Edit: Mavis Clay

Sự hối hận như một thanh đao đâm qua tim Vân Phong, không ngừng tra tấn nàng, khiến nàng giây phút nào cũng cảm thấy đau đớn, hối hận vì đã tin tưởng, hối hận vì đã thả lỏng đề phòng, hối hận… vì mắt mình đã không nhìn rõ được mọi thứ.

“Tiểu Phong Phong…” Khúc Lam Y nhìn Vân Phong im lặng mà không biết phải làm sao, không thể sớm nhận ra mà lại cứ thế làm bạn, trong lòng Vân Phong có bao nhiêu hối hận và đau đớn hắn có thể cảm nhận được, bất kỳ lời an ủi nào cũng chẳng thể làm được.

Từ sau ngày đó, hơn nửa tháng ròng vẻ mặt Vân Phong không chút thay đổi mà cũng chẳng nói nửa lời, dù Khúc Lam Y có nói gì nàng cũng như không hề nghe thấy. Khúc Lam Y thở dài, chuyện xảy ra ngoài ý muốn ai cũng bất ngờ, ai có thể ngờ được rằng một nữ nhân như thế lại là một trong Tứ trưởng giả của Huyết Hồn. Thực lực của nàng ta trên hai người họ, bọn họ làm sao phát hiện ra được?

Khúc Lam Y đi tới lẳng lặng ngồi xuống cạnh Vân Phong, nàng cần thời gian để bình tâm lại, cần thời gian để tiếp tục trên con đường của mình. Triển Ly bị Nham Tâm đục một lỗ giữa thân, mất mạng tại chỗ, nhưng với Triển Ly mà nói, chỉ cần linh hồn vẫn còn thì vẫn còn cách hồi sinh, ngày đó sau khi Nham Tâm rời đi, hai người lập tức bắt tay vào việc hồi sinh linh hồn, chỉ cần linh hồn vẫn còn thì Triển Ly vẫn chưa hoàn toàn chết.

Vậy mà… một trong Tứ Trưởng giả Huyết Hồn Nham Tâm đã cắt đứt mọi đường lui, linh hồn của Triển Ly đã bị ả mang đi. Cũng là từ lúc đó, Vân Phong im lặng không nói bất kỳ một câu nào.

Mọi chuyện xảy ra không thể để người ngoài biết được, chuyện Triển Ly không được để lộ, một khi để lộ Công Hội Dong Binh sẽ xảy ra chuyện, mà Công Hội có chuyện thì hậu quả khó lường, lỡ mà Huyết Hồn thừa cơ thì khó nghĩ.

Tất cả mọi người trong tổng bộ đều nghĩ Triển Ly vẫn đang an tâm dưỡng thương, lại không ai ngờ rằng hội trưởng đại nhân đã không còn ở đây.

Trận gió thổi qua, mùi thức ăn dịu nhẹ từ nơi xa vọng đến, toàn thân Vân Phong run lên, bàn tay trên bàn đá siết lại, dùng sức lớn tới mức mạch máu nổi cả lên.

“…Lam Y, cảm ơn chàng.” Vân Phong nói, giọng nói cực kỳ bình thản, Khúc Lam Y ngạc nhiên, lo lắng nhìn nàng, “Ta nói rồi mà, đừng khách khí với ta như thế.”

Vân Phong mỉm cười, “Trải qua thời gian dài như thế, nỗi đau trong lòng ta vẫn không thể nào tiêu bớt, với nghĩa phụ… ta chỉ có hổ thẹn, đều tại ta, ta đã quá dễ tin người.”

Khúc Lam Y nhíu mày, “Chuyện này đổi lại là người khác cũng vậy thôi, ta và nàng đều không nhận ra, nếu nàng có lỗi, thì ta cũng có lỗi.”

“Một trong tứ trưởng giả Huyết Hồn… Nham Tâm.” Móng tay Vân Phong bấm sâu vào lòng bàn tay, “Chắc chắn sẽ gặp lại, chắc chắn!”

“Linh hồn của Triển đại thúc đã bị đoạt lấy rồi, nàng không cảm thấy lạ sao? Theo tác phong của Huyết Hồn, Triển đại thúc biết được tin tức quan trọng như thế, chắc chắn sẽ phải giết người diệt khẩu, sao cần phải mang linh hồn đi? Chẳng phải nên diệt linh hồn để Triển đại thúc không thể hồi sinh lại sao?”

Vân Phong cười lạnh, “Huyết Hồn làm việc toàn hành động tùy ý, mang linh hồn nghĩa phụ đi chắc chắn để làm gì đó.” Sắc mặt nàng ngưng trọng, “Nhưng linh hồn nghĩa phụ còn thì vẫn còn hy vọng hồi sinh, nghĩa phụ chưa chết.”  Nàng đứng lên, “Nửa tháng nay ta luôn nghĩ nên giao Công Hội Dong Binh cho ai tới xử lý, tâm huyết của nghĩa phụ không thể để bị hủy trong chốc lát được.”. Kiếm Hiệp Hay

“Tổ chức lớn mạnh như thế nhất định phải chọn người thật cẩn thận, Diêm Minh có lẽ là lựa chọn tốt nhất.” Khúc Lam Y nói, Vân Phong lắc đầu, “Sao ta lại không biết là hắn thích hợp nhất, nhưng mà… Liên Minh Đong Tây đã tạo cho hắn quá nhiều gánh nặng rồi, ta không thể lại làm phiền hắn thêm được nữa.”

“Nàng có dự tính ai thích hợp được không?” Khúc Lam Y nhíu mày, Vân Phong gật đầu, “Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên là hai người mà ta nghĩ tới, chợt nhận ra thì hai người này cũng chẳng vướng gì, cũng rất có thời gian, Mộc Thương Hải là người tỉnh táo trầm tính, Trạch Nhiên cũng nghiêm cẩn, hai người họ phối hợp với nhau thực sự không tồi.”

Khúc Lam Y hạ giọng, “Nàng cho rằng hai người họ thích hợp là được rồi, ta không có ý kiến hay phản đối gì.”

Thấp giọng đáp lại, sau đó Vân Phong thở dài, “Thực lực của Tứ trưởng giả trên ta và chàng, đồng nghĩa là họ đã là Thần tôn, như vậy thì Hồn chủ của Huyết Hồn… cho dù chúng ta nắm giữ nhiều cội nguồn nguyên tố trong tay, cội nguồn nguyên tố không thể dùng được, nhưng Huyết Hồn thì khác.”

Khúc Lam Y nhíu mày, “Càng đi trên con đường này lại càng phát hiện mình quá chênh lệch so với đối phương.”

“Đúng thế, ta vốn tưởng Thần Hoàng đã là mừng lắm rồi, bây giờ nếu thực sự khai chiến với Huyết Hồn, chúng ta chắc chắn sẽ bại trận.” Nghĩ tới đây, trong lòng Vân Phong phiền não không thôi, Tứ trưởng giả đã bước vào Thần Tôn, trước mắt người tới Thần Tôn chỉ có mỗi mình sư tôn. Vị hồn chủ kia của Huyết Hồn là cấp bậc như thế nào đây? Trên Thần Tôn sao?

“Suy cho cùng chúng ta cũng biết được chút tin tức nội bộ Huyết Hồn rồi, nếu dưới Hồn chủ là Tứ trưởng giả, thì Tứ trưởng giả gần như là tầng trên cùng.”

“Tứ trưởng giả… Bốn Thần Tôn… Nếu muốn thắng được Huyết Hồn thì thực lực của chúng ta không được chênh quá nhiều, ít nhất cũng phải có bốn Thần Tôn.”

“Ta và nàng có thể coi là hai, Vân Khải rất có thể là người thứ ba, còn thứ tư… có lẽ là Hiên Dật.”

“Hiên Dật?” Vân Phong ngạc nhiên, sắc mặt Khúc Lam Y sa sầm, “Ta đã sớm nói từ trước, ta không nhìn ra được giới hạn thực lực của y, theo sự tăng lên không ngừng của ta và nàng, thực lực của y cũng mạnh lắm rồi, không phải là tiến bộ của y thần tốc, mà đã sớm đã đạt ở cảnh giới đó.”

“Nói như vậy…. từ lúc bắt đầu thực lực của y đã áp đảo ta và chàng?”

“Rất có thể.” Khúc Lam Y gật đầu, Vân Phong im lặng, nếu thực sự là vậy, tại sao tới tận bây giờ Hiên Dật vẫn giấu thực lực của mình? Chẳng lẽ thực lực thực sự của y như Khúc Lam Y nói, đã Thần Tôn rồi sao? Y bao nhiêu rồi nhỉ… Nếu thực sự là thế, Vân Phong nàng cảm thấy không bằng.

“Chỉ là Hiên Dật có thể hoàn toàn bỏ đi cũng được, đối với y, chúng ta chưa coi là đồng minh.” Khúc Lam Y thấp giọng. “Cách làm của y rõ ràng là có mục đích khác.”

Vân Phong nhíu mày, “Lam Y, chàng đã biết điểm đột biến của huyết mạch Hiên gia chưa?”

“Huyết mạch Tứ Đại Gia tộc đều có đặc điểm riêng, điểm kỳ lạ ở huyết mạch hiên gia… ta cũng không rõ lắm.”

Vân Phong hít sâu một hơi, “Huyết mạch Hiên gia có liên quan tới ma thú… đúng hơn… trong Huyết mạch hiên gia có lẫn huyết mạch ma thú, từng đời kéo dài tới nay.”

“Huyết mạch ma thú?” Khúc Lam Y ngạc nhiên, “Nói như vậy, cả tộc Hiên gia đều không phải là con người thuần? Trong họ có huyết mạch ma thú?”

Vân Phong gật đầu, Khúc Lam Y nhăn mày, “Tiểu Phong Phong, đây là Hiên Dật nói với nàng?” Lại thêm cái gật đầu, chân mày hắn càng nhíu chặt hơn, “Tại sao y lại nói những điều này với nàng? Với y mà nói chẳng phải nên giữ bí mật thì hơn sao?”

“Ta không rõ lắm nguyên nhận tại sao y lại nói cho ta biết điều này, cũng không nghĩ ta được, đây lại là bước tính toán tiếp theo của y sao?”

“Đừng nghĩ nữa, nếu thật có ý định khác thì cũng phải sau vài bước mới nhìn ra được bản chất của những lời này, về phương diện đầu óc, ta thật sự đúng là phải cam bái hạ phong.” Khúc Lam Y cười lạnh, sau đó ánh mắt trở nên ấm áp, “Tiếp theo nàng tính thế nào? Tìm kiếm cội nguồn lôi hệ sao?”

“Đúng vậy, chắc chắn phải lấy được cội nguồn lôi hệ. Sau này…” Vân Phong ngước mắt nhìn về phương xa, “Ta còn cần phải làm rất rất nhiều chuyện.”

“Được, cho dù nàng muốn làm gì ta cũng đều sẽ đi với nàng.” Khúc Lam Y nói, cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng, dùng hơi ấm của mình sưởi lấy, dù là thời khắc nào hắn cũng sẽ ở bên người nàng, không rời đi.

Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên có nghĩ cỡ nào cũng không ngờ rằng có một ngày họ lại tiếp quản Công Hội Dong Binh, lời nhờ của Vân Phong hai người cơ bản sẽ không từ chối, về phần vì sao lại làm vậy thì Vân Phong lại không giải thích, chỉ nói rằng giao cho họ thì nàng vô cùng yên tâm.

Hai đấng mày râu còn có thể nói gì nữa đây, đành cười khan vài tiếng đón nhận, Vân Phong đã sớm làm xong công việc dự phòng ở công hội lính đánh thuê: Triển Ly cần thời gian dài với có thể bình phục, Công Hội Dong Binh cứ giao cho hai người này quản lý, đây là ý của Triển Ly, hiển nhiên cũng là ý của Vân Phong nàng.

Những người đứng đầu Công Hội Dong Binh mặc dù khó hiểu nhưng nếu hội trưởng đã nói như vậy, Vân Phong đã nói như vậy rồi, nếu họ phản đối nữa thì không ổn lắm, cứ như vậy Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên tạm thời tiếp quản Công Hội Dong Binh, sau này chắc chắn sẽ gặp đủ thứ vấn đề và khó khăn, nhưng Vân Phong không lo, nàng tin chắc hai người sẽ có khả năng giải quyết được.

Cơ thể Triển Ly bị xuyên qua đã trở nên hoàn mỹ như lúc ban đầu, Vân Phong để đảm bảo đưa cơ thể nghĩa phụ vào trong Long Điện bảo tồn, cho tới khi đoạt lại được linh hồn nghĩa phụ thì phải bảo quản cơ thể cho thật tốt, cải tạo hay tìm cơ thể mới đều là chuyện phiền phức.

Vân Phong phân chia đơn giản xong thì lại cùng Khúc Lam Y lên đường, mặc dù trong lòng vẫn còn nhói đau, nhưng nàng không thể vì thế mà dừng bước, nàng cần phải không ngừng tiến về phía trước, cho dù có đau nhiều hơn nữa, chịu khổ nhiều hơn nữa cũng phải cố mà chịu đựng, không thể rụt mình lại được.

Trên đường không còn ai đi theo nữa, hai người không cần phải lo điều gì khác, như bay trở lại Vân gia, vừa vào cửa chính Vân gia, một bóng người trẻ tuổi bước ra ngoài, “Tiểu cô cô!” Vân Khinh Thần vui vẻ bước tới, Vân Phong thấy thế không khỏi ngạc nhiên.

“Khinh Thần, con về rồi à?” Vân Phong nhìn cháu tra đã lâu không gặp của mình, thực lực của hắn tăng nhanh như gió, thật khiến nàng vui mừng.

“Ừ, tu luyện một thời gian dài nên hơi nhớ nhà, cô cũng biết tính tình của mẫu thân đấy, không quay lại thăm nương một chút là sẽ lo lắng đến quýnh lên.” Vân Khinh Thần nói, giọng điệu cứ như là một tiểu đại nhân, so với ngày trước đã lớn hơn rất nhiều, “Lần này con về là để gặp nhị thúc, không ngờ thúc ấy vẫn đang bị Phong tiền bối túm giữ, nghe nói Thiên Tình di lo lắng không thôi, nhưng Phong tiền bối lại không chịu thả ra.”

Vân Phong bất đắc dĩ đưa tay gõ đầu Vân Khinh Thần, “Cái gì gọi là bị túm giữ chứ, đó là sư tôn đích thân dạy cho nhị thúc con đấy.”

Vân Khinh Thần le lưỡi, ánh mắt nhìn lướt qua Khúc Lam Y, “Lam Y ca vẫn theo cạnh tiểu cô cô à? Đúng là như hình với bóng nhỉ.”

“Tên nhóc này, không biết lớn nhỏ.” Vân Phong gõ một phát, Vân Khinh Thần cười nói, “Tiểu cô cô thiên vị thật đấy, con vẫn luôn nghĩ rằng tiểu cô cô sẽ trở thành tân nương của con, Lam Y ca là tình địch của con đấy.”

Khúc Lam Y nhếch môi, vung tay không chút khách khí vỗ vào vai Vân Khinh Thần, hắn lập tức cảm thấy đầu vai như có thiên kim vạn tượng đè lên, vẻ mặt nhăm nhúm lại rất hài hước, Khúc Lam Y buông tay ra, “Coi ta là tình địch? Nhóc à nhóc còn non lắm.”

Vân Khinh Thần vuốt bả vai đau nhức của mình, “Nói đùa chút thôi mà, làm gì căng thế.”

Vân Phong bật cười, “Ngươi trong nhà vẫn ổn chứ?” Ba người cùng nhau vào trong, Vân Khinh Thần nói, “Vân gia vẫn ổn, như bao ngày thôi, phần lớn người trong tộc đều vùi đầu vào Liên Minh Đông Tây và chiến đấu với Huyết Hồn, con thì lại khá là rãnh, nghĩ lại tự nhiên thấy xấu hổ thật.” Hắn gãi đầu, “Tiểu cô cô, gần đây con nghĩ, tuy rằng tu luyện tốt, nhưng thực chiến ắt vẫn không thể thiếu.”

Vân Phong nhướng mày, “Sao thế, con cũng muốn tự thân trải nghiệm một phen à?”

“Chắc chắn rồi, nếu có thể nhân dịp này diệt được vài người của Huyết Hồn cũng tốt lắm đấy. Huyết Hồn đã làm gì với Vân gia, Khinh Thần lúc nào cũng khắc trong tâm trí.”

“Nếu nhóc đã có tâm thì sao không đầu tư chút sức vào phương diện chất thuốc xe,?” Khúc Lam Y nhướng mày, “Cậu nên biết rằng, lực lượng chiến đấu không hề thiếu, cái mà Liên Minh Đông Tây thiếu chính là Dược Tề Sư.”

Những lời này của Khúc Lam Y nói không sai, mặc dù có Công Hội Dược Tề Sư tham gia, có lượng lớn Dược Tề Sư đầu nhập vào, nhưng với Liên Minh Đông Tây thì lực lượng này vẫn còn rất thiếu, chất thuốc cung ứng vẫn có hạn, huống hồi với chính Vân gia cũng rất thiếu hụt Dược Tề Sư, mặc dù Bạch Khánh Phong cực kỳ nhọc lòng bồi dưỡng những vẫn còn quá ít.

“Bản thân ta không có thiên phú gì ở chất thuốc cả, Khánh Phong thúc cũng chẳng nói gì về mặt này.” Vân Khinh Thần cười khan, chợt nghĩ tới gì đó, “Tiểu cô cô từ đâu về thế?”

Ánh mắt Vân Phong tối đi, “Tổng bộ Công Hội Dong Binh.”

“Thật sao? Kiền gia gia vẫn khỏe chứ? Lâu rồi con không được gặp Kiền gia gia, nếu có thời gian con sẽ tới thăm.” Vân Khinh Thần cười nói vui vẻ, lại phát hiện biểu tình Vân Phong hơi cứng lại, “Tiểu cô cô, sao thế? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Vân Phong cười ngượng, “Không có gì, con đừng nên quấy rầy thì hơn, Kiền gia gia cần tịnh dưỡng, trị thương.”

“Kiền gia gia sao lại bị thương?”

Khúc Lam Y đưa tay đánh cái bốp, làm Vân Khinh Thần ré lên, “Sao huynh lại đánh ta?”

“Tên nhóc nhà ngươi sao lắm chuyện thế? Triển đại thúc đánh nhau với Huyết Hồn, bị thất thế chút, đơn giản vậy thôi.”

“Vậy thì ta càng nên đi thăm hơn chứ?” Vân Khinh Thần nói xong tính chạy đi, Khúc Lam Y duỗi tay chụp hắn lại, “Nhóc không nghe thấy à, cô côc nhóc vừa nói cái gì? Triển đại thúc cần tịnh dưỡng, huống hồ có ta và tiểu cô cô ngươi ở đây, Kiền gia gia nhà ngươi sẽ gặp chuyện sao?”

“…Nói cũng phải.” Vân Khinh Thần nói, thở ra, “Có tiểu cô cô ở đây, Kiền gia gia sẽ không sao cả. Tiểu cô cô, lần này sao lại về thế?”

Vân Phong mỉm cười đưa tay xoa đầu Vân Khinh Thần, đứa trẻ này càng cao thì càng gầy đi, mặt mày cũng càng giống đại ca hơn, “Cũng không có gì lớn, có chút chuyện tới tìm sư tôn thôi.”

“Tiểu cô cô, Phong lão tiền bối nghiêm thật đấy… Hình như con không thấy được vẻ mặt nào khác, Phong lão tiền bối cũng như vậy với tiểu cô cô sao?”

Vân Phong cười khẽ, nhớ tới yêu cầu lúc sư tôn giao cho Long Điện, cũng cực kỳ nghiêm nghị, “Hiển nhiên rồi.”

“Tiểu tử, ngươi chưa từng nghe câu: Nghiêm sư xuất cao đồ sao?” Khúc Lam Y nói, Vân Phong mỉm cười, “Khinh Thần, con muốn làm gì thì cứ làm đi.”

Vân Khinh Thần gật đầu, “Hiện giờ trong nhà phần lớn đều đã lao ra tiền tuyến rồi, con cũng muốn góp thêm chút công sức.”

Vân Phong cười gật đầu, từ lúc Liên Minh Đông Tây thành lập tới nay, Vân gia và Nạp Khê tộc phải nói là hai thế lực cực quan trọng, phần lớn người trong Vân gia đều đã tham gia vào Liên Minh Đông Tây, hiện giờ trong tổng bộ cũng chẳng còn nhiêu người. vân gia vốn luôn náo nhiệt lại vắng lại cực kỳ, chỉ là Vân Phong không nóng.

Ba người tiến thẳng tới viện của Phong Thanh Huyền, từ xa đã nhìn thấy có một bóng người ngồi bần thần ở bên ngoài, chính là Cung Thiên Tình.

“Thiên Tình di, dì vẫn còn ở đây à?” Vân Khinh Thần bước tới, liếc nhìn vào bên trong, cũng chẳng dám lại quá gần, Cung Thiên Tinh thấy Vân Phong thì vui mừng, “Vân Phong, ngươi quay lại rồi!”

Vân Phong gật đầu, nhìn vẻ mặt toàn là nỗi lo của nàng thì cười khổ, với cá tính của sư tôn cơ bản chẳng ai dám lại gần cả, cũng không thích có người ở cạnh làm phiền. “Con đi trước, tiểu cô cô và Thiên Tình di cứ nói chuyện đi nhé.” Vân Khinh Thần khoát khoát tay lui đi, Vân Phong mỉm cười, “Các ngươi ở đây bao lâu rồi? Sư tôn vẫn chưa cho ngươi vào sao?”

Cung Thiên Tình cười ngượng, “Cũng không hẳn là thế, Phong lão tiền bối lúc đầu có cho ta vào, thấy Vân Khải bình an thì lại bảo ta ra ngoài, không bao gời cho ta ở lại bên trong.”

Vân Phong hiểu rõ lòng của Cung Thiên Tình, dù sao trước đây U Nguyệt chết trước mặt nàng, nhị ca trước đây cũng xém chút gặp chuyện không may, hai lần đả kích với nàng mà nói đã quá mức ám ảnh, cho dù biết nhị ca sẽ bình an nhưng vẫn không thể nào bình tĩnh được, trừ phi được nhìn thấy tận mắt. Với tính tình của sư tôn, để Thiên Tình vào một lần đã là không dễ, có lẽ ông cũng đã thương cảm cho nàng rồi, nhưng ở trong luôn thì không có khả năng nào rồi.

“Nhị ca không sao cả đâu, ta vào tìm sư tôn, ngươi về trước đi.” Vân Phong nói, Thiên Tình chỉ đành gật đầu, “Vậy… được rồi, ta về trước nhé.”

Vân Phong gật đầu, Khúc Lam Y nói, “Ta đưa nàng ấy về, chắc chắn sẽ không để chạy lại đây nữa.”

Mặt Cung Thiên Tình đỏ lên, xấu hổ cúi thấp, xoay người đi cùng Khúc Lam Y, Vân Phong quay lại, nghĩ thầm nên báo cáo một tiếng thì hơn. Đang tính lên tiếng, giọng Phong Thanh Huyền đã từ trong vọng ra, mang theo sự vui vẻ, “Đứng ở ngoài lâu như vậy làm gì, còn không mau đi vào?”

Vân Phong sau một hồi kinh ngạc thì bật cười, không hổ là sư tôn, nàng còn chưa kịp lên tiếng thì lão nhân gia ông đã biết nàng tới rồi. Thế là nàng lập tức vào viện, vừa bước vào đã thấy Phong Thanh Huyền tiên phong đạo cốt ngồi ngay ngắn ở giữa, bên cạnh ông là chén trè đang lửng lờ sương khói, nhìn từ xa trông rất tiêu dao.

“Sư tôn!” Vân Phong lên tiếng gọi, bước tới, Phong Thanh Huyền chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mang theo sự vui mừng, “Không tồi, thực lực đã tới Thần Hoàng, dù là vi sư cũng phải kinh ngạc đấy.”

“Đa tạ sư tôn khích lệ, chỉ là Thần Hoàng mà thôi.” Vân Phong bình tĩnh thong dong, đảo mắt không thấy Vân Khải đâu, Phong Thanh huyền bật cười, “Đừng trông nữa, tiểu tử kia không có ở đây đâu, tạm thời hắn vẫn sẽ chưa xuất hiện.”

Vân Phong nhíu mày, xem ra nhị ca vẫn đang trong quá trình tu luyện, “Đồ đệ, lần này trở lại là có chuyện tìm vi sư?”

Vân Phong gật đầu, kể lại chuyện đoạn thời gian này xảy ra, khi nói đến Nham Tâm một trong tứ trưởng giả thì vẻ mặt Phong Thanh Huyền đột nhiên biến đổi, “Nham Tâm?”

“Sư tôn biết nàng ta?”

Phong Thanh Huyền nhíu mày, “Vi sư đã từng nghe qua cái tên này rồi, một trong các cường giả Thần Tôn mà vi sư biết có một người tên Nham Tâm, chỉ là… nàng ta đã sớm chầu trời rồi.”

Chầu trời? Vân Phong ngạc nhiên, chân mày Phong Thanh Huyền nhíu chặt hơn, “Cho dù đã chết, với cách làm việc của Huyết Hồn, để nàng sống lại cũng không phải việc khó, có điều người chết rồi vẫn không được yên nghỉ, hành động như thế thật đáng buồn.”

Nếu đúng thật như sư tôn nói, Huyết Hồn có khả năng hồi sinh người chết. Không! Phải nói đúng hơn là kẻ có năng lực đó chính là vị Hồn chủ thần bí kia.

“Sư tôn, đồ đệ biết thế gian có phương pháp hồi sinh, nhưng người đã chết cho dù không có linh hồn cũng có thể hồi sinh được sao?”

Phong Thanh Huyền thở dài, “Nếu Huyết Hồn có liên quan tới Ám Nguyên tố, lại nắm trong tay Huyễn Thú ám hệ, vi sư có thể lớn gan suy đoán, chính Hồn chủ Huyết Hồn cũng phải có năng lượng ám hệ cường đại. Người đời đều biết Quang Nguyên Tố trứ danh hồi phục mạnh, thậm chí có thể giúp người khác khởi tử hồi sinh. Mà Ám Nguyên tố khi đạt tới trình độ chí cao cũng có thể đạt được hiệu quả tương tự.”

“Như vậy là… Ám Nguyên Tố cũng có thể giúp người khác hồi sinh?”

Phong Thành Huyền cau mày, “Cũng không hẳn là khởi tử hồi sinh, chính xác mà nói là lợi dụng Ám Nguyên Tố đánh cắp ký ức của linh hồn người chết để buộc người chết phải đào mồ sống dậy.”

“Có thể làm được như vậy… e rằng thực lực không hề thấp.”

“Những thứ này cũng chỉ là nói cho đệ tử nghe mà thôi, vi sư cấp bậc Thần tôn còn không thể làm được như vậy, có thể thấy người có năng lực như vậy kinh tới mức nào.”

Trên Thần Tôn! Đầu Vân Phong ong ong lên dữ dội. Thực lực Hồn chủ nếu thật sự là trên Thần Tôn thì nàng phải làm sao để vượt qua được đây?

“Thần Tôn trở nên cũng không phải là truyền thuyết, chỉ là người đạt tới ngưỡng đó chính là lông phượng vây rồng, còn nhớ vị Triệu Hồi Sư toàn hệ của Vân gia không?”

Vân Phong không tự chủ trợn tròn mắt, “Ý sư tôn là… tổ thượng của Vân gia thực lực trên Thần Tôn?”

Phong Thanh Huyền mỉm cười, “Vốn cho rằng vi sư không dám ngang hàng với ông ấy là vì vậy, so với một Triệu Hồi Sư thực lực trên Thần Tôn, dù là ai cũng phải cúi đầu xấu hổ.”

“Sư tôn, con vẫn luôn khó hiểu…” Vân Phong lẩm bẩm, Phong Thành Huyền nhướng mày, “Đồ đệ muốn hỏi gì?”

Vân Phong ngẩng lên, “Vị Triệu Hồi Sư toàn hệ này của Vân gia thực sự đã không còn nữa rồi sao?”

Ánh mắt Phong Thanh Huyền hơi chớp lên, Vân Phong nói tiếp, “Vân gia đột nhiên bị cô lập, giữa chừng đang cường đại đột nhiên đứt đoạn, thậm chí còn không còn dấu vết quá khứ cũ. Mọi thứ có phải… quá kỳ quái rồi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play