- Nó có giá trị khác, chúng ta cũng không làm rõ được. Mặt khác, bất luận nó có giá trị nhiều thế nào với đám quỷ Nhật Bản, cho dù bọn chúng nguyện ý trả giá cao để mua của chúng ta, cũng đừng mơ! Ta tình nguyện để nó nát vụn trong hầm cầu, cũng không để nó rơi vào tay Nhật Bản.
Tang Thiên trầm giọng nói:
- Đương nhiên, để trong hố phân thật đáng tiếc, cho nên ta lấy nó đổi đan dược với ngươi. Nói đi, có thể đổi bao nhiêu?
Tùy Qua cắn răng một cái, đang muốn báo ra một con số trên trời, Lạc Thanh Liên bỗng nói:
- Có thể, chúng ta sẽ đổi một điều kiện khác. Thực lực của tổ chín chúng ta vẫn quá yếu, nếu như Tùy tiên sinh chịu làm khách khanh của tổ chín chúng ta, cung cấp cứu hộ chữa bệnh cho cho chúng ta. Như vậy, để hồi báo, chúng ta có thể cung cấp một số chiến lợi phẩm có liên quan đến phương diện linh thảo cho Tùy tiên sinh. Nếu như ta không nhìn lầm, hình như Tùy tiên sinh đặc biệt cảm thấy hứng thú với mấy thứ như linh thảo, đúng không?
Đề nghị này của Lạc Thanh Liên khiến Tùy Qua không khỏi tâm động.
Đích xác, giao dịch với Tang Thiên thực sự không dễ làm. Nếu định giá quá thấp, thì có lỗi với Long Đằng, có lỗi với sự hào sảng của Tang Thiên. Thế nhưng, cụ thể quả phù mộc có công dụng hay không, bản thân Tùy Qua cũng không chắc chắn, dù sao thứ này đã không còn nhiều linh tính, dưới tình huống như vậy, nếu như định giá quá cao, Tùy Qua có thể mất cả chì lẫn chài. Chủ ý của Lạc Thanh Liên thật ra là một biện pháp tốt, có thể cho Tùy Qua và Long Đằng thành lập một cơ sở hợp tác lâu dài, đồng thời lại không làm Tùy Qua bị ràng buộc.
Chỉ có điều, khách khanh là cái gì?
Tùy Qua đang muốn hỏi, lại nghe thấy Tang Thiên ngạc nhiên nói:
- Lạc tổ trưởng, khách khanh là cái gì?
Tùy Qua thoáng cái hóa đá, hiểu ra Long Đằng căn bản không có chức vị khách khanh này ? Cho nên lão đại của Long Đằng cũng không biết.
Lạc Thanh Liên lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
- Tang tổ trưởng không phải nói Long Đằng chúng ta cũng phải hưởng ứng hiệu triệu của trung ương, gia tăng cải cách sao, cho nên để không làm tổ chín chúng ta kéo chân sau của tất cả các tổ, ta dự định thiết lập một chức vị khách khanh, hấp dẫn nhân tài như Tùy tiên sinh cho Long Đằng chúng ta sử dụng, thế nhưng lại không bị hạn chế bởi quy củ của Long Đằng và quân đội, cho bọn hắn tự do, chỉ cần phương hướng nhất trí theo chúng ta là được.
- Có ý tứ.
Tang Thiên nói:
- Nhưng, ta cảm giác chức vịkhách khanh này, ngươi đặc biệt bố cục cho Tùy lão đệ sao?
- Cứ xem là vậy đi.
Lạc Thanh Liên nói:
- Tùy tiên sinh có y thuật siêu quần, hôm nay ta và Lữ phó tổ trưởng đều đã tận mắt chứng kiến. Nếu như hắn có thể hợp tác với Long Đằng chúng ta, chỗ tốt đối với Long Đằng chúng ta thật khó có thể phỏng chừng. Hơn nữa, hiện tại Tùy tiên sinh cũng cần minh hữu phân cao thấp với “hành hội”, hơn nữa xem ra Tang lão đại cũng rất có ý tứ trợ quyền, ta sẽ thanh toàn cho ngươi.
Thì ra đề nghị của Lạc Thanh Liên, chỉ là bang trợ Tang Thiên giải nạn, Tùy Qua đồng học thoáng có chút thất lạc.
- Không sai, ta có ý tứ trợ quyền.
Tang Thiên nói:
- Ta đã sớm ngứa mắt với hành hiệp khốn khiếp này. Chỉ có điều, ta biết bọn họ không dễ dàng bị lay động, hơn nữa sẽ khiến toàn bộ ngành thuốc đông y rung chuyển, bởi vậy ta cũng chỉ có thể mặc kệ nó. Hiện giờ, nếu Tùy lão đệ có quyết tâm và thực lực làm việc này, cho dù không thể công khai ủng hộ, ta cũng sẽ âm thầm cổ động Tùy lão đệ.
- Cổ động là đủ rồi.
Tùy Qua cười nói:
- Ta tình nguyện thấy Tang lão đại đánh quyền cho ta.
Tùy Qua biết, Tang Thiên không phải lôi phong sống, Long Đằng cũng không phải vũ trang tư nhân của hắn, không thể cung cấp viện trợ không ràng buộc cho hắn. Huống hồ, cho dù là vũ trang tư nhân, cũng phải dùng tiền nuôi dưỡng?
Vì vậy, Tùy Qua lại nói tiếp:
- Nếu Lạc tổ trưởng, Tang lão đại đã có ý như vậy, cho ta một thân phận khách khanh siêu nhiên, nếu ta còn ra sức khước từ thì là quá kiêu ngạo. Nếu đã như vậy, làm khách khanh, sau này phàm là người bị thương của Long Đằng, tất cả chi phí dược vật ta sẽ gánh vác!
Long Đằng có bao nhiêu người, Tùy Qua cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng bộ đội Long Đằng tuyệt đối là bộ đội có tỷ lệ phần trăm thương vong cao, cũng ý nghĩa lượng tiêu hao dược phẩm, linh dược rất lớn. Cho nên, Tùy Qua mở miệng đưa ra điều kiện như vậy, đích xác là một đại thủ bút.
Lời này vừa nói ra, quả nhiên Tang Thiên, Lạc Thanh Liên và Lữ Chính Dương đều lộ ra vẻ tươi cười.
- Khối than đá này, Tùy lão đệ cầm thưởng thức đi.
Tang Thiên cười nói, đưa quả đâu than đá cho Tùy Qua.
Tùy Qua thầm vui vẻ, thu nhập thứ đó vào trong Hồng Mông thạch, dự định sau khi trở về, lập tức nghĩ cách nghiền ép giá trị thặng dư cuối cùng của vật này.
- Ngoài ra, vừa rồi Lạc tổ trưởng nói không sai, ta đúng là rất hứng thú với linh thảo, nếu như Tang lão đại các ngươi kiếm được linh thảo gì, có thể ưu tiên cung cấp cho ta, ta sẽ dùng Tinh Nguyên đan tương ứng trao đổi.
Tùy Qua lại nói.
- Tùy lão đệ, ngươi không phải dự định trực tiếp bán cho chúng ta sao? Một viên Tinh Nguyên đan một tỉ đồng?
Tang Thiên cười nói, sau khi Tùy Qua đáp ứng trở thành khách khanh, ngữ khí của Tang Thiên có vẻ càng thêm tùy ý, nghiễm nhiên coi Tùy Qua là người nhà.
- Tang lão đại, hiện tại đều là người một nhà, ta cứ việc nói thẳng. Một viên Tinh Nguyên đan một tỉ, kỳ thực không đắt, cái này là dựa theo giá thị trường. Huống chi ta cũng từng nói với Lữ đại ca, nếu như người của Long Đằng các ngươi không ép chút kinh phí, kinh phí còn lại cũng sẽ chỉ tiện nghi cho đám tham quan và phế vật, cho nên ta không phải muốn bóc lột Long Đằng.
Tùy Qua giải thích.
- Ta hiểu ý tứ của Tùy lão đệ.
Tang Thiên nói:
- Nếu như vậy, sang năm chúng ta trực tiếp đề cao kinh phí lên gấp đôi… Ài, nhưng vẫn không có tác dụng gì.
- Vì sao?
Tùy Qua vô cùng kinh ngạc nói.
- Đi. . . Dù sao Tùy lão đệ cũng là người một nhà rồi, ta để ngươi xem thứ đó.
Tang Thiên nói, sau đó nhấn một cái nút. Nhất thời, trên vách tường phòng ngắm cảnh xuất hiện một hình ảnh, giống như thương khố.
Thương khố rất lớn, xung quanh là tường hợp kim kiên cố không gì sánh được, ngay cả sàn nhà cũng là hợp kim, thế nhưng rất trống trải, bên trong có rất ít đồ, chuẩn xác mà nói, bên trong chỉ có một chiếc máy cũ kĩ, bên cạnh có mấy cái rương màu đen.
- Đây là chỗ nào?
Tùy Qua nghi hoặc nói.
- Quốc khố.
Tang Thiên nói:
- Một trong những quốc khố.
Tùy Qua cả kinh trợn tròn mắt, nếu như lời này không phải Tang Thiên nói, Tùy Qua tuyệt đối cho rằng đối phương đang nói đùa.
Một thương khố trống rỗng, làm sao có thể xem là quốc khố?
Trong cảm nhận của Tùy Qua, quốc khố khẳng định có rất nhiều tiền mặt, rất nhiều hoàng kim, rất nhiều quốc bảo.
Ai ngờ, lại là một thương khố vắng vẻ như vậy.
Lẽ nào nói, hiện tại quốc khố đang trống rỗng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT