“Đồ không ra gì, lang tâm cẩu phế , bọn họ cùng một đức hạnh như
người nhà lão Hà.” Chu thị tiếp tục oán hận mà nói, “Cũng nhờ chúng ta
quản thúc đấy, nếu thả tự do ở bên ngoài, bọn họ nếu không giống nhà lão Hà, thì cũng là tên du thủ du thực, không chừng còn chọc ra chuyện đại
họa gì khiến chúng ta cũng bị liên lụy.”
“. . . . . . Ban đầu còn không như vậy. Ở Thái Thương cũng không
giống trong thôn chúng ta, ngày ngày làm gì ta đều thấy được, cũng có
thể nói hai câu, quản được. Ở Thái Thương, mỗi ngày không gặp được
người, hắn theo lão cậu hắn trộn lẫn một đám.” Liên lão gia tử thở dài
nói, “Bây giờ suy nghĩ một chút, ta liền hối hận. Ban đầu, nếu là đem
bọn họ chế phục, đàng hoàng ở trong thôn chờ đợi, thì sau này sẽ không
có nhiều chuyện như vậy rồi. Tiếc là thuốc hối hận không có nơi nào
bán. . . . . .”
“Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, ở cùng Hà lão lục thì có thể học
ra gì tốt, cũng là cái đồ đáng chém đầu. . . . . .” Chu thị tàn bạo nói.
Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân thở hơi chậm lại, một hồi lâu cũng không lên tiếng.
Tứ Lang dù không tốt thế nào, thì đó cũng là cháu nội của Liên gia,
là cháu ruột của Chu thị. Chu thị với tư cách bà nội ruột, lại nguyền
rủa cháu trai nhà mình bị chặt đầu! Không thể không nói, đây là trường
hợp cực kỳ hiếm thấy. Nhưng mà Chu thị lại nguyền rủa không có nửa điểm
do dự, hơn nữa nguyền rủa còn có chút đương nhiên.
Chu thị như vậy, trong lòng Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân khó
tránh khỏi đều có chút không được tự nhiên. Nhưng hai người cũng không
có lên tiếng, dù sao, tính cách Chu thị là như thế, nhiều năm như vậy,
rất nhiều chuyện coi như là tập mãi thành thói quen rồi. Chu thị có thể chửi bới con ruột là tuyệt hậu, như vậy nguyền rủa cháu trai ruột bị
chặt đầu cũng không phải việc lạ.
“ Hai đứa con hoang của Hà lão lục kia cũng không biết cùng thứ đàn
bà kia chạy đi đâu, ” Chu thị không có chút nào cảm thấy được hai cha
con Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân khác thường, mà tiếp tục nói nữa
“Tai họa sống ngàn năm, đừng nhìn bọn hắn như vậy, ta đoán chừng khẳng
định không chết được… . Mặc kệ đến đâu, đám kia cũng đều là tai họa…”
“Chuyện ngày mai, còn phải tính toán cho tốt, ” Liên lão gia tử mở
miệng chuyển hướng đề tài, ” Mấy người nhà Lão Nhị, không dễ áp đảo
đâu.”
Liên lão gia tử lo lo lắng lắng, Liên Thủ Nhân thì hông nói một lời.
Gục đầu xuống, cũng không biết đang suy nghĩ về chuyện gì. Về phần Chu
thị, thì còn đang nghiến răng nghiến lợi.
“Nguyên cả một đám đấy. Cũng là một đám lăn lộn giang hồ. Đợi ngày
mai bọn hắn thật không nghe theo chúng ta quản, ta liền cầm cây chổi rơm quét cả đám phiền phức đem bọn hắn đuổi đi. Bọn họ thích làm gì thì làm đi, sau này đừng ở trước mặt ta.” Chu thị giơ giơ tay lên, nói.
Mọi người theo lời bà. Tất nhiên không bao gồm mấy người nhà Liên Lan nhi. Mà đặc biệt chỉ nói mấy người Liên Thủ Nghĩa, Hà thị kia.
“Bà nha.” Liên lão gia tử có chút nghe không nổi nữa, trách cứ Chu
thị nói, “Bà cũng xem mà quản cái miệng của mình đi, đừng có cái gì cũng há miệng ra nói.”
“Ta biết ta há mồm chọc tức người ta.” Chu thị cũng không cam yếu
thế, “Chọc thì chọc, ta sợ người nào sao? Hắn có thể bá đạo như thế nào? Hắn có thể tới đem cổ của ta chém? Hắn chém ta, hắn cũng phải đi đền
mạng cho ta. Ta không ăn của hắn, không uống của hắn, có chết ta cũng
không trông cậy vào hắn cái gì. Ta sợ hắn làm gì? Cái nhà này đến cả
phòng ốc cũng mang theo, cũng là của ta, nhìn không ưa ta, nhìn không ưa ta hắn cút ngay, hắn uống gió Tây Bắc đi!”
Tựa hồ sức mạnh của Chu thị lại càng đủ, giọng cũng bắt đầu nâng cao.
“Được rồi, được rồi, bà bớt tranh cãi đi, không cần phải nói cái này.” Liên lão gia tử phiền não mà phất phất tay.
“Ta không giống ông, không có túi không có khí . . . . . .” Chu thị
nhìn thoáng qua Liên lão gia tử, nhưng không cùng ông tranh luận nữa,
chẳng qua là hơi hạ thấp giọng nói, khinh thường mà giễu cợt một câu.
“. . . . . . Ngày mai vẫn phải cho gọi lão Tứ tới, có hắn ở nơi này,
bọn người nhà lão Nhị kia còn có thể cố kỵ nhiều chút. . . . . .” Liên
lão gia tử tự nhủ kế hoạch , “Muốn hiểu chuyện nghe lời, vẫn là. . . . . .”
Lời của Liên lão gia tử chưa nói xong, đã bị Chu thị cắt đứt.
“Ông nói lão Tứ là người hiểu chuyện nghe lời?” Chu thị nhìn Liên lão gia tử, “Bọn nó nếu hiểu chuyện nghe lời, vậy thì ai là người không
hiểu chuyện nghe lời?”
“. . . . . . Phải, các nàng không như nhà lão Nhị nhà giang hồ, ngoài mặt đều thì quan tâm, nhưng đâm gai nhọn vào tìm, càng khó đấu hơn!”
Chu thị oán hận mà nói, “Trong mấy người con dâu nhà này, chỉ có vợ lão
Tứ là biết giả bộ làm người tốt nhất, sau lưng nó cũng không phải là thứ tốt lành gì. Nếu không phải nó ở sau lưng làm chuyện xấu, thì hiện nay
lão Tứ nhìn thấy ta sao có thể là bộ dạng kia?”
“Nếu không biết ta là mẹ ruột hắn. Còn tưởng ta là kẻ thù của hắn.
Hắn còn lười mà mở mắt nhìn ta, còn không phải là đã có tương lai tốt
đẹp, sợ hãi người ta nói xấu, bất đắc dĩ mới đến nhìn một chút, bằng
không, còn không biết là cái dạng gì? Mỗi lần trở lại, cũng đều tặng đồ! Người bên ngoài nhìn thấy, đều nói hắn rất hiếu thuận gì. Hắn còn cố ý
nói với người ta, đều là vợ hắn thu xếp, để cho vợ hắn trưng bày danh
tiếng tốt! Mỗi lần hắn về đều mang tới ít đồ, là ý gì? Được danh tiếng
tốt hắn mới bằng lòng gặp!”
Chu thị nói đến đề tài này, tựa hồ như không thể dừng, càng nói càng hăng say.
Thật ra thì mỗi lần Liên Thủ Tín đến gặp Liên lão gia tử và Chu thị,
chờ Liên Thủ Tín đi, Chu thị chung quy sẽ cằn nhằn cùng Liên lão gia tử. Mỗi lần cằn nhằn thì tất cả ý cũng không khác lắm, chính là phát tiết
bất mãn với mấy người Liên Thủ Tín.
Liên lão gia tử đối với lời của Chu thị đều không tán thành, nhưng là hai ông bà cùng nhau sống mấy chục năm, Liên lão gia tử đối với tính
tình Chu thị vô cùng hiểu, nếu như muốn lúc nào cũng đi uốn nắn lời Chu
thị nói lại cho đúng…, vậy thì cả ngày ông cũng không cần làm việc nữa
rồi. Hơn nữa, dù sao bà vì ông sinh dưỡng nhiều con cái như vậy, hầu hạ
ông nhiều năm như vậy chính là vợ già, đối với Chu thị, Liên lão gia tử
cũng có mấy phần dung túng.
Vì vậy mặc dù trong lòng cũng không tán thành, nhưng Liên lão gia tử
cũng lười nói với Chu thị. Chu thị rất ngang ngược, quan hệ đối với một
nhà Liên Thủ Tín, trong lòng thủy chung vẫn cảm giác bực bội, cứ cho bà
phát tiết, cũng tránh khỏi ở trong lòng bà nghẹn ra bệnh, hoặc là đem
cơn tức này, cơn bực bội này phát tiết đến trên việc vặt gia đình khác.
Cũng chính bởi vì Liên lão gia tử không ngăn lại, khuyên can, lời của Chu thị thường thường chính là càng nói càng không có giới hạn. Dĩ
nhiên, đối với bà mà nói, chính là càng nói càng thống khoái.
“. . . . . . Một đống phân , một bô nước tiểu mà đem hắn nuôi lớn, . . . . . . Một đám ăn của ta uống của ta mới lớn như vậy, . . . . . . Ngũ lang, tiểu Thất, ta còn giặt tã cho chúng. . . .” Tuổi Chu thị tuy lớn, thế nhưng trí nhớ tốt kinh người, cơ hồ đem chuyện bao nhiêu năm trước
làm vằn thắn, từng chia phần cho Ngũ lang hai bánh chẻo nhân thịt đều
nhớ rõ.”Hắn đã có tiền đồ, hắn dám không báo ân cho ta! Hắn cũng
không sợ thiên lôi đánh xuống!”
“Được rồi, nói chánh sự.” Liên lão gia tử tử không có tâm tình nghe
Chu thị nói những thứ này, “Ngày mai, ta suy nghĩ rồi, còn phải mời
người mới được. Chuyện này không thể tìm người ngoài, lão Tứ, Ngô Ngọc
xương, Ngô Ngọc Quý, . . . . . . Được rồi, Ngô Ngọc Quý không kêu. Chỉ
hai người lão Tứ và Ngọc Xương a. . . . . . . Còn phải mua nhiều đồ ăn
thêm chút, nếu không sẽ rất khó coi.”
“Ông nghĩ cách xử lý a.” Chu thị liền nói. Không giống Liên lão gia
tử, Chu thị đối với tất cả chánh sự Liên gia từ trước đến giờ đều không
cảm thấy hứng thú. Dù sao, tất cả chánh sự đã có Liên lão gia tử giải
quyết.
Chu thị cảm thấy hứng thú, tập trung tinh thần để ý chuyện tình là…
“Ban đầu không có xấu như vậy, đều đã bị phá hủy ở trên người vợ lão
Tứ. Trước kia, nàng còn giả trang người tốt, còn không phải là vì sự
kiện kia, nàng hận ta phiền phức khó chịu. Sau lưng, không biết thế nào
làm hư lão Tứ và mấy người con. Đem lão Tứ và mấy đứa nhỏ đều cùng nàng
ta một lòng, đem ta xem làm cừu nhân.”
“Chuyện Tú nhi, không biết nàng ta hả lòng hả dạ thế nào nữa? Khua
chiêng gõ trống hát tuồng thì nàng ta không dám, nhưng sau lưng khẳng
định là ăn mừng. . . . . . . Cũng đợi đến xem chuyện cười của ta, ở sau
lưng ta ngáng chân. Còn giả vờ giả kiểu mời ta đến nhà nàng ăn cơm, lúc
đó nàng ta ở đâu đây? Ta vào cửa nhà nàng ta rồi, ta còn có thể đi ra
sao? Bỏ chút thuốc cho ta, thì chết cũng không người nào biết.”
“Một nhà muội tử của ta hướng về phía ta tới rồi, ngươi xem nàng đã
tới thăm, hay là đi xem dì Ba? Nha đầu Bảo Dung kia không có tâm nhãn,
với ai cũng nhiệt tình, hai ngày nay còn đi giúp nàng làm việc, ta thật
sợ hãi, sợ nàng hại Bảo Dung. . . . . . . Làm trò với Bảo Dung, còn
không biết nói ta cái gì kia. . . . . .”
Trong lòng Liên lão gia tử đang lo lắng, nghe Chu thị nói tiếp lại
không muốn nghe, hơn nữa càng nói càng không hợp thói thường, không khỏi càng thêm phiền não.
“Bà nói gì kia, không biết điểm dừng hả? Bả cũng không sợ người ta
chê cười.” Giọng nói Liên lão gia tử có chút nghiêm nghị, “Bà có đừng
ngoài miệng không có cửa , cái gì cũng nói với em gái bà.”
“Trong lòng ta bực bội, ta thì thì thầm thầm còn không được sao?” Chu thị cũng lập tức trừng ánh mắt lên.
Mắt thấy hơn nửa đêm rồi, hai ông bà sẽ gây nhau, Liên Thủ Nhân vẫn không nói chuyện vội vàng can ngăn.
“Canh giờ không còn sớm, hay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn có việc.” Liên Thủ Nhân nói.
“Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta ngủ không được a. . . . . .” Liên
lão gia tử vô lực mà khoát tay áo, “Mỗi đứa đều cùng trên một cái bàn ăn cơm lớn lên, thế nào khác nhau nhiều như vậy. Một trời một vực. Nếu là đều đều đặn đặn là tốt rồi. . . . . . . Mấy đứa nhỏ tốt ngày càng ít
đi. . . . . .”
. . . . . .
Ngày thứ hai, Liên Thủ Tín ăn cơm thật sớm xong liền mang theo mấy
người làm ở nhà đi nông trường phía Tây. Trương thị, Liên Mạn Nhi, Ngũ
lang và tiểu Thất đưa Liên Thủ Tín đi, vừa đi về hậu viện vừa nhỏ giọng
nói.
“Cha con a. . . . . .” Liên Mạn Nhi cười lắc đầu.
Liên Thủ Tín trốn đi ra ngoài như vậy, có chút không đủ “Đàn ông”
lắm. Nhưng lại có biện pháp gì đâu, nếu người ngòai khi dễ nhà cũ, hoặc
là chuyện hoàn toàn là người ngoài, như vậy Liên Thủ Tín khẳng định
không thể không quản. Nhưng sự kiện này, hai bên đều là người của Liên
gia.
Theo lý thuyết, cũng là người trong nhà, chuyện như vậy so sánh với
chuyện liên quan đến người ngoài thì đơn giản hơn. Nhưng liên quan đến
nhà cũ thì vừa vặn ngược lại.
Một mặt Liên Thủ Tín đối với chuyện nhà cũ chán nản đến không chịu
được, về mặt khác cũng không thể trực tiếp cự tuyệt. Tránh né, là biện
pháp duy nhất hắn có thể nghĩ đến.
Cái biện pháp này có lẽ không đàn ông, thậm chí có chút dối trá,
nhưng vẫn có thể xem là một biện pháp tốt. Dù thế nào, so với nắm cái
mũi đụng vào, sau đó chọc cho một thân đau khổ thì tốt hơn. Liên Mạn Nhi nghĩ.
Chỉ là nhớ đến bộ dạng Liên Thủ Tín như vậy, quả thực giống như vội vàng bỏ chạy, Liên Mạn Nhi liền không nhịn được buồn cười.
. . . . . .
Tưởng tượng Liên Thủ Tín là con thỏ mập, bỏ mạng chạy như điên. . . . . . ha ha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT