chỉ như đứa trẻ, mà có lẽ trong lòng phụ thân và đại ca, nàng cũng chỉ là đứa trẻ.

“Hiểu rồi.” Vân Phong nói, “Ca không biết, mấy ngày ca tu luyện Thiên Tình lo tới mức gầy đi một vòng đấy.”

Mặt Vân Khải không hiểu sao đỏ lên, ánh mắt lúng túng dời sang chỗ khác, “Vậy… vậy sao? Lát… lát nữa ta sẽ đi thăm muội ấy.”

Vân Phong cười khúc khích, Vân Khải nghe thấy không khỏi đỏ mặt hơn, đưa tay gõ nhẹ lên trán Vân Phong, “Cái nha đầu này, học được cách giỡn với ca ca mình rồi à?”

“Sao dám chứ? Lúc muội mới vào, Thiên Tình bị sư tôn chặn ở ngoài, nàng ấy thật sự gầy đấy, cũng rất lo lắng cho huynh.”

Vân Khải thở dài, những điều này hắn hiểu, Phong tiền bối không thích người ngoài làm phiền, Thiên Tinh có lẽ cũng không chịu rời đi dễ dàng, hán chỉ có thể cố gắng sớm ngày hoàn thành yêu cầu của Phong tiền bối, một phần cũng vì có thể khiến cô nàng kia an tâm hơn một chút.

“Ta hiểu trong lòng nàng lo âu và buồn khổ, có lẽ U Nguyệt đã trở thành bóng ma cả đời trong lòng nàng.” Vân Khải mỉm cười, tiểu nữ ấy gần như trông gà hóa cuốc, chỉ cần hắn bị vết thương nhỏ thôi là nàng lo tới sốt vó cả lên.

“Thiên Tình chắc chắn sẽ rất lo, chỉ là nàng cũng không phải cô gái yếu đuối gì, bóng ma trong đời không phải chỉ có một, muội thì lại thấy lúc nhị ca trọng thương bất tỉnh mới chính là cơn ác mộng mà Thiên Tình khó thoát ra được.”

“Được được, ca theo ý muội.” Vân Khải bỏ cuộc, Vân Phong cười, “Sư tôn có nói, nhị ca có thể tranh thủ lúc rãnh đi thăm, biết Thiên Tình lo lắng cho huynh, muội để Lam Y đưa nàng về trước rồi.”

Vân Khải gật đầu, hai huynh muội trên đường trò chuyện với nhau, Vân Khải hiển nhiên lo lắng cho muội muội bảo bối mình những ngày qua trôi qua có yên ổn hay không, đã trải qua những chuyện gì, mặc dù Vân Phong hỏi câu nào đáp câu nấy, nhưng đều tránh nặng tìm nhẹ, Vân Khải không thể nghĩ được Vân Phong, đành thầm nghĩ có vài việc nên khỏi Khúc Lam Y thì hơn, như thế thì mới biết rõ là như thế nào.

Hai người đi một mạch tới nơi ở của Cung Thiên Tình, dọc đường đi gần như không gặp người Vân gia, Vân Khải cảm thán, bất giác người tổng bộ Vân gia đã không còn ở đây nữa mà lao ra tiền tuyến rồi, làm những chuyện cần làm, bây giờ hắn lại trở thành một người rảnh rỗi.

“Vân Khải!” Còn chưa tới nơi, Cung Thiên Tình đã từ xa chạy thẳng tới chỗ Vân Khải, đáy mắt hắn cũng hơi kích động, thấy nàng thì có chút đau lòng, thật sự như Phong nhi nói, lại gầy đi nhiều rồi.

Khúc Lam Y bước tới sau lưng Cung Thiên Tình, ngao ngán mở miệng, “Nói kiểu gì nàng ta cũng không chịu đi nghĩ, ta hết cách rồi.”

Vân Phong mỉm cười, nhìn gương mặt gầy gò của Cung Thiên Tình cũng cảm thấy đau lòng, cũng may sư tôn chịu để nhị ca ra ngoài, nếu không chắc nàng lại phải gầy thêm nữa mất. Khúc Lam Y thấy vậy không khỏi lên tiếng cười chọc, “Tiểu Phong Phong, chúng ta đừng ở đây làm kỳ đà cản mũi hai người này nữa, ra ngoài thôi nào.”

Cung Thiên Tình và Vân Khải nghe vậy đều xấu hổ, Cung Thiên Tình đỏ mặt nhìn Vân Phong, “Vân Phong, chúng ta không phải…”

Vân Khải thì trừng mắt nhìn Khúc Lam Y, “Miệng lưỡi tiểu tử ngươi dẻo đấy.”

Vân Phong cười, “Xấu hổ cái gì, sớm muộn gì ngươi chả là nhị tẩu của ta.”

Mặt Cung Thiên Tình càng đỏ hơn, Vân Khải không khỏi thấy bất đắc dĩ, “Phong nhi, muội cũng học theo tiểu tử kia giỡn mặt à?”

“Được được được, muội không nói nữa, còn chưa tới cửa nhị ca đã che chở như vậy rồi, có thể thấy nhị ca thích Thiên Tình tới cỡ nào nha.”

“Vân Phong…” Cung Thiên Tình đỏ bừng mặt, Vân Khải bất lực, “Cái nha đầu này, chúng ta ngồi xuống trước đi, có nhiều chuyện muội vẫn chưa nói hết cho ta biết đâu, lần này ta muốn hỏi cho rõ ràng.”

Bốn người lại ngồi xuống, Vân gia bình thường vốn yên tĩnh giờ này lại càng thêm vắng lặng, từng cơn gió thổi nhẹ nhàng làm nổi bật âm thanh của cỏ xanh sàn sạt chạm vào nhau, Cung Thiên Tình biết người Vân gia đang đi đâu, các thế lực Liên Minh Đông Tây đều có người Vân gia tham gia trấn giữ, mọc nhiều như nấm.

Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm cũng vùi đầu vào việc quản lý Liên Minh Đông Tây, giúp Diêm Minh không ít việc, Vân Cảnh thì phân chia tiền tuyến, có máu Kim Long trong người trợ giúp càng ngày càng khỏe mạnh. Vân Tường càng khỏi phải nói, vội vội vàng vàng lao tới trận tuyến đầu tiên, Bạch Khánh Phong thì mang theo vài Dược Tề Sư bồi dưỡng được cho Vân gia vào Công Hội Dược Tề Sư, cố gắng tìm kiếm đào bới những tài năng đáng giá hơn. Toàn Vân gia bất luận là trưởng bối hay tiểu bối đều toàn tâm toàn ý vùi đầu vào đại quân đối kháng Huyết Hồn, mỗi người đều tận lực với nghĩa vụ của chính mình.

Vân Phong biết được những điều này thì vô cùng cảm động, Vân gia đã không giống như ngày trước nữa, Vân Phong bất giác cảm thấy trọng trách trên vai mình đã nhẹ hơn rất nhiều, nàng không phải là một mình có thể cân được mọi thứ, bây giờ có những tộc nhân của nàng, người thân của nàng cùng nhau hỗ trợ.

“Phong nhi, đoạn đường tới đây vất vả cho muội rồi.” Vân Khải nói, giọng nói vô cùng đau lòng, đây là muội muội duy nhất của hắn, cho dù hắn không biết gì, không cùng đồng hành, chưa từng nhìn thấy, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được con đường này gian truân cỡ nào.

“Không sao, mọi điều muội làm là vì người thân, vì Vân gia, đều đáng giá.” Vân Phong nói, Vân Khải mỉm cười, Khúc Lam Y bên cạnh cảm thán, “Vân gia có lẽ là gia tộc đoàn kết nhất, ngay cả Nạp Khê tộc ta cũng chưa dám chắc được như thế, cũng chính vì vậy mà họ Vân mới khiến cả tộc nhân Vân gia cảm thấy kiêu ngạo và tự hào.”

Vân Khải cười vung tay lên, “Vân gia bây giờ đã không cần lo lắng nữa, nhưng hai đứa thì có đấy, mấy ngày qua đi đâu thế? Đừng nghĩ vài ba lời qua loa là qua được, ta nghiêm túc đấy.”

Vân Phong và Khúc Lam Y đưa mắt nhìn nhau, nhìn vẻ mặt của nhị ca, nàng biết là nếu giấu nữa thì nhị ca sẽ giận thật mất, vì thế thành thật kể lại mọi chuyện, hiển nhiên chi tiết có gì nàng cắt được cái gì thì nàng cắt.

Vân Khải nghe xong lạnh mặt, “Cái Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh kia vẫn chưa chịu từ bỏ.”

Lần trước Vân Khải đánh nhau trực diện với hai người này, nhất là Bặc Nguyên Di Sinh, bị một chưởng của Vân Khải đuổi đi, bại dưới tay triệt để.

“Bặc Nguyên Di Sinh thì dễ nói, đầu óc của hắn bình thường thôi, nhưng mà Hiên Dật… tới bây giờ chúng ta vẫn chưa đoán ra được lai lịch của y.” Khúc Lam Y nhíu mày, Vân Khải xoắn đầu lông mày, “Hiên Dật là tên đeo mắt kính?”

“Không sai, chính là y.” Khúc Lam Y gật đầu, mắt Vân Khải hơi lóe lên, “Từ bề ngoài thực sự đúng là không nhìn ra được gì, nhưng mà nếu hắn dám có ý đồ với Phong nhi thì đừng có mơ.”

“Nhị cữu tử đúng là đứng về phía đệ mà.” Khúc Lam Y cười khúc khích, Vân Khải ngước lên, “Tên kia, ta thừa nhận ngươi hồi nào? Đừng có gọi bừa!”

Vân Phong giật khóe môi, Cung Thiên Tình vội nói, “Tiếp theo các ngươi tính như thế nào? Huyết Hồn thường xuyên giao thủ với Liên Minh Đông Tây, coi bộ tính ra tay lắm rồi.”

“Tiếp theo…” Vân Phong nhíu mày, tiếp theo là phải tìm cội nguồn lôi hệ, cố gắng gia tăng thực lực bản thân, đợi ngày đột phá được tới Thần Tôn. Hiện giờ nàng vẫn chưa đủ khả năng khai chiến với Huyết Hồn, hiển nhiên không thể hành động bừa bãi được.

“Cho dù tiếp theo muội làm gì, nhị ca làm cùng.” Vân Khải nói, Vân Phong ngạc nhiên, “Như vậy sao được? Bản thân nhị ca cũng cần tu luyện, huống hồ phía sư tôn…”

“Huynh tu luyện nhiều hơn nữa nếu không bảo vệ tốt được muội thì có ích gì? Tu luyện không quan trọng thời gian và địa điểm, huynh đã lĩnh giáo phương pháp của Phong lão tiền bối rồi, lúc nào huynh cũng có thể tu hành được.”

“Nếu nhị ca có thể đi theo, với chúng ta mà nói vô cùng có lợi.” Khúc Lam Y nhỏ giọng, “Nhị ca nói không sai, tu luyện không quan trọng thời gian và địa điểm, chỉ cần nắm giữ được phương pháp thì bất cứ lúc nào cũng có thể tu luyện được, nếu tu luyện mà câu nệ hình thức thì mới thực sự ảnh hưởng tới việc tấn thăng của thực lực.”

“Nhưng…” Vân Phong muốn nói tiếp nhưng Vân Khải tức giận, “Nói tóm lại là Phong nhi không muốn huynh đi theo phải không? Vẫn muốn chuyện gì cũng một mình mình làm?”

Vân Phong bất lực nhìn nhị ca mình tức giận, nghiêm túc nói, “Phong nhi không nghĩ như thế, chỉ là…”

“Được, khỏi phải nói tiếp nữa, ngày khác huynh sẽ nói với Phong tiền bối, chắc chắn ông ấy sẽ không phản đối đâu.” Vân Khải chốt ý định dứt khoát, Khúc Lam Y cười, với người thân cường thế Vân Phong cũng không biết làm gì.

“Được, nghe theo nhị ca.” Vân Phong thỏa hiệp, nếu từ chối nữa thì nhị ca cũng sẽ đi theo thôi, Cung Thiên Tình nghe vậy thì nôn nao, Vân Khải thấy nàng nhíu mày nói, “Thiên Tình, muội ở lại Vân gia chờ huynh, muội…”

“Không được!” Cung Thiên Tình đập bàn đứng phắt dậy, “Không được! Huynh đừng có hòng bỏ muội lại!”

Vân Khải giật mình, lập tức nghiêm mặt lại, “Thiên Tình! Đây không phải chuyện đùa, sau đó là phải chiến đấu, chúng ta rất có thể gặp người của Huyết Hồn. Muội…”

“Chính là biết không phải trò đùa nên muội mới nói huynh-đừng-có-hòng-bỏ-lại-muội!” Cung Thiên Tình trừng đôi mắt lốm đốm lửa giận của mình nhìn Vân Khải, Vân Khải không khỏi ngẩng người, đa phần toàn thấy Cung Thiên Tình buồn bã yếu ớt, hắn gần như quên mất cô gái này cũng có một mặt cứng rắn.

Hai người cứ thế trừng mắt nhìn nhau, Vân Phong và Khúc Lam Y thấy thế cười lặng lẽ đứng dậy, Vân Khải thấy thế không khỏi gọi, “Mấy đứa đi đâu?”

“Nhị ca cứ bàn bạc với Thiên Tình đi, bàn xong kết luận thì nói với bọn muội.” Vân Phong và Khúc Lam Y cứ thế xoay người, Vân Khải thấy vậy lúng túng, “Phong nhi…”

Vân Phong và Khúc Lam Y cười rời đi, trong lòng Vân Phong không khỏi cười đầu óc không linh hoạt của nhị ca mình, nhị ca lo lắng cho Thiên Tình hiển nhiên là đúng, nhưng hắn lại quên mất rằng nàng cũng lo lắng cho huynh ấy, sao có thể để một mình nàng ở lại Vân gia được, hiển nhiên là nàng sẽ muốn đi cùng. Với nữ nhân mà nói, chỉ có tận mắt nhìn thấy nam nhân của mình bình an mới thật sự yên tâm. Huống hồ Thiên Tình trải qua nhiều chuyện như thế, ngày càng nhạy cảm với sinh tử, không để nàng theo cũng khó.

Vân Phong không chỉ có than thở, nhị ca vẫn chưa biết tới sự tồn tại của Long Điện, chỉ cần thu Thiên Tình vào đó là xong sao? Mang theo Thiên Tình thực ra chẳng có trở ngại gì, nhị ca không biết Long Điện, e là chọc Thiên Tình giận hơn rồi.

Mấy ngày tiếp theo Vân Phong ở lại Vân gia, phần lớn người trong tộc đều đã đi cả, ba vị trưởng lão cũng thường xuyên bôn ba ít trở lại tổng bộ, trong tổng bộ chỉ còn lại phần nhỏ các trưởng bối thực lực cao trấn trợ, mặc dù hiện nay tổng bộ Vân gia trống không nhưng không có ai dám làm gì mờ ám, hiện nay Vân gia đã đạt tới đỉnh, bất kỳ thế lực nào cũng sẽ không ngờ được Vân gia sẽ có hào quang như ngày hôm nay.

Vân Phong không đi nhiều ở đâu mà chỉ sống trong viện của mình, nhân lúc này dốc lòng nghiên cứu vài chất thuốc, nặng lượng Na Tà được lưu giữ trực tiếp trong cơ thể nàng, điều này giúp cho nàng ở mặt chất thuốc càng thêm thuận tiện hơn rất nhiều, bây giờ chất thuốc cấp bậc Tông Sư đã không còn làm khó được nàng nữa.

Khúc Lam Y vẫn bầu bạn bên người Vân Phong, bây giờ nàng luyện chế thuốc không cần phải nhắm mắt nữa, nhìn chất lỏng nhảy múa lăn tăn trong ngọn lửa trước mặt, Vân Phong bất giác thất thần, không biết Tiểu Hỏa và Thanh Thanh phía bên kia thế nào, Vân Phong đã từng dùng tâm niệm truyền âm với Tiểu Hỏa, nhưng phía Tiểu Hỏa không hồi âm lại, đây là lần đầu tiên nó không để ý tới lời của Vân Phong, Tiểu Hỏa lại làm gì thế… giữa nó và Thanh Thanh…

“Xèo!” Một đám khói đen dày đặc bốc ra từ đám lửa, Vân Phong cười trừ, thất bại cũng khó tránh, nàng lơ đễnh rồi. Thu ngọn lửa lại, Vân Phong thu chất lỏng cháy đen vào bình đem vứt, sự phân tâm của mình dẫn tới sai lầm, thật tiếc mấy phần dược liệu quý.

Đang tính chuẩn bị luyện chế tiếp, ngọc bội truyền âm đột nhiên chớp nháy, Vân Phong kích thông, âm thanh đối phương lập tức vang lên, khiến Vân Phong bất ngờ đó chính là Bạch Khánh Phong.

“Vân Phong!” Tiếng Bạch Khánh Phong vang lên, “Vân Phong, ngươi trở lại rồi?”

Vân Phong nhíu mày, “Sao ngươi biết? Ừ, ta mới về.”

“Thật tốt quá…” Bạch Khánh Phong đột nhiên thở phào, “Vân Phong! Ngươi giờ vẫn ổn chứ?”

Vân Phong ngờ vực, sao thế nhỉ? “Nghe giọng ngươi hình như phía ngươi gặp phiền phức?”. Ngôn Tình Ngược

“Nếu không phải là không ai giải quyết được vấn đề, ta sẽ không làm phiền tới ngươi. Ngươi có thời gian có thể đích thân tới đây một chút được không? Tình huống cụ thể ta sẽ nói lại với ngươi sau.”

“Có vấn đề gì ở phương diện chất thuốc sao?” Vân Phong nhiu mày, Bạch Khánh Phong lại lên tiếng, “Còn tệ hơn ngươi nghĩ nữa. Nếu có thời gian thì sớm tới đây một chuyến đi.”

“Được! Ngươi nói địa điểm cụ thể đi, ta tới ngay.”

Bạch Khánh Phong báo địa chỉ, hai người ngắt liên lạc, đúng lúc đó Khúc Lam Y đẩy cửa bước vào, “Hình như vừa rồi ta nghe có tiếng nam nhân? Là ai gọi nàng à?”

“Ừ, là Bạch Khánh Phong, hình như phía bên chất thuốc có vấn đề.” Vân Phong nhíu mày, có chút không hiểu chuyện gì đã xảy ra, là vấn đề ở chất thuốc hay ở Dược Tề Sư?

“Chất thuốc mà cũng xảy ra vấn đề?” Khúc Lam Y nhướng mày, Vân Phong nói, “Ta cũng không rõ, chỉ là giọng nói Bạch Khánh Phong khá là nóng nảy, chính hắn cũng nói nếu không phải chuyện quá gấp sẽ không làm phiền tới ta.”

“Vậy thì… có cần ta đi cùng với nàng không?”

Vân Phong lắc đầu, “Không cần đầu, ta đi là được rồi, nếu sư tôn có tin gì thì chàng có thể báo cho ta được trước tiên.”

Khúc Lam Y gật đầu, “Được, vậy nàng đi cẩn thận, Phong lão tiền bối có tin gì ta sẽ lập tức thông báo cho nàng.”

Vì thế Vân Phong lên đường tới thẳng Tổng công đoàn chất thuốc, Bạch Khánh Phong đã sớm chờ sẵn ở ngoài đón Vân Phong tiến vào trong, vừa đi vừa kể lại tình hình với nàng, nàng nghe xong cũng hơi nhíu mày, xem ra chuyện thực sự khó giải quyết.

Mọi người đều biết, một trong những nơi quan trọng nhất Liên Minh Đông Tây có Tổng Công đoàn chất thuốc, việc cung cấp chất thuốc cung cấp một nguồn sức mạnh tác chiến lớn cho Liên Minh Đông Tây, nhất là dược tề sinh mạng, đây là một món đồ không thể thiếu. Mặc dù có Tổng công đoàn chất thuốc tham gia, nhưng vẫn còn quá ít, Dược Tề Sư ưu tú lại càng ít hơn, mầm non Dược Tề Sư cũng chẳng có bao nhiêu người, điều này khiến việc cung ứng chất thuốc cực kỳ có hạn.

“Hiện nay Tổng công đoàn chất thuốc có thể cung cấp chất thuốc chỉ duy trì ở mức cao cấp ba sao, mặc dù có Dược Tề Sư cấp bậc Đại Sư nhưng số lượng rất có hạn.  Cả tổng công đoàn chất thuốc chỉ có được ba mươi mấy Dược Tề Sư cấp bậc Đại Sư, muốn ung ứng cho lượng nhu cầu khổng lồ như thế thực sự vô cùng khó khăn.” Bạch Khánh Phong nói, sắc mặt chợt sa sầm, “Hình thứ phức tạp như thế, mầm non cũng cần phải được cất nhắc tốt hơn, chuyện cũng xảy ra ở khâu này.”

Bạch Khánh Phong hít sâu một hơi, có vài Dược Tề Sư đi ngang qua hai người, trông tình cảnh khá mệt mỏi, “Hiện nay dược Tề Sư đều được thống nhất cho học tập ở học viện chế dược, một lượng lớn người trên đại lục tập trung về một nơi, quan hệ rối ren. Nhất là mấy người trẻ tuổi, càng ngày càng nhiều tên thích gây chuyện.”

Vân Phong nhíu mày, “Ý của ngươi là…”

“Tứ Đại Gia Tộc đều có người trẻ tuổi học tập chất thuốc ở đây, những người Vân gia không hẳn cần được đi, ta có thể đích thân kèm cặp, Nạp Khê tộc có vài người không tồi, chỉ riêng Hiên gia và Bặc Nguyên gia lại như một đám cá tôm đầu đất. Dưới sự lôi kéo của hai nhà này, đám ô hợp tập trung lại với nhau, làm cả học viện chế dược lâm vào bầu không khí ngột ngạt. Hai gia tộc này còn cố tình gây chuyện, ra tay đả thương nặng rất nhiều Dược Tề Sư.”

Vân Phong ngạc nhiên. Hai gia tộc này càn rỡ như vậy sao?

“Các vị trưởng lão của công hội Dược Tề không tiện nói ra, cũng chẳng có mấy người dám đứng ra nói hai gia tộc kia không đúng, cứ như thế học viện chế dược cũng sẽ bị họ đánh sụp mất. Càng ngày càng có nhiều hạt giống Dược Tề Sư đi mất, Liên Minh Đông Tây chỉ dựa vào mấy người chúng ta là không thể được.”

“Tộc trưởng Nạp Khê tộc biết không?”

Bạch Khánh Phong lắc đầu, “Các vị trưởng lão nói cho dù Tộc trưởng Nạp Khê tộc ra mặt cũng khó, dù sao cũng toàn là đám thanh thiếu niên, Tộc Trưởng Nạp Khê tộc cũng không tiện làm khó dễ với lớp trẻ.”

Vân Phong nhíu mày, “Hiện nay học viện chế dược có bao nhiêu học sinh bị thiệt?”

“Đối phó với họ cỡ nào cũng bị thiệt, chúng chỉ không dám động vào người Nạp Khê tộc, nhưng Nạp Khê tộc lại không muốn liên can vào những chuyện này nên không thèm đếm xỉa tới.” Sắc mặt Bạch Khánh Phong ủ ê, “Cách đây không lâu còn có vài Dược Tề Sư chết trong tay họ, chúng ta vốn tưởng chỉ là thanh niên tranh cười háo thắng mà thôi, đến khi chuyện xảy ra mới thấy đây không chỉ là tranh cường háo thắng.”

“Có người chết?” Vân Phong kinh ngạc, người Hiaan gia và Bặc Nguyên gia lại dám ra tay như thế? Họ nghĩ mình là ai, còn cho rằng mình là Tứ Đại Gia Tộc cao cao tại thượng chắc?

“Người chết ở đâu?”

Bach Khánh Phong lèm bèm rền rĩ, “Chuyện này thì không rõ, mới xảy ra tức thì thôi, ta cũng vừa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng dựa vào thân phận chúng ta không tiện làm gì, may mà ngươi trở lại.”

Vân Phong cười lạnh, “Hai tộc này đúng là không an phận mà, không cống hiến gì thì thôi, còn mang lại không ít phiền phức.”

Bạch Khánh Phong nhíu mày, “Chẳng lẽ là mưu kế do hai tộc trưởng kia bày ra?”

“Bọn họ không dám.” Vân Phong nói, “Nếu họ dám có chút ý định phá hỏng Liên Minh, Liên Minh há có thể để yên cho họ? Hai tộc này mà mất đi sự che chở của Liên Minh thì Huyết Hồn sẽ không bỏ qua, chẳng qua là người trẻ tuổi không hiểu cái gì gọi là an phận thủ thường, không thấy rõ những gì mà mình không cân được thôi.”

Vân Phong ngoái đầu, “Để chuyện này ta xử lý, đừng nói cho Tộc trưởng Nạp Khê tộc, ông ấy thực sự không tiện ra mặt.”

Bạch Khánh Phong gật đầu, “Ngươi tính làm gì?”

Vân Phong cười khúc khích, “Giết gà dọa khỉ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play