Trần Chiến từng được đánh giá là một thanh quân đao trên chiến trường, ở một đoạn thời gian rất dài từng là đối tượng thảo luận của một vài vòng luẩn quẩn trong đế đô.
Rất nhiều người đều rõ ràng, bởi vì cần chiếu cố cho vợ mình, người đàn ông từng mặc quân trang, xem vinh dự của một quân nhân còn trọng yếu hơn sinh mạng, đã từ bỏ hết thảy, bỏ quên lý tưởng của chính mình, cả ngày làm bạn bên cạnh người vợ bị bệnh tật đến nỗi ngay cả việc tự chăm sóc cho bản thân còn khó khăn.
Một lần bồi cạnh chiếu cố, đã kéo dài mười bảy năm.
Mười bảy năm như một ngày, chưa từng có một ngày nào rời xa!
Mà trong mười bảy năm qua, mỗi ngày giữa trưa mười một giờ cùng năm giờ chiều, Trần Chiến đều đúng giờ đem vợ của mình là Tôn Diễm Linh từ trong phòng đẩy ra ngoài nhà để cho vợ được tắm nắng.
Tất cả chuyện này đơn giản là vì bác sĩ từng nói qua, mỗi ngày Tôn Diễm Linh cần phải phơi nắng hai tiếng đồng hồ.
Nhưng...
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet Khi lần thứ ba Tô San đi vào quân khu Yên Kinh, hiện tượng này đã thay đổi.
Trong mấy ngày Trần Phàm đến Đại Liên, mỗi ngày lúc mười một giờ cùng năm giờ chiều Tô San đều giành việc của Trần Chiến, chủ động đẩy Tôn Diễm Linh ra bên ngoài phơi nắng, cùng bà nói chuyện phiếm.
Ngày hôm nay cũng là như thế.
Chẳng qua khi Tô San vô tình hỏi về chuyện cũ thời tuổi trẻ của Tôn Diễm Linh, kết quả không thể tránh né nói ra chuyện bà từng hứa hẹn với mẹ của cô bé mà Tô San phải thế thân xưa kia.
Ngay từ đầu, Tô San chỉ im lặng lắng nghe, khi nghe tới người phụ nữ quân y kia, vì thực hiện lời hứa hẹn với Tôn Diễm Linh, mạo hiểm nguy hiểm tính mạng để có em bé, kết quả một xác hai mạng, trong bất tri bất giác Tô San rơi nước mắt đầm đìa.
- San San, Trần gia thật xin lỗi hai mẹ con bà ấy.
Tôn Diễm Linh thấy Tô San khóc, theo bản năng đưa bàn tay khô vàng lau nước mắt trên mặt Tô San, run rẩy nói:
- Càng có lỗi với con!
- Mẹ.
Nghe được lời nói của Tôn Diễm Linh, Tô San đột nhiên bừng tỉnh, liền ngừng khóc thuận tay lau nước mắt, vội vàng cầm tay Tôn Diễm Linh nói:
- Mẹ đã nói sai rồi, Trần gia đâu có lỗi gì với con, con có thể trở thành con dâu của Trần gia, chính là phúc khí của con mới đúng.
Lời của Tô San làm thân hình Tôn Diễm Linh khẽ run lên, cảm động đôi mắt đỏ bừng, còn muốn nói gì đó lại nhìn thấy một chiếc xe hơi từ xa chạy tới, đành phải nuốt lời định nói vào trong.
Tô San thấy thế, cũng quay đầu lại, đưa mắt nhìn về hướng chiếc xe hơi đang chạy tới.
Theo sau, trong ánh nhìn chăm chú của hai người, chiếc Hồng Kỳ mang biển số quân khu Yên Kinh dừng cách chỗ hai người không xa, Trần Vĩnh Lạc mang theo Trần Ninh bước xuống xe.
Vừa nhìn thấy họ, Tôn Diễm Linh vội vàng nói:
- San San, chú và em họ của con đến, con đi nghênh đón.
- Ân.
Tô San liền đứng dậy.
Khi Trần lão thái gia còn sống, Tô San từng nghe Trần lão thái gia nói qua, hàng năm khi vợ chồng Trần Chiến tới nhà Trần Kiến Quốc ăn tết, vợ chồng Trần Chiến đều bị mọi người châm chọc.
Mà vợ chồng Trần Vĩnh Lạc là một trong số ít người không châm chọc vợ chồng Trần Chiến.
Thậm chí, khi Trần Kiến Quốc muốn đuổi Trần Phàm ra khỏi Trần gia, ngoại trừ vợ chồng Trần Chiến, cũng chỉ có vợ chồng Trần Vĩnh Lạc đứng ra giúp Trần Phàm nói chuyện.
Việc này Tô San đều nhớ rõ, đồng dạng nàng cũng biết, người nhà của Trần Vĩnh Lạc thật sự đối xử tốt với Trần Phàm.
- Trần thúc, Ninh nhi, chào hai vị.
Rất nhanh, Tô San đi tới trước mặt Trần Vĩnh Lạc cùng Trần Ninh, thần tình tươi cười nói.
- San San, chào cháu.
- Chào chị San San.
Trần Vĩnh Lạc cùng Trần Ninh lần lượt đáp lời Tô San, nhưng khi Trần Ninh mở miệng, trong ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
- Chị dâu, anh Chiến có ở nhà không?
Chào hỏi Tô San xong, Trần Vĩnh Lạc nhìn Tôn Diễm Linh hỏi một câu.
Tôn Diễm Linh cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười:
- Ở nhà. Hôm nay anh ấy tự mình xuống bếp, muốn làm món thịt kho tàu và tương móng heo cho tôi với San San dùng thử.
- Xem ra em với Ninh nhi tới đúng lúc a, anh Chiến làm món thịt kho tàu và tương móng heo là nhất tuyệt đó.
Trần Vĩnh Lạc vui vẻ cười, sau đó nghĩ nghĩ nói:
- Chị dâu, để San San cùng Ninh Ninh ngồi chơi với chị, em đi gặp anh Chiến nói chút chuyện.
- Được!
Tôn Diễm Linh cười gật đầu.
Mà Trần Ninh lại thoáng do dự, nói:
- Cha, con cũng muốn đi...
- Được.
Trần Vĩnh Lạc thoáng trầm ngâm, cười khổ nói:
- Vậy con vào một chút rồi ra chơi với chị San San cùng bác gái của con cũng được.
Trần Ninh gật đầu, áy náy xin lỗi Tô San cùng Tôn Diễm Linh.
Tô San cùng Tôn Diễm Linh khó hiểu, mà Trần Vĩnh Lạc cùng Trần Ninh cũng không giải thích, liền đi vào nhà.
Đúng như lời Tôn Diễm Linh, Trần Chiến đang đeo tạp dề bận rộn trong phòng bếp, mà đầu bếp riêng của hắn và Tôn Diễm Linh lại đứng một bên làm trợ thủ cho hắn.
- Anh Chiến.
Trần Vĩnh Lạc thấy thế không nhịn được bật cười, lộ ra biểu tình như kẻ tham ăn, nói:
- Xem ra hôm nay em với Ninh Ninh có lộc ăn.
- Vĩnh Lạc, Ninh Ninh, hai người sao tới đây?
Trần Chiến nhìn thấy Trần Vĩnh Lạc và Trần Ninh thì thoáng giật mình, sau đó cởi tạp dề ném cho đầu bếp, đi nhanh ra nghênh đón.
- Em nghe nói hôm nay anh đích thân xuống bếp, cho nên mang theo Ninh Ninh tới cọ cơm.
Trần Vĩnh Lạc cười trêu ghẹo.
Trần Ninh cũng cười theo, nhưng vẻ lo lắng trong mắt không cách nào tránh thoát ánh mắt của Trần Chiến.
Nhận thấy được điểm này, Trần Chiến thầm đoán được điều gì, cười cười nói:
- Đi, đến phòng khách nói chuyện.
Rất nhanh. Trần Chiến mang theo Trần Vĩnh Lạc và Trần Ninh đi tới phòng khách, Trần Ninh chủ động đi pha trà, Trần Vĩnh Lạc theo bản năng muốn lấy thuốc lá, chợt nhớ Tôn Diễm Linh bị bệnh không thể ngửi được mùi thuốc lá, vội vàng rút tay về.
- Vĩnh Lạc, hôm nay chú mang Ninh a đầu tới tìm tôi, có phải vì chuyện của tiểu Phàm không?
Trần Chiến thấy thế cười cười, hỏi.
Nghe được câu hỏi của Trần Chiến, Trần Ninh hơi có vẻ khẩn trương, vành tai, sợ bỏ sót câu nói nào, mà Trần Vĩnh Lạc lại gật đầu cười khổ:
- Tiểu Phàm ở Đại Liên gây ra động tĩnh lớn như vậy, động tới những người khác còn chưa tính, ngay Yến Thanh Đế cũng động tới, mặc dù Yến gia không tới nỗi tức giận, nhưng cũng không xê xích gì nhiều.
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của Trần Vĩnh Lạc cũng trở nên ngưng trọng.
Trần Chiến thấy thế, cũng nhàn nhạt cười, giống như không hề mảy may để ý tới hành vi của con mình:
- Vĩnh Lạc, tiểu Phàm cũng không phải là trẻ con, nếu nó dám làm ra chuyện này cũng đã hiểu sẽ dẫn dắt lên phản ứng dây chuyền, vì vậy nó cũng phải biết gánh vác hết thảy hậu quả!
- Anh Chiến, chẳng lẽ anh không lo lắng cho tiểu Phàm?
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Trần Chiến, thật thoải mái nói ra lời này, Trần Vĩnh Lạc không khỏi cả kinh.
Trần Ninh đứng một bên bởi vì quá mức kinh ngạc, kết quả chén trà bị tràn ra cũng không phát hiện.
- Ninh Ninh, nước trà tràn rồi.
Trần Chiến mỉm cười nhắc nhở Trần Ninh, lại nhìn Trần Vĩnh Lạc gằn từng chữ:
- Anh có một đứa con trai, nói không lo lắng là nói dối. Nhưng có lo lắng cũng chẳng thấm vào đâu, chuyện này anh không thể giúp nó, anh có thể làm chỉ là cầu mong nó có thể bình an vô sự.
Nói xong Trần Chiến cũng không nhịn được mà thở dài.
Hắn nói là lời thật lòng, trước kia khi Trần Phàm đấu với Tiết Hồ, hắn có thể vì con của mình kéo mặt mũi xuống đi vận dụng những mối quan hệ suốt hai mươi năm chưa từng dùng qua, mà hiện tại đối mặt với ngọn núi lớn như Yến gia, hắn cảm thấy thật sự vô lực.
- Anh Chiến, anh hẳn nên hiểu rõ, Yến Khánh là một người như thế nào. Yến Thanh Đế là người thừa kế mà hắn hao phí bao tâm huyết bồi dưỡng, hiện giờ lại bị tiểu Phàm biến thành phế nhân, chuyện này chắc chắn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Trần Vĩnh Lạc nói:
- Vì lo lắng tới an toàn của tiểu Phàm, chúng ta nhất định phải làm chút gì đó.
Nói tới đây, Trần Vĩnh Lạc thở dài:
- Anh Chiến, em cũng không gạt anh, hôm nay em mang theo Ninh Ninh tới đây chính là vì thuyết phục anh cùng tiểu Phàm tới gặp cha em nói chuyện...
- Không có khả năng!
Không đợi Trần Vĩnh Lạc nói hết lời, Trần Chiến lắc đầu bác bỏ, thanh âm không lớn nhưng ngữ khí lại như đinh đóng cột.
Trần Vĩnh Lạc biết rõ tính cách ngạo khí của Trần Chiến, cho nên mới nói muốn thuyết phục Trần Chiến cùng Trần Phàm, mà không phải một mình Trần Phàm, lúc này nghe được lời khẳng định của Trần Chiến, chợt ngây ngẩn cả người.
Hắn cũng hiểu rất rõ ràng, chẳng những nội tâm Trần Chiến kiêu ngạo tới cực điểm, hơn nữa mỗi một lời nói ra đều chắc chắn, một khi đã quyết định, tuyệt đối sẽ không thay đổi!
- Bác Chiến.
Trần Ninh ở một bên nghe được lời nói của Trần Chiến, không quan tâm đến việc bưng trà đưa cho Trần Chiến cùng Trần Vĩnh Lạc, mà đi nhanh tới bên cạnh Trần Chiến, thần tình lo lắng nói:
- Sự tình lần trước là ông nội cháu không đúng, nhưng hiện tại tình huống của anh tiểu Phàm rất nguy hiểm, chúng ta không thể để ảnh xảy ra chuyện.
- Ninh nha đầu, không phải bác không đáp ứng, mà là...
Trần Chiến thở dài, trong giọng nói mang theo vài phần oán khí:
- Lúc trước khi tiểu Phàm gặp phải phiền phức còn không khó khăn như bây giờ mà Trần Kiến Quốc còn không để ý tới tình cảm thân thuộc đem gia đình chúng ta đuổi ra khỏi Trần gia, hiện giờ tiểu Phàm nhổ lông trên đầu Yến Khánh. Trần Kiến Quốc lại chịu cho gia đình chúng ta quay về Trần gia sao?
- Anh Chiến, anh yên tâm, chuyện thuyết phục cha em cứ giao cho em làm.
Trần Vĩnh Lạc vội vàng nói.
Trần Ninh vội vàng phụ họa:
- Bác Chiến, cháu cũng sẽ hỗ trợ thuyết phục ông nội, xin bác tin tưởng, cháu cùng cha cháu ra mặt nhất định có thể thuyết phục được ông nội!
Nghe lời của hai người, nhìn vẻ mặt lo lắng của cả hai, Trần Chiến nặng nề thở dài.
Đúng như sự hiểu biết của Trần Vĩnh Lạc. Trần Chiến là một người rất kiêu ngạo!
Bởi vì lòng kiêu ngạo kia, thanh quân đao chiến trường như hắn từ sau khi cởi bỏ quân trang, bị người xem là phế vật, hắn cũng không thèm để ý, bị những người trong Trần gia châm chọc, hắn cũng không thèm để ý.
Hắn có lòng kiêu ngạo của một thanh quân đao!
Cũng chính bởi vì lòng kiêu ngạo kia, khi Trần Kiến Quốc đem Trần Phàm đuổi ra khỏi Trần gia, hắn không chút do dự cùng đứng chung chiến tuyến với con của mình, hơn nữa sau khi Trần Phàm giết chết Tiết Cường rồi bị bắt, hắn cũng không đi tìm Trần Kiến Quốc, mà vận dụng mối quan hệ suốt hai mươi năm hắn chưa từng vận dụng!
Bởi vì lòng kiêu ngạo kia, đến nay hắn luôn canh cánh trong lòng với quyết định của Trần Kiến Quốc, càng cảm thấy phẫn nộ khi Trần Phàm xảy ra sự cố, Trần Kiến Quốc chẳng những không ra tay trợ giúp còn bỏ đá xuống giếng!
Nhưng...
Giờ này khắc này, đối mặt cha con Trần Vĩnh Lạc, biết rõ hai người vì muốn tốt cho con của mình, cuối cùng Trần Chiến buông xuống lòng kiêu ngạo trong nội tâm, thở dài nói:
- Vĩnh Lạc, chú hẳn nên hiểu biết về tiểu Phàm. Năm đó nó bị đưa vào đội dự bị Long Nha, vì có mâu thuẫn với ông nội, dùng thời gian mười mấy năm trở thành Long Nha đầu tiên trong suốt ba mươi năm! Nó vì một lời thề, dám một thân một mình tiêu diệt tổ chức tội phạm khủng bố nhất thế giới, đem tổ chức kia giết tới chó gà không tha!
- Chú cho rằng lấy tính khí cố chấp và kiêu ngạo còn hơn cả anh, ngay lúc này nó lại chịu quay về Trần gia sao?
Sẽ sao?
Biết con không ai bằng cha.