Edit: Mavis Clay

Học viện chế dược vốn là một phần của Tổng công đoàn chất thuốc, sau khi Tổng công đoàn gia nhập vào Liên Minh Đông Tây, học viện trở thành nơi bồi dưỡng nhân tài Dược Tề Sư, trưởng lão chất thuốc của Học Viện Tụ Tinh mặc dù không tới đây, nhưng vì đại cục một khoa của viện chất thuốc ở Tụ Tinh cũng gia nhập vào học viện chế dược, trưởng lão chất thuốc cũng trở thành một trong các giáo viên của học viện, nhưng cũng chỉ là một giáo viên tương đối đặc biệt mà thôi.

Học viện chế dược sau vài lần tu sửa đã khác trước nhiều, không còn chỉ có đệ tử của mỗi Đông Đại Lục mà còn có những nhân tài ưu tú của các đại lục khác vào, nhân số hơn trước rất nhiều, quan hệ tương tác cũng rắc rối phức tạp hơn, hơn nữa có thanh niên Tứ Đại Gia Tộc tới thì càng phức tạp hơn.

Giữa các đệ tử trong học viện chế dược cũng thường có những bí ẩn ma sát nhỏ tới từ các đệ tử từ các đại lục, cũng có liên quan tới các đoàn hay thế lực bắt tay với nhau, mặc dù va chạm nhiều nhưng phần lớn chỉ là võ mồm, đánh đấm cũng chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Giáo viên học viện chế dược không tiện ra mặt quản lý, chỉ có thể làm như không thấy, đến ngay cả các vị trưởng lão cũng không ra mặt giải quyết, bọn họ cũng chẳng nói thêm được gì.

Nhưng mấy ngày gần đây, lửa va chạm dần nóng lên, có lẽ không ai để ý tới nguyên nhân, giữa đám học trò đánh nhau ngày càng nhiều, cũng ngày càng không kiêng dè, cho tới khi  có người mất mạng toàn học viện mới tạm ngưng một chút, những xao động cũng bị lắng xuống. Chỉ là người khởi xướng cũng không thèm để ý, dù sao dẫn đầu cũng là Hiên gia và Bặc Nguyên gia, có ai dám nhảy ra nói họ không đúng?

“Hai vị thiếu gia, chuyện giờ đã truyền tới chỗ Tổng công đoàn chất thuốc rồi, sẽ không vấn đề gì chứ?” Một thanh niên vâng vâng dạ dạ đứng đó, thận trọng nhìn hai người trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trước mặt mình, đó chính là người cầm đầu Hiên gia và Bặc Nguyên gia.

“Sợ cái gì? Cho dù có người chết phía Tổng công hội chất thuốc cũng chẳng làm được gì chúng ta đâu.” Một thanh niên trên mặt có sẹo lên tiếng, giọng điệu vô tâm, “Hiên Trình, ngươi nói xem đúng không?”

Thanh niên có dáng người vừa phải lịch sự bên cạnh cười nhạt, “Có gì mà phải sợ? Thân phận chúng ta còn có đó, có người chết thì sao? Chẳng qua là mấy Dược Tề Sư trung cấp mà thôi, chết thì cũng đã chết rồi, cũng chẳng có tổn thất gì đâu.”

“Thật… thật sự sẽ không có chuyện gì sao? Dù sao cũng là có người chết rồi đó…”

“Ngươi sợ cái gì chứ? Lá gan còn nhỏ hơn cả con chuột!” Thanh niên Bặc Nguyên gia tức giận, Hiên Trình ghét bỏ khoát tay, “Bặc Nguyên Phách, đám người này nhát gan lắm, không dám chịu trận đâu, tức giận với chúng có ích lợi gì chứ?”

“Một đám phế vật.” Bặc Nguyên Phách nói, ngả người dựa vào lưng ghế, cười khẩy, “Để đám nhóc con Tạp Lan đế quốc nhảy nhót đi, chết rồi, ta xem chúng sau này nhảy nhót thế nào. Dám đối đầu to tiếng với ta, cho dù có Vân gia ở đây, bọn chúng có là gì?”

Hiên Trình cười ha hả, “Coi như cho chúng một bài học, cho là có núi dựa là Vân gia thì mọi thứ đều vô lo sao, suy nghĩ nông cạn thật.”

“Giết được mống đúng là sảng khoái thật. Sau này kẻ nào còn dám bất kính tới ta, ta sẽ không dễ dãi như thế nữa đâu.”

Hiên Trình cười lớn, “Học viện chế dược này nếu có thể để hai nhà chúng ta sử dụng thật đúng là không tồi.”

Bặc Nguyên Phách thấp giọng cười xấu xa, “Nếu thật sự có thể nắm chất thuốc trong tay, còn sợ Vân gia và Nạp Khê tộc không nghe lời sao? Tới lúc đó, hai gia tộc ta với ngươi chính là chủ nhân của Liên Minh Đông Tây.”

“Đúng thế, như vậy thì đám Dược Tề Sư không phục tùng chúng ta cần phải phải nghĩ cách giải quyết thôi.”

“Giải quyết? Mấy kẻ chết chẳng phải là ví dụ tốt nhất sao? Nếu còn không nghe lời thì chết quả như những kẻ đã chết đó/

Hiên Trình cười phá lên, “Ngươi độc ác thật đấy!”

Bặc Nguyên Phách âm lãnh nhếch môi, “Hai nhà chúng ta bị Vân gia và Bặc Nguyên tộc ép tới cái dạng này, nếu không phải có phần nào hòa nhau, thì đã vứt mặt đi rồi.”

Hiên Trình gật đầu, “Nói không sai, chỉ là đáng tiếc mấy đứa Vân gia không ở đây, thực lực của Nạp Khê tộc thì chúng ta không động vào được.”

Bặc Nguyên Phách cười lớn, “Không vội, chúng ta không làm được thì có người khác làm được.”

Kể từ sau khi có người chết, nhóm người do Bặc Nguyên Phách và hiên Trình cầm đầu càng trở nên ngông cuồng, Tổng công đoàn chất thuốc không tiện ra mặt càng làm cho đám người kia liều lĩnh hất hàm hơn, trong học viện chế dược nhiều học sinh bất mãn mà không dám nói gì, yên lặng mà chịu đựng. Phần lớn trong quá trình học tập chế dược, rất nhiều dược liệu cũng bị đám người này cướp đoạt, phần lớn Dược Tề Sư đều thiếu dược liệu để luyện tập, tài nghệ chế dược bị áp chế một cách nghiêm trọng.

Chỉ có chịu giao lưu cùng đám ô hợp này mới có thể cầm dược liệu được, nếu không thì chỉ có thể tự nghĩ cách. Mặc dù không xa có một khu đất khá giào dược liệu, nhưng với Dược Tề Sư thực lực hơi thấp thì đi hái thuốc rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, đã có không ít học sinh bỏ mạng ở đó.

Lúc Vân Phong tới học viện, nàng cảm nhận được bầu không khí đầy căng thẳng ở nơi đây, nàng mang mặt nạ thiên ảnh đi lại trong học viện, lúc này đang là ban ngày lúc học sinh luyện tập chế dược, trong phòng học hai bên trường có thể thấy được các học viên cấp bậc khác nhau đang luyện tập, luyện tập chế dược không nhất thiết phải cần sự có mặt của giáo viên. Vân Phong nhìn cẩn thận thì phát hiện có chỗ kỳ quái, rất nhiều bàn của học viên chỉ có công cụ chế dược, chứ chẳng có một chút dược liệu nào cả.

Điều này là sao? Kho của học viện chế dược đâu thiếu dược liệu, sao học viên nhiều như thế mà lại không có dược liệu được?

Đẩy cưa bước vào, Vân Phong tiến vào một gian phòng chế dược cao cấp, vừa đẩy cửa đã nghe mùi máu xộc vào mũi, mọi người trong phòng đưa mắt nhìn tới, những người vây ở góc cũng đứng lên, Vân Phong chỉ nhìn thấy một thanh niên bị đánh tới mặt đầy máu ngã xuống đất.

Vân Phong nhíu mày bước tới thì bị một cánh tay chặn lại, “Ngươi là ai? Không hiểu luật của nơi này sao?”

Đôi mày thanh thú nhướng lên, “Luật?”

“Ngươi mới tới sao? Sao ta chưa từng thấy ngươi?” Một giọng nói lười biếng vang lên, ánh mắt Vân Phong quét tới, có hai thanh niên cà chớn ngồi đó, bộ dáng giễu võ giương oai, những học viên khác kinh hoảng mím môi đứng một bên không dám nói gì, còn lại là là một đám mặt dương dương tự đắc đứng ở sau lưng hai thanh niên kia.

“Các ngươi là ai?” Vân Phong hỏi, hai thanh niên ngồi ở kia nhíu mày, có người trong gian phòng cười lên, “Xem ra thực sự là tay mới, ta sẽ nói cho ngươi biết luật ở đây.  Chúng ta là người của Bặc Nguyên gia và Hiên gia, hiện nay học viện chế dược là do hai nhà chúng ta định đoạt, nếu ngươi chịu nghe lời thì sẽ được chỗ tốt, nếu không chịu thì… nhìn thấy tiểu tử kia ông? Đó sẽ là kết quả của ngươi. Đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhân thì chúng ta sẽ không làm gì.”

Thanh niên mặt đầy máu trong góc lại bị đạp mạnh một bước, rên lên, Vân Phong nhếch môi, “Người nhà Bặc Nguyên gia và Hiên gia?”. Truyện chính ở ++ Т RUMtruyen.м E ++

“Không sai! Tiểu nha đầu, nếu như ngươi thức thời thì nên biết phải làm gì đi.”

Tiếng cười khẽ lạnh lẽo vang lên, đột nhiên Vân Phong tung chưởng, nguồn lực vô hình tiến về phía hai thanh niên, mọi người trong phòng còn chưa kịp phản ứng thì hai người ngồi trên ghế đã bị kéo sang, cổ họng bị kẹp trong tay nàng.

“Ngươi làm cái gì? Mau buông tay! Đây chính là…”

Vân Phong cười lạnh, “Tuy rằng người ta tìm không phải là hai người các ngươi, nhưng lát nữa là có được thôi.”

“Ngươi là ai?” Một người trong đó kêu lên, nhìn chằm chằm vào Vân Phong, một người liều mạng dùng tay gỡ ngón tay nàng ra, nhưng cơ bản chẳng thể đả động được chút nào tới nàng.

“Ngươi còn không mau buông ra? Con nhóc không biết trời cao đất rộng kia.” Có người lao lên, Vân Phong chẳng thèm để ý tới, Tinh Thần Lực nhẹ nhàng vung lên đánh bay người kia. Ngay lúc đó mọi người mới hiểu rằng, đó là người không thể động vào được.

Bàn tay chặn lại cổ họng hai thanh niên rồi lôi đi, hai tên đàn công bị cánh tay Vân Phong nhếch lên nhẹ nhàng, ánh mắt nàng nhìn lướt qua những người trong phòng. “Chữa thương cho hắn đi.” Để lại câu đó, nàng lôi hai tên kia ra ngoài một cách nhẹ nhàng.

Vân Phong ra ngoài ném hai tên kia xuống đất, Tinh Thần Lực hóa thành roi trói chúng lại, mặc kệ hai người này có giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát được, “Ngươi rốt cuộc là ai? Nếu ngươi dám làm gì chúng ta là ngươi bất kính với nhị vị thiếu gia nhà chúng ta. Ngươi dám ra tay với chúng ta, chán sống rồi phải không?”

Vân Phong cười lạnh, không thèm đôi co lại, nhìn vẻ mặt hai kẻ kia vừa kinh hoảng vừa gào thét, nàng chỉ đứng im ở đó như đang xem một thứ buồn cười. Sự xôn xao nơi này nhanh chóng thu hút sự chú ý của các học viên khác, khi thấy rõ chuyện xảy ra, ai nấy đều kinh ngạc không thôi.

Hai tên quỳ ở kia to tiếng mắng chửi chẳng phải là tay sai của Hiên gia và Bặc Nguyên gia sao? Cô nương trước mặt họ là ai vậy?

Toàn bộ học viên đều ra ngoài xem náo nhiệt, dần vây đong ở xung quanh, nhìn thấy hai kẻ bình thường vô pháp vô thiên hôm nay chật vật quỳ ở đó, trong lòng ai nấy đều sảng khoái, bọn chúng cũng có ngày hôm nay!

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai người kia sao lại quỳ dưới đất thế?”

“Tất nhiên là đụng phải người chúng không dám đụng vào rồi, thật đúng là hả lòng hả dạ mà. Bọn chúng nên sớm bị như thế rồi.”

“Cô gái kia là học sinh của học viện sao? Sẽ không phải là mới tới chưa rõ sự tình đã làm vậy đấy chứ?”

“Mặc kệ nàng có phải là mới tới hay không, coi như cũng được trút giận rồi, hai tên kia đáng đời lắm.”

Các học viện vây xung quanh bàn tán xôn xao, trong lòng vui sướng, hai kẻ quỳ trên đất thấy tình huống như vậy đều cảm thấy xấu hổ.

“Ngươi có gan thì cứ đứng đó đi!” Một tên hét lên, ánh mắt long sọc nhìn Vân Phong, nghiến răng nghiến lợi rít qua kẽ răng, Vân Phong nhướng mày, “Yên tâm, ta sẽ không đi đâu cả.”

Tiếng bàn tán xung quanh càng trở nên lớn hơn, “Hình như hai người kia đang chờ chính chủ tới, vả lại cô nương này là ai thế? Mặc dù ra tay như thế hả giận thật đấy, nhưng hậu hoạn khó lườn lắm.”

“Mặc dù hai tên kia không có thân phận gì, nhưng phía sau chúng chính là hai nhà của Tứ Đại Gia Tộc đấy…”

“Đúng thế… Nhưng mà gan nàng lớn thật đấy, ra tay mạnh thật, có vẻ là có thực lực trong người.”

Trong lúc mọi người còn đang bàn tán xôn xao, phía xa xa đã có hai người đi tới, chính là Hiên Trình và Bặc Nguyên Phách, đám người lập tức nhường đường, hai người nhìn thấy chuyện xảy ra thì tối mặt, lại dám đánh người của bọn họ?

“Đã xảy ra chuyện gì?” Hiên Trình lên tiếng, nhìn về phía Vân Phong, “Ngươi là người mới à? Chưa nghe quy tắc của nơi này sao?”

“Còn không mau thả bọn họ ra?” Bặc Nguyên Phách gầm lên, “Nể tình ngươi vi phạm lần đầu không giết chết ngươi, nếu còn lần sau thì đừng trách chúng ta không khách khí. Còn không mau thả người?”

Vân Phong đứng bất động, không thèm phản ứng lại với lời nói của hai người kia, Hiên Trình thấy nàng chẳng thèm làm gì thì nổi giận hơn, “Ngươi bị điếc à? Không nghe thấy chúng ta nói gì sao? Bảo ngươi thả người mau!”

Lông mày Vân Phong hơi giật, mấp máy môi, “Các ngươi chính là hai vị thiếu gia mà họ nói?”

Hiên Trình và Bặc Nguyên Phách ngạc nhiên, cô gái này có lai lịch gì? Mới tới mà đã phách lối như thế? “Xem ra không cho ngươi thấy chút màu sắc thì ngươi không biết nhân nhương là gì.” Bặc Nguyên Phách nói, quyền cọ vào nhau tính đánh với Vân Phong, nàng cười lạnh, “Chỉ là Thống Lĩnh mà thôi, đừng để mất mặt thì hơn.”

“Ngươi nói cái gì?” Bặc Nguyên Phách lập tức đỏ bừng mặt, trong Dược Tề Sư thực lực của hắn coi như cũng cao rồi. Lại bị nói chế nhạo như thế? Buồn cười!

Người của Nạp Khê tộc cũng đi tới, đứng vây xem bên ngoài, họ chỉ lo thân mình, không tham gia bất kỳ sự tranh đấu nào, hai người gọi là “thiếu gia” kia cũng không làm khó bọn họ, chỉ lo bắt nạt kẻ yếu.

“Ồ? Thật sự có gan lớn tới mức đó sao?” Những người Nạp Khê tộc ngạc nhiên, ánh mắt tò mò nhìn về phía Vân Phong, “Hừ, cuối cùng cũng đạp trúng thiết bản rồi sao? Ác giả ác báo, mấy lời này nói thật không sai.”

“Ta thấy chúng ta có kịch vui để xem rồi, có điều nàng ấy… mới tới đây sao? Mới tới đã gây náo động lớn tới thế này?”

“Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi không phải là học viên của học viện chế dược thì tốt nhất đừng có ở đây gây sự. Bất kỳ chuyện gì ở đây cũng không cần ngươi nhúng tay.” Hiên Trình nói, có hơi kiêng kỵ với Vân Phong, chẳng lẽ là trợ thủ do người khác tìm tới? Nhưng học viện chế dược kín đáo như thế, sao có thể tìm tới được? Rốt cuộc nàng là ai?

“Học viện chế dược từ khi nào lại do Hiên gia và Bặc Nguyên gia làm chủ thế, ta không biết đấy?” Vân Phong lạnh nhạt lên tiếng, “Khẩu khí hai nhà này lớn nhỉ?”

Bặc Nguyên Phách cắn môi, phần nào hiểu được người trước mặt không phải là nhân vật đơn giản, hai người liếc mắt nhìn nhau, “Bây giờ nên làm gì đây? Nếu không giải quyết được nàng, ta và ngươi không xong mất!” Bặc Nguyên Phách nghiến rằng thì thầm, Hiên Trình cũng nhăn nhó, chợt nghĩ tới điều gì, sắc mặt thả lỏng ra, “Còn nhớ những thông tin lấy được vừa rồi không? Không vội, cứ để cho ả ngông cuồng đi, lát nữa sẽ có quả ngon cho mà ăn thôi.”

Bặc Nguyên Phách nghe vậy lập tức hiểu, cười âm lãnh, ánh mắt dời tới chỗ Vân Phong, “Dù sao hai nhà chúng ta cũng là một trong Tứ Đại Gia Tộc, quyền sai khiến việc chế dược một chút vẫn có chứ nhỉ.”

“Những lời không biết xấu hổ này là do trưởng bối hai nhà dạy sao?” Vân Phong cười khẽ hỏi lại, sắc mặt hai người kia lập tức lúng túng, học viên xung quanh có người còn cười thành tiếng.

“Ngươi… Đừng có đắc ý sớm quá.” Hiên Trình gằng giọng, Vân Phong lạnh mặt, “Đừng có đắc ý phải là các ngươi mới đúng. Học viện chế dược chỉ nghe theo Tổng công đoàn chế dược, khi nào thì tới lượt hai nhà các ngươi khoa tay múa chân? Không nhìn rõ được bản thân có bao nhiêu phân lượng sao? Hiên gia và Bặc Nguyên gia bây giờ thật sự cho rằng mình là Tứ Đại Gia Tộc của trước đây? Thật quá tự đề cao.”

Các học viên xung quanh không khỏi bội phục nhìn về phía Vân Phong, thật ngầu quá đi. Dám nói ra điều đó… thật khiến người khác hả giận không thôi. Trong bọn họ chẳng có ai dám ra mặt nói lớn nói nhỏ với hai người kia cả, càng không có gan nói hai gia tộc kia không đúng. Cô gái này là ai thế? Thật là có dũng khí!

Hiên Trình và Bặc Nguyên Phách bị nói tới nhăn nhó mặt mày, xanh trắng luôn phiên, lần đầu tiên có người không coi thân phận của họ ra gì. Thậm chí còn nói thẳng mặt hai gia tộc không đúng. Dè bỉu tới mức đó.

“Ngươi…”

“Vừa rồi là kẻ nào nói Hiên gia và Bặc Nguyên gia không thấy rõ thân phận của mình?” Một giọng nói đột nhiên vang lên, tất cả học viên nghe thấy không khỏi rùng mình. Đám đông lập tức lùi lại, một nam nhân trung niên sắc mặt u ám bước tới, gương mặt khá nghiêm nghị, cái mím môi càng khiến gương mặt trở nên nghiêm túc đáng sợ, đáy mắt hiện lên lửa giận, khi nhìn thấy Vân Phong ánh mắt càng lạnh hơn. “Ta còn tưởng là ai, hóa ra chỉ là một con nhóc.”

“Tam thúc.” Bặc Nguyên Phách kêu lên, nam nhân trung niên kia gật đầu, hắn chính là một trong những huynh đệ của tộc trưởng Bặc Nguyên gia, được gọi là Bặc Nguyên Hành Tam.

“Đã xảy ra chuyện gì? Chỉ là một con nhóc cũng làm khó được hai các ngươi rồi à?” Bặc Nguyên Hành Tam lạnh lùng liếc hai người kia, Bặc Nguyên Phách vội nói, “Những lời nói vừa rồi tam thúc nghe thấy chứ?”

“Dĩ nhiên là nghe thấy. Ta sẽ không so đo với một con nhóc, nhưng đã để cho ta nghe thấy những lời nói kia, ta sẽ không nhân nhượng chút nào nữa đâu.” Bặc Nguyên Hành Ba lạnh lùng nói, giọng cực kỳ uy hiếp, Vân Phong cười, “Ta nói đấy thì sao?”

Bặc Nguyên Hành Tam cau mày, “Tiểu nha đầu, ta sẽ không so đo với kẻ lỗ mãng như ngươi, tới lúc đó ngươi không kham nổi đâu.”

Sắc mặt Vân Phong cũng lạnh đi, một giọng nói đột nhiên vang lên, “Tam Trưởng Lão Bặc Nguyên gia, sao lại tới học viện chế dược nữa thế? Chất thuốc đã đưa tới Bặc Nguyên gia rồi mà.” Một bóng người vội vã chạy tới, là một giáo viên trong học viện, vì Công hội Dược Tề cần nên đa phần các thầy giáo ngoại trừ lúc giảng dạy sẽ ra ngoài bận rộn chế thuốc ở công hội Dược Tề, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao hai người kia lại ngông cuồng như thế.

“Đống chất thuốc kia làm sao mà đủ được?” Bặc Nguyên Hành Tam nói, vẻ mặt cực kỳ bất mãn, thầy giáo kia lâm vào thế bí, “Chất thuốc đưa đi đâu có ít, Bặc Nguyên gia và Hiên gia đã được tăng lượng chất thuốc rồi, vượt hơn quá nhiều lượng chất thuốc Nạp Khê tộc trưởng cho phép rồi, chúng ta không thể…”

“Vậy thì sao? Bặc Nguyên gia cần thì các ngươi phải đưa tới.”

“Công hội chế dược hiện nay trực thuộc Liên Minh Đông Tây, chất thuốc cung cấp cho số đồng minh có cống hiến là điều hiển nhiên, nhưng Hiên gia và Bặc Nguyên gia chẳng có cống hiến gì cả, mà đòi lắm thế nhỉ.” Vân Phong nói, Bặc Nguyên Hành Tam nghe thế tức giận, “Ngươi nói gì?”

Sắc mặt nàng vẫn không thay đổi, “Ta nói gì ngươi nghe không rõ sao? Nạp Khê tộc trưởng chịu phân chất thuốc cho các ngươi đã là nể mặt các ngươi lắm rồi.”

“Tam thúc! Nhiều lời với nàng ta làm gì? Nàng ta vũ nhục hai nhà chúng ta như thế, thúc còn không cho nàng một bài học?”

“Tam trưởng lão Bặc Nguyên gia! Đây chính là học viện chế dược. Ngài không thể ra tay với học viên được.” Sắc mặt giáo viên Dược Tề thay đổi, vội vàng lên tiếng, Bặc Nguyên Hành Tam nào quan tâm tới đây là đâu, lập tức vung tay lên hất thầy giáo sang một bên, làm các học viên hét lên kinh hãi.

“Ta làm gì không tới lượt ngươi lên tiếng.” Bặc Nguyên Hành Tam đe dọa, thầy giáo đứng lên, “Không được! Nơi này là học viện chất thuốc, ngài không thể…”

“Câm mồm đi! Lão già!” Bặc Nguyên Phách xuất chưởng đánh thẳng vào người giáo viên luyện dược, làm ông phun ra hai hàng máu tươi, Bặc Nguyên Hành Tam cười phá lên, “Nhóc con, vốn không muốn so đo với ngươi, nhưng há có thể để cho nhóc con như ngươi khiêu khích khắp nơi được?”

Chiến khí bắt đầu ngưng tụ, Bặc Nguyên Hành Tam đây là muốn đánh. Giáo viên luyện dược bị thương bên cạnh thấy thế kêu lên, “Ngươi… ngươi không thể…”

“Chúng ta có nên giúp một tay không?” Mấy người Nạp Khê tộc liếc nhìn nhau, một người nặng nề đáp, “Chúng ta cơ bản cũng không giúp được gì, đây chính là Tam Trưởng Lão của Bặc Nguyên gia, thực lực chúng ta không sánh được.”

“Hy vọng nàng có thể không chết, tới lúc đó chúng ta trị thương cho nàng là được rồi.”

“Bây giờ đành vậy thôi. Nhưng mà Bặc Nguyên gia ngông cuồng như thế, tộc trưởng có phải dung túng quá rồi không?”

“Liên Minh Đông Tây nhiều chuyện, việc vặt như vậy tộc trưởng sao biết được?”

Bặc Nguyên Phách và Hiên Trình đứng một bên cười hả hê, chết tới nơi rồi nha đầu kia còn phách lối. Cứ như thế thì học viện chế dược sẽ không ai dám phản kháng lại bọn họ nữa, coi như cũng tát một cái vào công hội dược tề.

Vân Phong đứng đó bất động, theo lý mà nói Bặc Nguyên Hành Ba không được động thủ với tiểu bối, điều đó là mất thân phận. Dù sao một nhân vật có mặt mũi của gia tộc mà động thủ với vãn bối thì còn có thể thống gì? Nhưng Bặc Nguyên Hành Ba mặc kệ, lửa giận bùng lên, ông ta chẳng còn để ý tới bất kỳ điều gì nữa.

Chiến Khí từ lòng bàn tay tỏa ra đánh về phía Vân Phong, Bặc Nguyên Hành Ba cười lạnh, một con nhóc mà thôi, còn dám sẵng giọng với hắn? Thực đúng là chán sống rồi mà. Nếu nàng đã không muốn sống thì hắn thành toàn cho nàng.

“Ầm!” Âm thanh trầm muộn vang lên, Bặc Nguyên Hành Ba đang tính cười nhưng lại chưa kịp thì đã khựng lại. Một gương mặt thô cuồng, vóc người vạm vỡ xuất hiện bên cạnh Vân Phong, bàn tay nhẹ nhàng thu lại, Chiến Khí ít ỏi vừa rồi đánh nhẹ lên tay của hắn.

Bặc Nguyên Hành Ba sửng sốt. Người đàn ông này xuất hiện từ khi nào? Công khích của hắn đánh lên người tên kia sao như không có gì hết vậy? Điều này sao có thể được? Hắn đã là cấp bậc Thần Quân rồi.

“Xèo xèo xèo xèo!” Tia sét lượn lờ quanh lòng bàn tay Nhị Lôi, tphats ra tiếng nổ lách tách khiến da đầu tê dại. Bặc Nguyên Hành Ba ngẩn người. Toàn bộ người ở sân trường cũng ngẩn người. Nam nhân kia là ai?

“Như muỗi chích vậy.” Nhị Lôi nhướng mày nhìn Bặc Nguyên Hành Ba, ánh mắt trở nên tức giận, “Được lắm, ngươi đã đưa tới cửa thì lão tử sẽ nghiêm túc lên đây.” Ánh mắt Nhị Lôi chuyển đi, “Vân Phong, kết quả thế nào cũng được?”

“Vân… Vân Phong?” Bặc Nguyên Hành Ba thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên. Vân Phong? Nàng là Vân Phong? Nhưng hắn đã gặp Vân Phong rồi, đâu phải là hình dáng này?

“Cái gì? Là Vân Phong?”

“Sao có thể được? Sao Vân Phong có thể tới đây được?”

“Là Vân Phong, trời ơi, là Vân Phong đó!”

Người của Nạp Khê tộc cười thành tiếng, “Chẳng trách, thì ra là Vân Phong…”

“Nghĩ lại thì chỉ có nàng mới dám nói ra những lời đó, còn lạnh nhạt như thế.”

“Tại sao có thể là Vân Phong được?” Bặc Nguyên Phách gầm lên, “Tam thúc! Chắc chắn là giả mạo. Người giả mạo danh tiếng của Vân Phong chưa phải là chưa từng đó.”

Đúng… Không sai! Nhất định là giả mạo, Vân Phong không thể xuất hiện tại học viện chế dược được. Sao nàng có thể tới một nơi như thế này được? Bặc Nguyên Hành Ba ổn định lại hoảng loạn trong lòng, “Nhóc con, xém nữa thì bị ngươi dọa rồi!”

Nhị Lôi khinh thường hừ, bàn tay nắm chặt lại, tiếng lôi điện kêu lên xoèn xoẹt. Lôi Nguyên tố lên trời, làm xảy ra thay đổi, sắc trời đột nhiên trở nên âm u. Vang lên tiếng sấm sét mơ hồ.

Tất cả học viên ngẩng đầu lên, nhìn thời tiết đột nhiên thay đổi, Bặc Nguyên Hành Tam cười lên, “Cố làm ra vẻ huyền bí, ta sẽ sợ sa…”

“Ầm!” Một tia chớp giáng xuống!

“Cái gì?”

Bặc Nguyên Hành Tam trợn to mắt, thấy một đạo sấm sét giáng xuống đầu mình, ánh sáng chói sáng đập vào đôi mắt đầy kinh ngạc và khủng khoảng của hắn.

“Ầm!” Sấm sét giáng xuống, tốc độ vượt nhanh quá sức tưởng tượng. Bặc Nguyên Hành Ba hiển nhiên muốn trốn, nhưng thực lực Thần Quân của hắn làm gì có cửa trước sức mạnh của Thần Hoàng, trông như một con kiến hôi mà thôi.

“Tam thúc!” Bặc Nguyên Phách trơ mắt nhìn Bặc Nguyên Hành Ba bị sấm sét giáng xuống, cơ thể vừa nãy còn bình thường giờ hoàn toàn đã biến thành cục than. Bặc nguyên Hành Tam toàn thân như cục than lắc lư vài cái rồi ngã xuống.

Bặc Nguyên Phách đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo sự tức giận nhưng nhiều hơn là sự sợ hãi. “Ngươi lại… dám đánh Tam Trưởng Lão Bặc Nguyên gia. Vân Phong, ngươi đang tự tay phá hỏng Liên Minh của Tứ Đại Gia Tộc.”

Nhị Lôi tiến lên thêm một bước, Bặc Nguyên Phách run lên. “Con bà nó, để lão tử quánh thêm một đòn nữa cho hắn chết mẹ luôn!”

Con ngươi Bặc Nguyên Phách co lại, toàn thân run lẩy bẩy, Vân Phong cười khẽ, gỡ mặt nạ Thiên Ảnh xuống để lộ gương mặt vốn có của mình, làm các học viên lại thốt lên ngạc nhiên, Bặc Nguyên Hành Tam nằm trên mặt đất còn đang lơ mơ làng màng nhìn thấy, con ngươi ro rụt lại. Nàng… thực sự là Vân Phong!

“Học viện chế dược không cần phục tục người lỗ mãng, người Bặc Nguyên tộc và hiên gia ngay lập tức cút khỏi đây đi. Công Hội Dược Tề vẫn sẽ cung cấp thuốc cho hai nhà, và sẽ không vượt qua mức hạn mà Nạp Khê tộc trưởng đã định ra.” Vân Phong lườm Bặc Nguyên Hành Ba, “Về nói lại cho Bặc Nguyên Tộc trưởng cũng để chuyển lời với hiên Dật, bất luận có làm gì thì đừng nghĩ rằng ta không biết gì, ta lúc nào cũng sẽ nhìn chằm chằm vào các ngươi.”

Bặc Nguyên Hành Ba muốn nói gì đó, nhưng trong cổ họng nóng rát và đau đớn, Bặc Nguyên Phách và Hiên Trình lập tức đỡ lấy Bặc Nguyên Hành Ba mà chạy trối chết, Vân Phong lại nhìn sang những học viên khác, “Nếu còn có chuyện như thế xảy ra ở học viện chế dược nữa, hậu quả các ngươi đều rõ rồi đấy.”

Tất cả học viện thầm sợ hãi trong lòng, gật đầu liên tục, Vân Phong nhìn xuống hai người dưới đất, hai tên tay sai ngồi đờ dưới đó, sắc mặt trắng xanh, Vân Phong cười lạnh, “Về phần hai người các ngươi, ta lười ra tay, giao cho các ngươi đấy.”

Hai người dưới đất rùng mình, các học viên vây xem nháo nhào lên thử, hiển nhiên là phải có thù tất báo rồi.

“Ui da, ta sai rồi! Sai rồi mà!”

“Đau, đau! Chúng ta sai rồi, tha cho chúng ta đi!”

Cả nhóm người đấm đá hai người, đủ hiểu hai người kia sẽ thảm tới cỡ nào, ngọc bội truyền âm đột nhiên tỏa ra ánh sáng, Vân Phong tiếp thông, là Nạp Khê tộc trưởng.

“Nha đầu Vân Phong, Bặc Nguyên tộc trưởng chỉ rõ muốn gặp con, hình như xảy ra vài chuyện gì đó?”

Vân Phong lạnh lùng nhếch môi, thông báo nhanh quá nhể? “Bá phụ, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, nếu đã chỉ rõ muốn gặp con, hiển nhiên con phải tiếp đón cho thật nồng hậu rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play