Đám trộm mộ không biết thứ này là cái gì, nhưng cảm giác thứ có thể đựng trong quan tài hoàng kim, khẳng định là thứ tốt, v vậy chuẩn bị lén lút vận chuyển ra ngoài, sau đó tiến hành giao dịch bán đấu giá trong chợ đen. Ai ngờ, đội cận vệ thiên hoàng Nhật Bản lại biết được tin tức này, muốn động thủ cướp giật thứ này. Sau đó, vị tổ viên kia nhận được mệnh lệnh lập tức ngăn cản, mặc dù bất hạnh chết trận, nhưng viện binh của chúng ta cấp tốc chạy tới, cuối cùng ta tự mình xuất thủ, rốt cục cướp được thứ này.

Tùy Qua nghe xong câu chuyện của Tang Thiên, buồn bực nói:

- Thứ này ở Mê-hi-cô?

Tang Thiên gật đầu nói:

- Có nghi vấn gì?

- Ta còn tưởng của Nhật Bản.

Tùy Qua nói:

- Phù mộc, còn có tên là phù tang, tương truyền là thần mộc trong truyền thuyết cổ đại của nước Phù Tang. Nhật Bản, không phải là hậu duệ của người Phù Tang sao?

- Về vấn đề này, Lạc tổ trưởng sẽ giải thích cho lão đệ, ta uống chén rượu, họng ta sắp khát khô rồi.

Tang Thiên nói.

Lạc Thanh Liên hiển nhiên cũng tham dự vào sự kiện này, cho nên giải thích cho Tùy Qua:

- Vấn đề này của ngươi, lúc đó chúng ta cũng có chút buồn bực. Sau này mới biết được, chúng ta bị những quan niệm địa lý, nhận thức cổ đại lừa gạt. Nước Phù Tang, ở thời cổ đại, là chỉ vùng Mê-hi-cô. Mặt khác, trong những hình vẽ của người Maya Mê-hi-cô, cũng có những hình vẽ về phù tang, những căn cứ này đều vô cùng xác thực. Chỉ có điều, những năm gần đây chúng ta không ngừng bị một số võ sĩ phù tang, Ninja phù tang trong phim điện ảnh lừa gạt, mới cho rằng Phù Tang chính là nước Nhật Bản.

- Xem ra ta cũng hiểu lầm.

Tùy Qua than thở:

- Nhưng như vậy mới hợp lý. Trong văn sử cổ đại miêu tả thế giới rộng lớn hơn hiện tại rất nhiều, đảo quốc Nhật Bản vào thời cổ đại là một đám thổ dân, sau này thành lập Uy quốc, đích xác không có quan hệ với nước Phù Tang. Hơn nữa, Nhật Bản cũng không nóng bằng nước Phù Tang thượng cổ, xem ra các ngươi suy đoán đúng rồi.

- Không chỉ như vậy, then chốt là Mê-hi-cô thật sự có một “thang cốc” tồn tại.

Lạc Thanh Liên lại nói.

Câu nói này, thật sự khiến Tùy Qua chấn kinh. Nếu như ở Mê-hi-cô thực có một “thang cốc” tồn tại, như vậy cũng không cần phải tranh cãi nữa.

Tùy Qua nói:

- Kỳ thực, chỉ cần một lý do là đủ rồi. Thứ này khai quật ở Mê-hi-cô, như vậy rất có thể nơi đó mới là quốc gia Phù Tang trong truyền thuyết.

- Không sai.

Tang Thiên nói:

- Bất luận là tin đồn, ghi chép gì, cũng không chân thực bằng phát hiện thực tế. Viễn cổ rút cuộc phát sinh chuyện gì, hiện tại chúng ta cũng không biết được, bởi vì chúng ta không phải người của thời đại đó. Thế nhưng, hiện tại thứ này xuất hiện, cuối cùng ta cảm giác không có gì phải giấu nữa.

- Thảo nào lúc trước Tang lão đại lo lắng.

Tùy Qua nói:

- Ngươi nghĩ đám châu chấu của giới tu hành, tựa hồ đang đợi cơ hội bọn họ trắng trợn sinh sôi nảy nở? Kỳ thực, ta nghĩ Tang lão đại có phải lo lắng quá mức hay không. Đám Nhật Bản cướp giật thứ này, có lẽ chỉ vì bọn họ muốn tăng thêm một chút “văn minh” mà thôi. Có lẽ, bọn họ rất muốn trở thành “hậu nhân Phù Tang”, như vậy cảm giác lịch sử văn hóa lâu đời.

- Tùy lão đệ, mặc dù ngươi nói chuyện rất hài hước, thế nhưng hiện tại ta cười không nổi.

Tang Thiên nói:

- Chúng ta và đám quỷ lùn Nhật Bản không phải lần đầu giao thủ, đám người này thủ đoạn độc ác, tuyệt đối khó đối phó. Cho nên, bọn họ cũng sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy. Ta cảm giác bọn họ cướp giật thứ này, là có mục đích khác. Còn nữa, lúc trước ta nói đám châu chấu của giới tu hành có thể đã đợi được cơ hội, cũng không phải nói chuyện giật gân, chúng ta đã tìm được bằng chứng tương quan, người của tổ bảy và tổ tám đang nghiên cứu.

Tùy Qua nhìn Tang Thiên thần tình ngưng trọng, biết hắn chắc chắn có nắm giữ cơ mật trọng đại, nhưng cơ mật này có lẽ rất quan trọng, cho nên hiện tại hắn cũng không muốn tiết lộ với Tùy Qua, hoặc là nói, ngay cả Tang Thiên hiện tại cũng còn đang suy đoán.

- Chúng ta nói chuyện hợp tác làm ăn đi.

Tang Thiên bỗng chuyển hướng trọng tâm câu chuyện:

- Dùng tiền mua đan dược, xin điều động kinh phí thực sự là phiền phức. Như vậy được rồi, ngươi cầm lấy quả dâu than đá này, xem có thể đổi được mấy viên Tinh Nguyên đan cho chúng ta! Hiện tại thay đổi bất ngờ, tình thế bất ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể có chiến đấu, chúng ta phải chuẩn bị “đạn dược” và “đan dược” đầy đủ trước!

Đối với nhân vật như Tang Thiên, đan dược thật đúng có thể xem là “dạn dược”.

Mặc dù Tùy Qua tin tưởng, bộ đội Long Đằng có rất nhiều hỏa khí hiện đại, đồng thời bao gồm một số đại sát khí, thế nhưng rất nhiều chiến đấu Long Đằng vẫn sử dụng quyền đầu để giải quyết, bởi vì bộ đội Long Đằng không phải bộ đội đặc chủng bình thường. Nếu như dùng hỏa khí bình thường có thể giải quyết vấn đề, như vậy không cần người của Long Đằng ra tay.

Mặt khác, bộ đội Long Đằng bởi vì bình thường làm nhiệm vụ cực độ nguy hiểm, cho nên tiêu hao đan dược, linh dược cũng rất lớn. Mặt khác, bọn họ còn cần bổ sung khí huyết, cái này cũng cần tiêu hao rất nhiều đan dược.

Nói chung, nhu cầu đối với đan dược và linh dược, Long Đằng đều vô cùng đói khát.

Đương nhiên, Tùy Qua cũng tin tưởng bộ đội Long Đằng nhất định cũng tự mình khai phá một số dược vật tương tự linh dược, tỷ như lúc trước nghe nói đến “nguyên dịch”, nhưng Tùy Qua tin tưởng hiệu quả không thể cao hơn đan dược.

Từ nội tâm mà nói, Tùy Qua rất muốn giao dịch với Long Đằng, bởi vì hắn bội phục cốt khí ngạo khí và hành động của Long Đằng, bởi vậy hắn cũng hi vọng thấy bộ đội Long Đằng có thể cường đại hơn.

Tùy Qua vẫn nguyện ý cung cấp đan dược cho Long Đằng. Thế nhưng, cũng không phải làm miễn phí, mà là giao dịch. Bởi vì mặc dù đối với Tùy Qua mà nói, linh dược, đan dược cũng không phải tự nhiên sản sinh, cần thành phẩm, cần thời gian, Tùy Qua không phải người vô tư cống hiến, hắn có mục tiêu và lý tưởng của riêng mình, cũng có dã tâm của hắn, cho nên chỉ có giao dịch công bằng mới có thể duy trì liên tục.

Chỉ là, Tùy Qua cũng không ngờ, Tang Thiên lại ra tay rộng rãi như vậy.

Tùy Qua nhìn “Quả dâu than đá” trong tay Tang Thiên, không khỏi cười khổ nói:

- Tang lão đại, ngươi đang nói giỡn với ta sao. Đây chính là quả của phù mộc viễn cổ, các ngươi tổn thương nhiều người như vậy, mới đưa được nó về, giờ lại lấy nó giao dịch với ta?

- Nếu như thứ này còn linh tính, có lẽ ta sẽ không nhịn được mê hoặc, nuốt vào có thể vạn thọ vạn năm, nói không chừng còn có thể phi thăng giữa ban ngày, mê hoặc của nó quá lớn! Thế nhưng, đáng tiếc linh tính của nó đã hết sạch, đối với Long Đằng chúng ta mà nói, giá trị đã không lớn.

Tang Thiên kiên quyết nói:

- Nếu đã như vậy, không bằng lấy ra giao dịch với ngươi, có lẽ ngươi còn dùng được.

- Tang lão đại, ngươi biết rõ, nếu như nó chỉ là một khối than đá, chắc chắn đám quỷ Nhật Bản không thể liều mạng như vậy.

Tùy Qua nói:

- Như vậy, có lẽ nó còn có giá trị khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play