Trở lại trong phòng, Trương thị nhìn thoáng qua Liên Mạn Nhi còn đang cười trộm, cũng lắc đầu cười.
“Tỷ, tỷ cười cái gì vậy?” Tiểu Thất cũng nhìn thấy Liên Mạn Nhi cười trộm, liền châu đầu lại hỏi.
“Không có, tỷ có cười cái gì đâu.” Liên Mạn Nhi dĩ nhiên không thể nói ra ý nghĩ trong đầu nàng, liền nói cho có lệ, “Tiểu Thất, đệ nghỉ ngơi một lát, rồi cùng ca đi thư phòng đọc sách đi.”
“Để cho hắn nghỉ nhiều một chút. Học phải dùng nhiều đầu óc, nên cũng mệt mỏi a.” Trương thị liền vội nói vào, sau đó lại hỏi tiểu Thất, “Hôm nay tiểu Thất muốn ăn điểm tâm gì nào?”
Lại nói tiếp, Trương thị không những không phải là mẫu thân nghiêm nghị , rất nhiều lúc thái độ của nàng đối với bọn nhỏ thường là dung túng và cưng chiều. Cũng may, mấy hài tử trong nhà ai cũng rất có tự giác.
“Mẹ, không cần làm thêm điểm tâm cho con nữa. Lúc ăn cơm con đã ăn rất no, nên giờ không thấy đói bụng.” Tiểu Thất liền nói.
“Vậy tiểu Thất hôm nay muốn ăn món gì không?” Trương thị lại tiếp tục hỏi.
“Mẹ, hôm nay có thể ăn được canh cá hay không? Con nghĩ ăn canh cá.” Tiểu Thất suy nghĩ một chút, liền nói. Lấy món canh cá mà nói, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều thích ăn.
Mặc dù được cha mẹ, còn có ca ca và tỷ tỷ vô cùng sủng ái, nhưng tiểu Thất lại là đứa bé vô cùng hiểu chuyện. Có món ăn ngon, đồ dùng gì tốt, đồ chơi vui, hắn cũng không chỉ nghĩ đến bản thân mình, mà lúc nào cũng ghi nhớ lấy cha mẹ, ca ca và tỷ tỷ. Cũng bởi vì hắn như vậy, nên người một nhà đều thương yêu hắn, một đứa bé ngoan thế muốn không thương cũng không được.
“Được.” Nghe thấy tiểu nhi tử nói muốn ăn canh cá, Trương thị liền vui vẻ nói, “Một hồi mẹ sẽ bảo người trong phòng bếp đi chuẩn bị.”
“Ngày đó mở đập ao cá, không phải là thu được tới năm cân cá sao, hôm nay chúng ta ăn vài con đi.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Ao cá Liên gia trừ bỏ bán ra những con cá tốt nhất, mỗi con đều nặng hai ba cân ra, còn cố ý giữ lại một chút cá lớn để cả nhà từ từ ăn.
“Đúng vậy” Trương thị tự nhiên sẽ không có dị nghị.”Lát nữa mẹ sẽ bảo người trong phòng bếp làm chút canh cá. Nói đến canh cá, hay là buổi trưa chúng ta làm thêm chút chả cá viên ăn đi.”
Mấy mẹ con vừa nói chuyện vừa thảo luận náo nhiệt, thì Triệu thị và Liên Diệp Nhi đã tới rồi. Sau khi chào hỏi, Trương thị mang theo hai mẹ con đến ngồi trên giường gạch. Lại sai người làm bưng ít nước trà và điểm tâm lên.
“Làm sao vậy, tối qua tẩu không có ngủ ngon sao?” Trương thị nhìn thấy dưới mắt Triệu thị có chút bọng đen, liền ân cần hỏi, “Muội đã nói với mọi người rồi, làm việc gì cũng phải có lúc để cho bản thân nghỉ ngơi, ban đêm phải ngủ cho đủ giấc đừng thức quá muộn để tranh thủ làm việc, nên ngủ vẫn phải ngủ. Đừng xem trọng công việc nhiều quá. Tẩu cũng phải để tâm vào thân thể nhiều hơn mới được, cứ làm việc chăm chỉ thì nhất định có thể đúng hạn đem công việc làm xong.”
“Là có chút ngủ không ngon, nhưng không phải bởi vì thức đêm làm công việc.” Giọng nói Triệu thị cũng có chút ngại ngùng.
“Cha cháu ngày hôm qua cả đêm không có ở nhà.” Liên Diệp Nhi liền thay Triệu thị giải thích.
” Tam bá hắn đi đâu?” Trương thị liền lấy làm kinh hãi hỏi.
“Hắn hôm qua có chuyện phải vào thành.” Triệu thị liền đem chuyện Liên lão gia tử sai Liên Thủ Lễ vào thành chuyển lời. Đi tìm Liên Lan nhi về nhà cũ nói chuyện một lần.
” Hôm qua . . . . . . trời cũng chập tối rồi mà liền đi, sao không có đi bằng xe nhà chúng ta này, trong nhà đâu phải không có xe.” Trương thị liền nói.
“Không có chuyện gì. Hắn đã có thói quen đi bộ. Chỉ có ba mươi dặm. Không tính là cái gì.” Triệu thị liền nói.
“Cha cháu nói chút chuyện như vậy, phải tranh thủ đi nhanh cho xong chuyện rồi sẽ trở lại luôn, còn cần gì phải mượn xe la, cha cháu còn bảo nhà Tứ thúc còn bao nhiêu chuyện cần dùng xe. Rồi lại nói, nhà Tứ thúc, Tứ thẩm xe ngựa và xe la cũng cần phải nghỉ ngơi một chút, không phải việc cấp bách thì cha cháu không muốn làm phiền.” Liên Diệp nhi nói.
“Tam bá hắn thật là. . . . . .” Trương thị thở dài nói, “Lần sau nếu có chuyện thế này nữa, thì đừng khách khí như vậy. Nhà ta với nhà mọi người cũng không là người ngoài, còn sợ phiền toái cáo gì, nếu có chuyện gì cần đến xe. Trong nhà cũng có sẵn. Không phải là không có.”
Mấy người Liên Thủ Lễ, Triệu thị còn có Liên Diệp Nhi đầy là người tương đối tự giác. Có nhiều người không thích đem phiền toái đến cho người khác. Mà Liên Thủ Lễ làm như vậy, cũng là cách nghĩ thường làm của người nhà nông dân.
Trong thôn nhà hương thân, có giao tình tốt, rất nhiều thứ có thể bù đắp cho nhau, một cây hành, một bó rau, những thứ này, nói một tiếng là được. Người có hiểu biết thì xe ngựa, xe la những thứ này, ở trong đôi mắt nhà người nông dân, là hàng loạt tài sản quý giá. Ngược lại nếu rơi vào nhà mình đương nhiên cũng sẽ vô cùng quý trọng. Dù người khác thân quen đi chăng nữa, cũng sẽ không dễ dàng mở miệng mượn dùng, trừ phi là vạn bất đắc dĩ.
Cho nên, Liên Thủ Lễ có thể sử dụng đôi chân của mình tự đi tới huyện thành Cẩm Dương, thì sẽ không đến nhà Liên Mạn Nhi mở ra miệng nói muốn mượn xe ngựa, mượn xe la.
Mà so sánh với hành động thuần phác này, lúc trước Tứ Lang vừa mượn xe ngựa, phu xe, còn có hành động dắt la mà nói, là cực kỳ lộ ra vẻ vênh váo, càng thêm đột ngột và không đúng lúc.
Không cần phải nói, cái loại nầy hành động là quá mức phá gia, nếu bị mọi người biết rõ sẽ bị nhà người nông dân lên án mạnh mẽ.
“Nhà cũ này nhiều người, nhưng gặp phải chuyện, vẫn phải là. . . . . . Ai.” Trương thị chỉ lắc đầu nói.
“Nhiều người thì có tác dụng gì? Bọn họ không giống như là người có thể sống đứng đắn.” Liên Diệp Nhi có chút lớn tiếng nói, “Chuyện tốt thì không có phần của chúng ta, làm chân chạy việc, chuyện cố hết sức làm mà không lấy được lòng ai, người thứ nhất bọn họ liền nghĩ đến là chúng ta. khi dễ chúng ta đã khi dễ thành thói quen a.”
“Tam bá hắn đi chuyến này, đoán chừng người trong thành không muốn về nhà cũ nói chuyện, nhưng có không muốn đến đâu cũng phải về.” Trương thị liền nói, “Hôm nay nhắc tới chuyện này, không biết cuối cùng sẽ bị nói ra thành cái dạng gì?”
“Đến lúc đó còn phải là gọi Tứ thúc đi qua, cha cháu cũng phải ở đó mà nghe sai sử.” Liên Diệp Nhi liền nói, “Tứ thúc cháu định làm như thế nào?”
“Đã đi nông trại ở phía tây làm việc rồi, bên kia khẳng định lại có việc.” Trương thị liền nói.
Triệu thị và Liên Diệp nhi liếc nhau một cái, liền đều nói qua chuyện khác, không hỏi tới nữa.
“Một hồi cháu còn phải đi qua nhà cũ một chuyến, xem chuyện cha cháu trở lại như thế nào?” Liên Diệp Nhi lại nói.
Ngày hôm qua Liên Thủ Lễ đi huyện thành Cẩm Dương, đoán chừng sau khi trời tối mới có thể vào thành. Hai mẹ con Triệu thị và Liên Diệp Nhi đều có chút lo lắng.
Rất nhanh, Ngô Vương thị mang theo Liên Chi Nhi và Ngô Gia Ngọc cũng tới, Ngũ Lang và tiểu Thất phải đi thư phòng đọc sách, nên mấy người họ liền ngồi vây quanh ở trên giường gạch, vừa làm công việc thêu thùa, vừa tán gẫu. Liên Diệp Nhi nhìn thời gian vừa lúc, đang muốn hướng nhà cũ đi qua. Bên ngoài liền có người đi vào bẩm báo, nói là Liên Thủ Lễ và Liên Kế Tổ tới muốn gặp Liên Thủ Tín. Bởi vì Liên thủ Tín không có ở đây, nên Ngũ Lang và tiểu Thất đang ở phía trước viện, Ngũ Lang đang đi ra tiền thính cùng hai người nói chuyện, còn cố ý sai người ta đến hậu viện báo cho Trương thị và Liên Mạn Nhi biết một tiếng.
“Cha cháu đã trở lại!” Liên Diệp Nhi thật cao hứng.
“Diệp Nhi, cháu đi phía trước xem một chút đi.” Trương thị liền vừa cười vừa nói với Liên Diệp Nhi, “Diệp Nhi là một hài tử tốt, hiếu thuận lại thật lòng lo lắng cho cha nàng, phải đi xem một chút mới có thể yên tâm.”
Liên Diệp Nhi cười cười, nhanh chóng xuống đất mang giày đi đến phía trước viện. Trương thị nói không sai, muốn tận mắt nhìn thấy Liên Thủ Lễ mạnh khỏe, nàng và Triệu thị mới có thể chân chính yên lòng.
“. . . . . . Có nói là chuyện gì không?” Chờ Liên Diệp Nhi đi, Trương thị liền hỏi chuyện người tới báo tin.
“. . . . . . Chỉ nghe nói muốn mời lão gia đến chỗ nhà cũ một chuyến.” Hạ nhân hồi bẩm nói.
Sai hai người Liên Kế Tổ và Liên Thủ Lễ tới gọi Liên Thủ Tín, trịnh trọng như thế tất có chuyện lạ, có thể thấy được Liên lão gia tử đối với chuyện ngày hôm nay coi trọng đến cỡ nào, đồng thời cũng cho thấy, Liên lão gia tử nói chuyện hôm nay cần Liên Thủ Tín ra mặt là một chuyện vô cùng khó làm.
Nhà cũ gọi Liên Thủ Tín đi qua nói chuyện. là chuyện mà mọi người đã lường trước, Trương thị liền cho người làm đi xuống.
Một hồi thời gian, Liên Diệp Nhi cùng Ngũ Lang một trước một sau từ trước viện đi tới.
“Cha con không có chuyện gì, ở trong thành ngủ lại một đêm, buổi sáng ăn cơm xong liền trở lại. Cha của Ngân Khóa đánh xe đưa về đây. . . . . .” Liên Diệp nhi lên kháng, liền nói cho Triệu thị biết.
“Không có chuyện gì là tốt rồi, . . . . . . Không biết có ăn no hay không?” Triệu thị gật đầu, nhỏ giọng nói.
“Người đi gặp mặt nói chuyện gì? Bọn họ có nói với con gọi cha con qua nói chuyện gì không?” Trương thị liền hỏi Ngũ Lang đi sau vừa tiến vào cửa.
“Mới vừa đi.” Ngũ Lang ngồi xuống đáp, “. . . . . . người trong thành đến, mời cha đi qua giúp đỡ làm người hoà giải. Con nói, trang trại bên kia có việc gấp, con còn phải ở nhà vừa học vừa trông nom tiểu Thất đọc sách nên đi không được, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là không qua.”
“Trừ cha con và Tam bá, nghe nói còn mời cả Ngô đại bá.”
“À.” Trương thị gật đầu.
“Chỉ mời mỗi Ngô gia thôi sao, không có mời những người khác sao?” Ngô Vương thị ở một bên hỏi.
“Vâng.” Ngũ Lang nói.
“Cũng phải, chuyện này không nên nhờ đến người ngoài.” Ngô Vương thị suy nghĩ một chút, liền gật đầu nói.
“Cha con không có ở đây, Kế Tổ ca còn muốn để cho con thay cha đi qua.” Ngũ Lang lại tiếp tục mở miệng nói.
“A? Ca, vậy ca có đồng ý với bọn họ hay không?” Liên Mạn Nhi vội hỏi.
“Chuyện như thế này ta làm sao có thể đồng ý.” Ngũ Lang chỉ lắc đầu nói, “Đừng nói ta còn có việc, ngay cả không có chuyện gì, ta cũng không thể đi.”
“Ngũ Lang không đi là rất đúng.” Ngô Vương thị liền nói, “Đó là chuyện như thế nào a, Ngũ Lang tuổi còn trẻ là tiểu hậu sinh bối phận lại nhỏ, chuyện như vậy thì không nên xuất đầu lộ diện mà cũng không nên xen vô chuyện phức tạp của người lớn. Hơn nữa trong chuyện này, một người là Nhị bá của Ngũ Lang, một người là cô cả của Ngũ Lang, mặt trên còn có hai lão nhân gia, hơn nữa còn có các bá bá cùng bá mẫu, bối phận ai cũng đều cao hơn Ngũ Lang, Ngũ Lang đi qua đó cũng phải chú ý xem sắc mặt mọi người, Ngũ Lang khi đó nói cái gì không nói cái gì, cũng đều không thích hợp.”
Liên Mạn Nhi gật đầu, Ngũ Lang cự tuyệt thật là tốt. Thật ra thì, Liên Thủ Tín không còn cần thiết phải trốn tránh như thế, hắn chỉ cần trầm mặt xuống, liền trực tiếp nói, “Loại chuyện như thế này đừng tìm ta, ta rất ngại làm chuyện không công còn bị chỉ trích ” , chỉ cần nói như vậy là được rồi.
Ngũ Lang lại nói hai câu nữa, liền quay về thư phòng ở Tiền viện đi học.
“Tin tức của ngươi linh thông, có nghe thấy chuyện gì hay không? Tin đồn đó rốt cuộc đã truyền tới lỗ tai lão Vương sao?” Trương thị liền hỏi Ngô Vương thị.
“Cái này. . . . . . Ta thật không có hỏi thăm được. Cách quá xa, không phải là người trấn trên ta truyền tới.” Ngô Vương thị liền nói.
“Vậy là ai kia?”
Các người nghị luận chuyện gì sao, rốt cuộc là người nào quấy nhiễu đến này cọc hôn sự của Tứ Lang.
“Tin đồn là một mặt, đoán chừng ngày đó xem mặt giữa hai nhà, người ta cũng nhìn ra không ít sơ sót, không có nhìn trúng Tứ Lang.” Bởi vì cùng là người nhà, Trương thị dứt khoát nói ra ý nghĩ trong lòng, “Muốn không có những tin đồn kia thì ngay từ đầu đã không nên làm ra vẻ như vậy, đừng nói Nhị đương gia bọn họ đoán là nàng nói, ngay cả ta, cũng đoán chắc là nàng.”
“Nàng lại không phải là người có thể im lặng chịu thiệt, sự việc kia của Ngân Tỏa, ta liền biết, nàng sớm muộn gì trả trở lại.” Trương thị lại nói.
Ngô Vương thị và Triệu thị đều gật đầu, các nàng cùng Trương thị đều có ý nghĩ như nhau.
“Hôm nay, cũng không biết mọi chuyện có thể gây thành dạng gì nữa?” Cuối cùng, Trương thị liền thở dài nói.
“Chuyện này khó mà nói được.” Ngô Vương thị cũng than thở không thôi.
“Mời người đến giúp đỡ làm người hoà giải, nhưng không có nhờ Dì ba cùng dượng ba sao?” Triệu thị tò mò hỏi.
“Thật đúng là như thế, ” Trương thị liền gật đầu, “Họ không phải là người ngoài, hơn nữa còn là trưởng bối. Nghe nói dượng ba còn là người rất biết nói chuyện.”
“Thật ra thì, có hoà giải hay không, cũng là chuyện đã qua, kết quả đã sớm được an bàn xong xuôi rồi muốn thay đổi cũng không thay đổi được.” Liên Mạn Nhi nói.
Ngô Vương thị liền cười, Trương thị vội hỏi tới Liên Mạn Nhi, kết quả đã sớm được an bài là kết quả như thế nào. Liên Mạn Nhi cười cười lắc đầu, không chịu nói tiếp.
“Chúng ta chờ một chút thì không phải sẽ biết hay sao?” Liên Mạn Nhi chỉ nói như vậy.
“Cha muội có đi cũng sẽ không thể nói cái gì, còn cố tình để cho muội cha đi qua làm chân chạy việc.” Liên Diệp Nhi liền nói, “Cho dù có nói hay không nói cũng đều là chuyện đắc tội với mọi người. Mạn Nhi tỷ, muội phải đi nhà cũ xem một chút, có chuyện gì còn có thể giúp đỡ cha muội, không thể để bọn họ khi dễ được.”
Liên Diệp Nhi nóng lòng muốn đi tìm hiểu tin tức.
“Đi đi.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
“Dù sao bà nội cũng nhìn muội không thuận mắt mà, hì hì.” Liên Diệp Nhi cười hì hì liền nhanh nhẹn đi ra cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT