Khác với lần đầu tiên Trần Phàm mang theo Tô San trở về quân khu Yên Kinh, lần này mặc dù hắn không ngồi xe mang biển số quân khu Yên Kinh, nhưng khi binh sĩ gác cổng nhìn thấy hắn, không những lập tức cho đi, trong ánh mắt nhìn về phía hắn cũng tràn ngập ánh sáng khác thường.
Tất cả chuyện này đơn giản chỉ là vì danh khí của Trần Phàm thật sự quá lớn.
Sau khi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Trần Phàm đã không còn là một Long Nha không có tiếng tăm gì, cũng không phải là Đồ Tể thờ ơ lạnh nhạt đối với thế giới này, trong bất tri bất giác hắn đã trở thành danh nhân của bốn khu vực quân, chính, thương, hắc.
Ở quân khu Yên Kinh, tất cả mọi người đều biết một người đàn ông thiết cốt vì vợ của mình cam nguyện bỏ qua kiếp sống quân lữ, cũng đồng dạng biết người đàn ông kia có một đứa con thật xuất sắc tên là Trần Phàm!
Cũng giống như lúc tiến vào cổng lớn quân khu, khi tiến vào đại viện quân khu, những binh sĩ đứng gác vừa nhìn thấy Trần Phàm cũng liền cho qua.
Trong xe, người phụ trách tập đoàn Cao Tường tại Yên Kinh nhìn thấy thế, cũng không cảm thấy có gì đáng kỳ quái.
Theo hắn xem ra, Trần gia thanh niên ngồi băng sau, ở đại lục ngoại trừ không thể bước vào Hoàng Gia lâm viên, tùy tiện đi vào bất cứ địa phương nào cũng không có gì đáng giá kinh ngạc.
Dù sao, hắn từng nghe người ta nói qua, chẳng những Trần Phàm có thể tùy thời tùy chỗ đi vào Thạch Phong trà viên có cánh cửa không thấp hơn Hoàng Gia lâm viên bao nhiêu, hơn nữa phàm là bạn của Trần Phàm, cũng có thể tiến vào Thạch Phong trà viên là nơi mà các nhân sĩ phú quý của Đông Hải thậm chí là cả nam bán quốc đều muốn bước vào.
Bởi vì Trần Chiến đã tỏ ý chỉ cần có thể thuyết phục được Trần Phàm cúi đầu với Trần Kiến Quốc thì hắn cũng không có ý kiến nào khác, vì thế Trần Vĩnh Lạc và Trần Ninh đều đem toàn bộ hi vọng trút lên trên người Trần Phàm. Trần Vĩnh Lạc vẫn ngồi trong phòng khách nói chuyện với Trần Chiến, mà Trần Ninh lại đi ra ngoài cùng Tô San bồi Tôn Diễm Linh trò chuyện.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Trần Ninh vẫn luôn nhìn về phương xa, cảm giác như chỉ hận Trần Phàm không thể lập tức xuất hiện.
So sánh với Trần Ninh mà nói. Tô San càng chờ mong Trần Phàm trở về!
Nhưng...
Nàng cũng không giống như Trần Ninh lúc nào cũng chú ý con đường phía trước, chỉ lo nắm bàn tay khô vàng của Tôn Diễm Linh, toàn tâm toàn ý trò chuyện với bà.
Rốt cục trong sự chờ mong của Tô San cùng Trần Ninh, chiếc Lincoln chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của ba người.
- Hẳn là anh tiểu Phàm!
Nhìn chiếc Lincoln không mang biển số quân đội hay chính phủ, Trần Ninh liền suy đoán.
Từ nhỏ lớn lên trong quân khu đại viện, sạu đó tham gia hải quân lục chiến, nàng rất rõ ràng đại viện quân khu Yên Kinh cơ bản có thể xem là trọng địa quân sự, xe hơi không thuộc quân đội cùng chính phủ nếu muốn đi vào thật khó hơn lên trời.
Ba người nhìn vào chiếc Lincoln chạy tới, từ xa xa Trần Phàm cũng nhìn thấy ba người, khi hắn nhìn thấy Trần Ninh trong bộ quân phục hải quân lục chiến thì vẻ mặt hơi có chút kinh ngạc.
Rất nhanh người phụ trách tập đoàn Cao Tường tại Yên Kinh cho xe chạy tới cách ba người không xa liền dừng lại, lập tức nhảy xuống xe mở cửa sau cung kính chờ Trần Phàm bước xuống.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet Trần Phàm thấy thế muốn nói gì đó lại nhịn được, hắn biết rõ tuy rằng hắn rất ít hỏi han tới chuyện của tập đoàn Cao Tường, nhưng bên trong tập đoàn, những nhân viên quản lý trung tầng đều cực kỳ kính sợ đối với hắn.
- Chủ tịch, chiều nay Dương tiên sinh sẽ mời dự họp một buổi hội nghị internet, nếu ngài không còn gì phân phó tôi phải đi về trước.
Nhìn thấy Trần Phàm xuống xe, người đàn ông trung niên họ Uông thật hiểu ý liền muốn rời đi.
Tuy rằng hắn biết nếu hắn có thể đi theo Trần Phàm ở lại quân khu Yên Kinh dùng một bữa cơm, thân phận cùng địa vị của hắn ở tại đế đô cũng sẽ đề cao thật lớn, nhưng hắn cũng biết lấy thân phận của hắn còn chưa đủ tư cách cùng ngồi chung một bàn với Trần Phàm, đừng nói tới có thể cùng người nhà của Trần Phàm ngồi chung một bàn dùng cơm.
Cho tới nay, Trần Phàm chưa bao giờ tỏ vẻ tự cao tự đại hay đùa giỡn uy phong trước mặt người của mình hoặc người lạ, lúc này nghe được người trung niên họ Uông nói chuyện, hắn vốn định giữ người này lại cùng dùng cơm, nhưng khi khóe mắt nhìn thấy Trần Ninh, liền bỏ qua ý nghĩ này, có vẻ áy náy nhìn người họ Uông gật gật đầu:
- Uông kinh lý, ông cứ đi làm việc đi, trước khi rời khỏi Yên Kinh tôi mời ông dùng cơm.
Nghe được lời nói của Trần Phàm, người trung niên họ Uông có cảm giác được sủng ái mà lo sợ, hắn lộ ra sắc mặt kích động, vội vàng lắc đầu:
- Chủ tịch, đến lúc đó ngài chỉ cần gọi điện thoại cho tôi là được, tôi sẽ lập tức đặt chỗ thật tốt.
- Được.
Trần Phàm cười cười, không nói thêm lời nào, bước về hướng ba người Tô San, Long Nữ cũng không đi theo cùng mà ở lại dưới tàng cây.
Người đàn ông họ Uông thần tình hưng phấn ngồi vào trong xe, hai tay run rẩy khởi động máy quay đầu xe chậm rãi rời đi.
Vào giờ khắc này hắn cũng không quay đầu nhìn lại, nhung vẫn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, tràn đầy cảm kích cùng kích động nhìn bóng dáng đang dần dần đi xa!
Ngay khi hắn mang theo tâm tình hưng phấn không gì sánh kịp biến mất nơi cuối đường, Trần Phàm đã đi tới bên cạnh ba người Tô San. Tô San tươi cười nhìn hắn. ánh mắt Trần Ninh lại thật phức tạp, Tôn Diễm Linh lại cố ý sầm mặt nghiêm nghị, vẻ mặt oán giận nói:
- Tiểu Phàm, con đem San San bỏ lại nơi này lại đi nhiều ngày như vậy, trong lúc đi cũng không gọi điện thoại về nhà, sau này không cho phép làm như thế nữa.
- Dạ.
Trần Phàm áy náy nhìn Tô San gật đầu.
Nghe được lời nói của Tôn Diễm Linh, nhìn thấy ánh mắt xin lỗi của Trần Phàm. Tô San cũng không quyệt miệng như ngày trước làm ra bộ dáng đắc ý, mà lại đỏ mặt xấu hổ.
Tựa hồ đứa con dâu của Trần gia như nàng vẫn chưa thể thích ứng chuyện mẹ chồng làm chỗ dựa cho nàng.
Cùng lúc đó thần tình Trần Ninh lại lo lắng muốn mở miệng, nhưng nàng cũng biết Trần Phàm đi xa không ít ngày, mới vừa về gặp mặt Tô San cùng Tôn Diễm Linh, mình lập tức mở miệng cũng không thỏa đáng, đành phải nuốt lời nói trở vào.
- Tiểu Phàm, chú Vĩnh Lạc cùng Ninh Ninh tới tìm con có chuyện gì muốn nói, con đi vào trước đi, mẹ với San San ở đây thêm một lát, chờ mọi người nói chuyện xong rồi chúng ta hãy ăn cơm.
Tôn Diễm Linh thấy thế mỉm cười chủ động giải vây cho Trần Ninh.
Nghe Tôn Diễm Linh nói, Trần Ninh vội vàng gật đầu, cảm kích nhìn bà.
Dù cho tới nay, rất nhiều người bên ngoài đều cho rằng Tôn Diễm Linh xuất thân bình dân không xứng với Trần Chiến, hơn nữa còn liên lụy tương lai của ông, thậm chí các chú bác của Trần Ninh đều khinh thường bà.
Nhưng Trần Ninh cũng hiểu rõ ràng, Tôn Diễm Linh tuyệt đối không tệ hại như người bên ngoài đã nói, một người phụ nữ có thể làm cho thanh quân đao sắc bén nhất trên chiến trường cam tâm tình nguyện bỏ cả tương lai ở bên cạnh cả đời, làm sao lại là một người phụ nữ vô dụng?
- Dạ.
Ngay khi Trần Ninh cảm kích nhìn Tôn Diễm Linh. Trần Phàm cũng đã đoán được ý đồ đến đây của Trần Vĩnh Lạc cùng Trần Ninh, mỉm cười gật đầu, sau đó nói với Trần Ninh:
- Ninh Ninh, chúng ta đi vào trước.
Trần Ninh gật đầu, hơi có vẻ bất an đi theo Trần Phàm vào nhà, khi đi vào cũng không còn bộ dạng của một tinh anh hải quân lục chiến, ngược lại nàng thường thường dùng khóe mắt nhìn lén Trần Phàm, trong lòng như cất giấu một chú nai con đang nhảy loạn, trái tim cứ đập mạnh kinh hoàng.
Mang theo tâm tình phức tạp, Trần Ninh đi theo Trần Phàm vào nhà, trong đại sảnh, Trần Chiến cùng Trần Vĩnh Lạc vốn đang nói chuyện, nhìn thấy Trần Phàm và Trần Ninh đi vào đại sảnh, nhất thời ngừng lại. Trần Vĩnh Lạc đứng dậy, thần tình tươi cười nói:
- Tiểu Phàm, đã về rồi.
- Chú Vĩnh Lạc.
Trần Phàm gật đầu cười.
- Tiểu Phàm, ngồi, ngồi xuống nói chuyện.
Trần Vĩnh Lạc lại cười, sau đó dùng ánh mắt trao đổi với Trần Ninh, ý bảo Trần Ninh mở miệng trước.
Nhận thấy được hành động của Trần Vĩnh Lạc. Trần Phàm cũng không hé răng, đi tới bên sô pha ngồi xuống.
- Anh tiểu Phàm.
Nhìn thấy Trần Phàm đã ngồi xuống, Trần Ninh cũng không nhịn được nữa, hơi có vẻ kích động mở miệng nói:
- Lần này em cùng cha đến là muốn anh với ông nội xóa bỏ hiềm khích trước kia!
Nghe được lời nói của Trần Ninh. Trần Phàm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không lập tức trả lời.
- Tiểu Phàm, chuyện cháu làm tại Đại Liên chú cũng đã biết.
Trần Vĩnh Lạc thấy thế vội vàng bổ sung:
- Tuy rằng chú không biết rốt cục cháu nhờ vào cái gì nói động được nhân vật lớn như Phan Vân, nhưng lần này cháu không chỉ làm Yến gia mất hết mặt mũi, phế đi mấy quân cờ của Yến gia, còn phế luôn cả Yến Thanh Đế.
Nói tới đây, ngữ khí của Trần Vĩnh Lạc trở nên ngưng trọng lên:
- Thân phận Yến Thanh Đế ở tại Yến gia cháu rất rõ ràng. Đồng dạng Yến Khánh cũng luôn xem Yến Thanh Đế là người thừa kế dốc lòng bồi dưỡng, điểm này cháu cũng đã biết. Hiện giờ cháu phế đi Yến Thanh Đế, bên kia tuy rằng Yến Khánh vì chú ý toàn cục không lập tức động tới cháu, nhưng chỉ chờ tới tháng mười, cục diện ổn định lại, Yến Khánh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cháu.
- Cháu biết.
Trần Phàm gật nhẹ đầu, sắc mặt bình tĩnh như nước.
- Tiểu Phàm, mấy tháng nay cháu bằng vào bản thân đã làm ra được nhiều chuyện đại sự, thậm chí còn làm cho Ngụy gia xuất đầu cho cháu, nhưng nếu quả thật đúng như lời truyền lưu. Yến Khánh trở thành thủ trưởng số 2, chú dám cam đoan. Ngụy gia tuyệt đối sẽ không vì bảo vệ cháu mà vạch mặt cùng Yến gia, chính diện giao phong.
Trần Vĩnh Lạc trầm giọng nói:
- Cho nên chú cùng Ninh Ninh đều hi vọng cháu có thể cùng đại gia gia tiêu tan hiềm khích trước kia, chỉ có như vậy mới có thể bảo chứng cháu không có việc gì, về phần bên phía đại gia gia, cháu không cần lo lắng, chú cùng Ninh Ninh sẽ thuyết phục ông ấy.
Vừa nói tới đây, hai cha con Trần Vĩnh Lạc kích động cùng chờ mong nhìn Trần Phàm, mà Trần Chiến vẫn thờ ơ, tựa hồ ông đã sớm biết kết quả.
Trong ánh nhìn chăm chú của ba người, Trần Phàm chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trần Vĩnh Lạc nhẹ giọng nói:
- Chú Vĩnh Lạc. ý tốt của ngài cùng em Ninh cháu tâm lĩnh.
- Tiểu Phàm!
- Anh tiểu Phàm!
Trần Vĩnh Lạc cùng Trần Ninh nghe được lời nói của Trần Phàm, nhất thời hiểu được quyết định của hắn, không hẹn mà cùng mở miệng cố gắng làm cho hắn thay đổi chủ ý.
- Chú Vĩnh Lạc, chuyện cho tới bây giờ cháu không tuyển chọn quay về, không phải làm dỗi với Trần Kiến Quốc, càng không có nghĩ qua trả thù Trần Kiến Quốc.
Trần Phàm chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn, lại mang theo cường thế chỉ thuộc về Đồ Tể:
- Cháu chỉ muốn cho Yến gia cùng toàn bộ người khác đều biết một chuyện, Trần gia không có Trần lão thái gia, cũng không phải do đám người bọn hắn có thể động vào!
- Ai động Trần gia, cháu diệt kẻ đó!