“Nha đầu Bảo Dung kia là người làm người khác rất yêu thích.” Trương
thị đương nhiên gật đầu, “Nàng giúp đỡ cắt vải, cắt miếng lót giày, còn
lấy việc trong nhà mà làm. Mọi người cùng làm, nàng lại cùng người. Đúng rồi, mẹ nói trả tiền công cho nàng, nàng nói không nên. Ta liền nghĩ
tới, chờ xong việc rồi sẽ chọn chút đồ đưa cho nàng, xem như tâm ý của
người làm chị dâu như mẹ.”
Cùng người, là thổ ngữ của nhà nông ở Tam Thập Lý Doanh Tử, ý là chỉ một người tính tình hiền hoà, dễ ở chung.
Cô bé trẻ tuổi, phồn vinh mạnh mẽ vui sướng, các nàng còn không có bị thế tục tiêm nhiễm, tâm tư phần lớn sạch sẽ thuần túy, lại không có
chuyện tình buồn phiền. Cô gái như thế, dĩ nhiên rất được người thích,
đối với người cùng chuyện chung quanh, cũng tương đối có sức cuốn hút.
” Vải, son phấn, lụa hoa. . . . . . , con thấy nàng ta rất thích
trang điểm. Dù sao trong cửa hàng bách hóa chúng ta cũng nhập hàng
thượng đẳng, đến lúc đó cho nàng chọn vài thứ khác nhau là được.” Liên
Mạn Nhi liền nói.
“Hai ngày trước mẹ ở trong thành, có nghe Tưởng chưởng quỹ nói đầu
mùa xuân sẽ nhập một số vải từ phía nam về, đến lúc đó mẹ sẽ chọn loại
có màu sắc tươi sáng cho nàng. . . . . . . Còn con với tỷ con, cũng làm
cho các con mỗi người hai bộ nữa.” Trương thị cũng gật đầu nói, “Mạn
Nhi, có phải con không quá thích nàng không?”
“Không có.” Liên Mạn Nhi lắc đầu, nàng và Thương Bảo Dung quen biết
không lâu, còn không có tiếp xúc quá mức thân mật. Nói thật, nàng không
ghét Thương Bảo Dung.”Con chính là. . . . . .”
“Mẹ biết. ” Trương thị cũng cười nói, “Người ta so sánh với con không có lớn hơn bao nhiêu tuổi, bối phận so với con lại lớn hơn.”
Liên Mạn Nhi bất đắc dĩ liếc mắt. Ở điểm này thì Trương thị nói đúng.
Cái niên đại này, cũng không có dạy ngừa thai lại càng không có kế
hoạch hoá gia đình. Một nữ nhân, có thể từ mười mấy tuổi vẫn sinh đến
năm mươi mấy tuổi. Nghe nói còn có hơn sáu mươi vẫn sinh con. Như vậy sẽ tạo thành một loại tình huống. Nói thí dụ như ở Liên gia, Liên Tú Nhi
và Liên Chi Nhi sinh ra cùng năm, hai người cũng là cô cháu ruột thịt.
Nhưng mà Liên Tú nhi cũng như là trường hợp tương đối dễ tiếp nhận.
Dù sao mọi người có huyết thống quá gần, lại từ nhỏ sinh hoạt chung một
chỗ đã thành thói quen. Mà bây giờ tự nhiên có một Thương Bảo Dung xuất
hiện. Huyết thống không quá gần, cũng không có lui tới thường, tuổi lại
xấp xỉ. Nhưng lại cách hai bối phận.
Điều này làm cho Liên Mạn Nhi khó tránh khỏi đối với biểu cô Thương Bảo Dung này có chút không được tự nhiên.
Dĩ nhiên, nàng sẽ không biểu hiện ra ở trước mặt người khác. Nhưng
người một nhà sớm chiều chung đụng, Trương thị vẫn phát giác Liên Mạn
Nhi đối với Thương Bảo Dung không quá nhiệt tình.
“Thật là tính trẻ con.” Trương thị không nhịn được cười.
“Cũng không chỉ vì vậy.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, liền
nói.”Nguyên nhân chính là vì trước kia không có lui tới. Không quen
thuộc. Lúc này mới biết nhau không được mấy ngày, con không thể nào đối
với nàng giống nhau như đối với Diệp Nhi, Nhị Nha các nàng.”
Dĩ nhiên trừ cái đó ra, còn có một duyên cớ, đó chính là ánh mắt của Tiểu Chu thị đã để lại ám ảnh trong lòng nàng.
“Điều này cũng đúng.” Trương thị nghe cũng cảm thấy có mấy phần đạo lý, “Chờ quen là tốt rồi.”
“. . . . . . Ngày đó các nàng làm công việc ở chung một chỗ, mọi
người nói đùa. Nghe nói Bảo Dung còn không có đính hôn, liền bảo sẽ giới thiệu nhà chồng cho nàng.” Tựa hồ Trương thị đột nhiên nghĩ tới điều
gì. Vừa cười nói.”Ngày đó ta cùng nàng tán gẫu, hỏi thăm xong mới biết
nàng vẫn chưa có mai mối, bởi vì trong lòng cha mẹ nàng vẫn muốn chuyển
trở về đây, nên không nỡ đem nàng gả ra bên ngoài.”
“Phải nói hiện tại tuổi của nàng chính là đang thời gian tốt. Ta nghe ý của nàng, là muốn tìm nhà chồng ở gần đây. Cha mẹ nàng đều không nỡ
gả nàng đi xa, nếu có thể đến trấn trên là tốt nhất.” Trương thị liền
nói liên miên. Nữ nhân ở cái tuổi như nàng hiện tại, đối với chuyện làm
mai làm mối như vậy rất là nhiệt tình.”Nghe mẹ chồng Chi Nhi nói, Thương gia còn nhờ nàng ấy, giúp đỡ để ý xem có người tốt thích hợp với Bảo
Dung không?”
Cái đề tài này, Trương thị càng nói càng cao hứng, nhưng những người
khác trong nhà thì lại không tiếp đón đề tài này. Liên Mạn Nhi đối với
cái đề tài này có chút hứng thú, nhưng tuổi của nàng thì cũng chỉ có thể nghe. Về phần Liên Thủ Tín, Ngũ lang cùng tiểu Thất, thì càng không có
gì để nói.
Cho dù chỉ nói một mình, Trương thị cũng hăng hái bừng bừng.
“Ta nói thật, chỉ bằng bộ dáng Bảo Dung kia, tay nghề lại khéo léo,
đừng nói là đến trấn trên, cho dù ở trong thành cũng không thành vấn
đề.” Trương thị phối hợp nói.
Hiển nhiên, Trương thị đối với Thương Bảo Dung đánh giá khá cao.
Cái niên đại này, cũng giống những niên đại khác. Nữ nhân tuổi trẻ
tướng tá xinh đẹp chính là tài sản vô hình. Đừng nói là người bàng quan, ngay cả cô nương người ta cũng tự cân đo ở trong lòng mình.
Nói thí dụ như cô nương thông minh, xinh đẹp, người ta có thể gả vào
nhà tốt hơn, cũng chính là cao gả. Mà cô nương chỉ có xinh đẹp, không có thông minh, sẽ phải gả kém một chút. Về phần cô nương lớn lên không
xinh đẹp, như vậy cũng chỉ có thể bình gả hoặc là thấp gả.
Dĩ nhiên, cô nương tài giỏi hiền lành cũng có thể thêm một điểm trong lúc chờ gả. Hơn nữa, trong miệng mọi người, tựa hồ cũng đối với hai
loại phẩm chất tài giỏi và hiền lành này càng thêm coi trọng. Nhưng mà
dựa trên tình huống thực tế thì tất cả mọi người lòng dạ biết rõ.
Có lẽ sẽ không công bình, nhưng sự thật chính là như thế, cô nương đợi gả trẻ tuổi xinh đẹp thì có thêm ưu thế thật lớn.
Dĩ nhiên, quy tắc cao gả, bình gả, thấp gả phía trên cũng không phải
tuyệt đối, đó là một loại tình huống bình thường thôi, tình huống ngoại
lệ cũng không ít.
Lấy Liên gia làm ví dụ, Liên Lan Nhi lúc còn trẻ rất đẹp, nói chuyện
cũng khéo léo, theo lý thuyết có thể gả vào nhà tốt hơn. Nhưng Liên lão
gia tử không chú ý những thứ kia, bởi vì có La gia cùng nghề có giao
tình tốt tới cầu hôn, ông cũng đồng ý của hôn sự này. Ngay lúc đó, hai
nhà coi như là môn đăng hộ đối, mà La Bảo Tài và Liên Lan Nhi là hai
người đối lập, Liên Lan Nhi coi như là thấp gả.
Ngược lại tướng mạo Liên Tú nhi cùng cách đối nhân xử thế, so sánh
với Liên Lan nhi thật sự không sâu sắc bằng. Nhưng bởi vì lúc ấy Liên
Thủ Nhân làm tú tài, sau đó còn được làm giám sinh, Chu thị quá đề cao
điều kiện lựa chọn nhà chồng của Liên Tú nhi, hơn nữa thật sự cũng có tú tài giống vậy đến cầu hôn.
Bất kể trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, thì loại chuyện này cũng rất thực tế.
Mà Thương Bảo Dung cửa nhỏ nhà nghèo, nhưng tự thân nàng lại có điều
kiện không tệ, nên rất có hi vọng”Cao gả”. Mọi người mới vừa quen, thì
đã có tức phụ muốn làm mai cho Thương Bảo Dung, nên có thể thấy ở trong
đôi mắt của mọi người, Thương Bảo Dung rất là ưu tú .
“. . . . . . Cô nương thật tốt, đáng tiếc ta không có huynh đệ thích
hợp, bên cạnh ta cũng không có người thích hợp.” Trương thị tay không
ngừng, miệng nói như cũ, “Chàng thường xuyên ra bên ngoài, nên giúp đỡ
quan tâm chút, xem có người thích hợp hay không . . . . . .”
Một câu nói sau cùng này, Trương thị nói với Liên Thủ Tín. Trương thị chính là người có lòng nhiệt tình.
“Gì?” Liên Thủ Tín nhìn Trương thị một cái, cũng giơ tay lên sờ sờ đầu, “. . . . . . Ta thật không có lưu ý.”
“Vậy sau này chàng lưu ý chút đi.” Trương thị liền nói, “Bảo Dung này là khuê nữ đứng đắn không tệ.”
“Ừ.” Liên Thủ Tín cũng hàm hồ đáp ứng.
“Mẹ, người biết người ta muốn tìm dạng người như thế nào không, làm
người mai mối cũng không phải ai cũng có thể làm đâu.” Liên Mạn Nhi nói
với Trương thị nói.
“Tìm điều kiện tốt chút chứ sao? Tìm người có tài xứng với cô nương
người ta là được” Trương thị liền nói, “Mẹ cũng không phải là thấy thân
thích gì, chỉ cảm thấy cô nương này không tệ.”
“Hình như cô nương người ta gả người nào, phải được cha mẹ người ta
đồng ý đó?” Liên Mạn Nhi liền nói, “Mẹ, mẹ giúp người khác con không
ngăn cản. Nhưng mẹ thử nghĩ kỹ lại xem, Thương Bảo Dung tuy không tệ.
Nhưng mà mẹ nàng thì. . . . . . Vậy thì không tốt lắm, có chút giống như bà nội con đấy.”
Nói đến tính cách Tiểu Chu thị và Chu thị gần như nhau, thì người có lòng rộng lượng như Trương thị, cũng không thể không cố kỵ.
“Mẹ chỉ quan tâm một chút thôi, nếu như có người thích hợp, thì nói
một chút, mẹ sẽ không ra mặt làm mai mối.” Trương thị suy nghĩ rồi nói.
Liên Mạn Nhi không có nói cái gì nữa, tốt xấu gì thì Trương thị đã
không nhiệt tình thái quá nữa, làm như vậy coi như chỉ bình thường.
Trời đêm dần dần tối, thế nhưng ở Tam Thập Lý Doanh Tử vẫn còn có
nhiều gia đình vẫn đốt đèn trong nhà. Việc này không thường gặp trong
những ngày thường, nhưng mấy ngày nay đã khác. Từng nhà, vợ cùng các cô
nương đều bận rộn làm việc cho nhà Liên Mạn Nhi, nên thức đêm là việc
không thể thiếu.
Trong nhà cũ thì một mảnh đen nhánh, chỉ có Thượng phòng và Đông phòng là có một chút ánh sáng hoàng hôn.
Liên lão gia tử, Chu thị và Liên Thủ Nhân cũng đều không có ngủ.
Liên lão gia tử mang theo tâm sự nặng nề, an vị ở trên đệm than thở,
Chu thị cũng có chút phiền lòng nên ở bên cạnh phụng bồi. Hai ông bà còn không có đi ngủ, nên Liên Thủ Nhân cũng chỉ có thể ở bên cạnh phụng
bồi.
“Lão Tam lúc này hẳn là đến rồi. . . . . .” Liên lão gia tử cúi đầu, mở miệng nói.
“Hẳn là đến.” Chu thị cũng đáp.
Sau khi áp đảo được mấy người Liên Thủ Nghĩa, bởi vì trời đã tối, tìm không được người thuận đường vào trong thành đưa tin. Mà nhìn trạng
thái mấy người Liên Thủ Nghĩa, Liên lão gia tử cảm thấy chuyện này không thể trì hoãn, vì vậy đã bảo Liên Thủ Lễ đi một chuyến vào trong thành,
đưa tin cho Liên Lan Nhi, bảo nàng ngày mai về nhà. Về phần tối nay, sẽ
cho Liên Thủ Lễ ở nhà Liên Lan nhi một đêm, ngày mai lại cùng Liên Lan
nhi đồng thời trở về.
“Ngày mai chuẩn bị chút cơm a.” Liên lão gia tử lại nói.
“. . . . . . Thịt vẫn còn ngày mai để cho Kế Tổ đi trấn trên mua chút đồ ăn rau giá, lại mua thêm hai cân đậu hủ.” Chu thị liền nói, “Con gà
giết ăn còn hơn phân nửa, vừa lúc để chưng dưa chua.”
Đừng xem nhà cũ bình thường sống tiết kiệm, nhưng Liên Lan nhi mỗi
lần quay về, đều có gà ăn. Mặc dù không giết gà trong nhà, nhưng cũng
phải mua từ trấn trên. Chu thị ở phương diện này, từ trước cho tới bây
giờ đều bỏ được xài được.
“Ai, không nghĩ tới a, ta nằm mơ cũng không nghĩ đến,trong chúng ta
xảy ra chuyện như vậy, anh em chung dòng sữa. . . . . .” Liên lão gia tử cũng than thở.
“Ta thấy lần này đã đem lão Nhị chọc tức, sau lưng hắn nhất định mắng ta không ra gì kia.” Chu thị vừa nói chuyện, cách cửa sổ hướng về Đông
sương phòng nhìn thoáng qua.
Đông sương phòng đã sớm tắt đèn, xem ra mọi người đã đi ngủ.
“Các ngươi không nhìn thấy đâu, ban ngày ánh mắt Tứ Lang nhìn ta thế
nào sao?” Chu thị vẫn giảm thấp giọng nói, “Lũ sói con, trong lòng khẳng định hận ta người phiền phức khó chịu này!”
Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân không lên tiếng.
“. . . . . . Trước khi đi còn nhìn chằm chằm ta một cái, dường như
hận không thể chém ta. Nó dám làm chuyện này lắm chứ. Đến ông hắn cũng
dám đánh.” ánh mắt Chu thị có chút trống rỗng, nhìn kỹ lại, có thể phát
hiện ẩn sâu bên trong là sự sợ hãi.
“Liên gia ta, không có người tâm tư nặng, mang thù a.” Liên lão gia tử liền nói.
“. . . . . . Giống y như người nhà lão Hà. . . . . .” Chu thị liền nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT