- Giới tu hành suy sụp đã là sự thực không cần tranh cãi. Đám “châu chấu” này đã hút cạn tất cả tài nguyên, cho dù còn mấy khối thổ địa tương đối màu mỡ, thế nhưng cũng không là gì. Bọn họ còn muốn phục hưng, đó là chuyện không có khả năng!
- Nói thật ra, ta cũng không hy vọng đám “côn trùng có hại” bọn chúng phục hưng.
Tang Thiên than thở:
- Bằng không, hiện tại những người trong thế tục sẽ trở thành nô lệ của bọn họ, mặc bọn họ chém giết.
Thế nhưng, Tùy Qua biết tin tức Tang Thiên nắm trong tay, tuyệt đối nhiều hơn hắn, có lẽ phương diện kiến thức cũng rộng hơn hắn. Tang Thiên đã có lo lắng như vậy, tất nhiên phải có đạo lý.
Vì vậy, Tùy Qua hỏi:
- Tang lão đại, có phải các ngươi có phát hiện gì hay không?
- Biết lần này hành động, vì sao người của Long Đằng chúng ta bị thương nặng nhiều như vậy không?
Tang Thiên tựa hồ chuyển dời trọng tâm câu chuyện, nhưng mơ hồ lại có liên quan đến vấn đề lúc trước:
- Tất cả đều là vì thứ này.
Tùy Qua biết thứ có thể khiến lão đại Long Đằng coi trọng như vậy, tất nhiên không phải thứ bình thường.
Thế nhưng, Tùy Qua nằm mơ cũng không nghĩ tới, thứ Tang Thiên lấy ra lại là tồn tại cấp thiên thảo !
Không sai, không phải linh thảo, cũng không phải tiên thảo, mà là thiên thảo! Mặc dù chỉ là một bộ phận của thiên thảo, nhưng đích thật là thiên thảo! Thần mộc đã tồn tại từ khi thiên địa bắt đầu sinh ra!
Trong tay Tang Thiên, cầm một thứ giống như quả dâu, nhưng “quả dâu” này lại lớn bằng chai bia, hơn nữa còn đen như than đá, tựa hồ đã chôn dưới mặt đất rất lâu, chỉ có trên đỉnh có một điểm kim quang yếu ớt, chợt lóe, tựa hồ có thể tắt bất cứ lúc nào.
- Tùy huynh đệ cũng biết lai lịch của thứ này?
Tang Thiên hỏi Tùy Qua, trong ngữ khí dĩ nhiên cũng có chút không bình tĩnh.
- Thứ này đương nhiên không phải than đá.
Tùy Qua than thở,
- Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ta tuyệt đối không thể tin được, phù mộc của thần mộc thượng cổ thực sự tồn tại! Xem ra, mắt thấy chưa chắc đã là thực, nghe nói chưa chắc đã là giả.
Trong Thần Nông tiên thảo bí quyết ghi chép, thượng cổ có tam đại thần mộc, nhược mộc, phù mộc và kiến mộc, được xưng là “Tam tang”. Kiến mộc ngụ trong thế giới, có thể thông thiên, con người thậm chí có thể bò lên thân cây leo lên trên trời, nối thẳng thiên giới. Phù mộc, sinh ra trong thang cốc, ở phía đông thế giới, thang cốc này nghe đồn là nơi mặt trời tắm. Còn phù mộc chính là “chỗ ở” của mặt trời, cũng là nơi mặt trời mọc lên. Nhược mộc, ở trong ngu cốc phía tây thế giới, là nơi mặt trời hạ xuống.
Tam đại thần mộc, trên thông thiên, dưới thông tam tuyền cửu u, sở hữu sinh mệnh lực và pháp lực rất mạnh, thứ kết xuất từ trên thần mộc, cũng là chí bảo thiên địa, không phải chuyện đùa!
Chưa nói đến những thứ khác, chỉ bàn về độ cao của phù mộc trong ghi chép cũng đủ kinh khủng. Cao hai nghìn trượng. Cũng tức là nói, phù mộc trong ghi chép cao chí ít sáu bảy cây số, hai ngàn người mới có thể ôm hết, đây là khái niệm kinh người gì chứ!
Về phần, nói phù mộc là chỗ ở của mặt trời, lại khiến Tùy Qua có chút không giải thích được. Dù sao, mặt trời lớn thế nào, phàm là người có chút kiến thức vật lý cơ bản đều biết. Cho nên, điểm này tựa hồ khó có thể thuyết phục, thế nhưng cổ nhân đồn đại chắc chắn cũng có một số căn cứ, Tùy Qua cảm thấy bên trong có thể còn có thứ không muốn người khác biết.
Vốn, tam đại thần mộc còn lâu đời hơn hồng hoang, ngay cả truyền thuyết của thời đại hồng hoang, Tùy Qua cũng có chút hoài nghi, huống chi là thần mộc thông thiên.
Thế nhưng lúc này, trong tay Tang Thiên lại cầm một quả dâu do phù mộc kết xuất, làm sao không khiến Tùy Qua không kinh hãi!
Trong mắt Tang Thiên hiện lên vẻ kinh ngạc và tán thán, nói:
- Tùy lão đệ mắt sáng như đuốc, kiến thức rộng rãi, thoáng cái đã nhìn ra lai lịch của thứ này. Còn ta, phải tìm người điều tra rất lâu, mới dám đại thể tin tưởng thứ này có thể là quả của phù mộc thượng cổ. Kết luận này đã phá vỡ nhận thức của chúng ta đối với thời đại thượng cổ.
- Ta có nghiên cứu về linh thảo, cho nên mới có thể nhận ra thứ này.
Vẻ kinh hãi trên mặt Tùy Qua chuyển sang tiếc rẻ:
- Chỉ là, thứ này không biết đã trải qua thời gian bao lâu, linh tính cơ bản đã mất hết. Bằng không, Tang lão đại ăn nó, cho dù không thể lập tức phi thăng tiên giới, cũng có thể vạn năm vạn thọ.
- Vạn năm vạn thọ, không phải dễ dàng như vậy.
Tang Thiên nói:
- Hiện tại giá trị của nó không lớn hơn một khối than đá bao nhiêu.
- Không, nếu như nó chỉ là một khối than đá giống như quả dâu, Tang lão đại sẽ không hi sinh lớn như vậy?
Tùy Qua nói:
- Xem ra, Tang lão đại cho rằng giá trị lịch sử của nó vượt xa giá trị thực tế?
Tang Thiên cười khổ nói:
- Trên thực tế, trước khi cướp giật thứ này, ta căn bản không biết nó là vật gì, cũng không biết giá trị của nó. Thế nhưng, đội cận vệ thiên hoàng của Nhật Bản lại liều mạng muốn có được thứ này, hơn nữa liên tiếp đả thương rất nhiều tổ viên chúng ta , còn ta vẫn cho rằng, phàm là thứ gián điệp, đặc công Nhật Bản muốn có được, nhất định không thể để bọn chúng thực hiện được, cho nên ta tự mình xuất thủ. Xem ra Tùy huynh đệ rất có hứng thú, như vậy, ta sẽ kể lại chuyện xảy ra cho ngươi nghe một chút.
- Không trái với quy định bảo mật của các ngươi sao?
- Quy định đều là ta định ra.
Tang Thiên nói:
- Việc này phải bắt đầu từ một nhóm đào trộm mộ. . .
Câu chuyện theo như lời Tang Thiên, thật đúng là vô cùng khúc chiết. Nguyên nhân gây ra sự tình là một bang trộm mộ nổi danh bỗng nhiên xuất ngoại, cảm giác bang nhân này tựa hồ đang bày ra đại sự gì đấy, vì vậy Long Đằng đã phái một gã thành viên đi theo dõi. Sau đó, bang nhân này tới Mê-hi-cô, tên thành viên Long Đằng theo dõi mấy ngày, rốt cục biết được kế hoạch của bang trộm mộ. Thì ra bang nhân này cũng không có kế hoạch gì lớn, chỉ là dự định làm một điểm “cổ mộ” gần di chỉ Maya của Mê-hi-cô, bởi vì trong truyền thuyết năm 2012 là năm tận thế, trên thế giới có rất nhiều người giàu có, dân chúng sản sinh hứng thú nồng hậu với nền văn minh Maya, điều này cũng trực tiếp dẫn đến “cổ mộ” Mê-hi-cô bắt đầu cấp tốc tăng giá, giá trị hơn nhiều gốm sứ Thanh Hoa. Hơn nữa, đại bộ phận cổ mộ quốc nội, đều bị những tên đạo tặc này đào hết, cho nên bọn chúng mới quyết định chiến đấu ở các chiến trường Mê-hi-cô, dựa vào kỹ thuật trộm mộ của bọn chúng, kiếm một món lớn.
Khi thành viên Long Đằng biết bang nhân này chỉ đơn thuần đến trộm mộ, liền mất đi hứng thú, chuẩn bị báo cáo với tổng bộ, sau đó kết thúc nhiệm vụ lần này. Thế nhưng ngay khi thành viên này chuẩn bị kết thúc nhiệm vụ, bang đạo tặc này lại thật sự đào được cổ mộ.
Nhưng bên trong cổ mộ cũng không có thi thể, đồ cổ, chỉ có một chiếc quan tài vàng ròng, trong quan tài để lại thứ này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT