Tần Hàm Dịch chỉ nhìn nét mặt của cô ta liền hiểu cô ta muốn giữ thể diện chứ không phải không nhớ nhà.

Vậy là, anh không tiếp tục chờ đợi ý kiến của cô ta nữa, khởi động xe, lái thẳng về khu vực có căn biệt thự Hạ gia.

“Hàm Dịch, em hơi sợ....” khi gần tới Hạ gia, Hạ Lam đột nhiên mở miệng nói vô cùng lo lắng và căng thẳng.

“Có anh ở đây, không sao cả.” Tần Hàm Dịch quay đầu sang nhìn cô ta với ánh mắt an ủi.

“Hàm Dịch....” bàn tay đặt trên đùi của Hạ Lam nắm chặt lại, thực sự trong lòng cô ta lúc này đang rất rối loạn.

“Lam, tin anh không?” anh nắm lấy bàn tay cô ta, truyền cho cô ta hơi ấm từ lòng bàn tay mình, anh sưởi ấm cho cơ thể đang run lên của Hạ Lam.

“Vâng.” Hạ Lam gật đầu chắc chắn, lúc này, cô ta cảm thấy hình tượng Tần Hàm Dịch rất cao lớn và dường như có thể là chỗ dựa vững chắc.

Sự lo lắng trong lòng cô ta, nhờ được anh an ủi mà đúng đã dần dần trở lại bĩnh tĩnh hơn.

Tần Hàm Dịch cười cười, đang định thu bàn tay về thì đột nhiên Hạ Lam vội vàng, nghĩ cũng không nghĩ, liền nắm lấy bàn tay đang định rời đi đó.

Anh bị hành động của cô ta làm cho giật mình, hết sức ngạc nhiên, anh đơ người ra. Lúc này cô ta mới ý thức được hành động của bản thân là phản xạ và vội bỏ tay anh ra.

Anh nhìn khuôn mặt lúng túng của Hạ Lam, khẽ cười, muốn cho bầu không khí thoải mái một chút.

“Em xin lỗi, vừa nãy em.....” Hạ Lam nhăn mặt lại, muốn giải thích, nhưng không biết giải thích thế nào.

Nhìn bộ dạng cô gái xấu hổ của Hạ Lam đột nhiên Tần Hàm Dịch lại nhớ tới Diệp Dĩ Muội.

Chỉ có cô ấy mới có thể đem trạng thái tình cảm mâu thuẫn đó thể hiện ra rõ nét nhất, làm cho anh vừa muốn thách thức vừa muốn cô đầu hàng.

Còn Hạ Lam, ấn tượng của anh về cô gái này, chưa từng nhẹ nhàng, e thẹn, giống như ngày hôm nay – bộ dạng lúng túng ngại ngùng của một cô gái – đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy.

Không phải anh cảm thấy Hạ Lam như thế này thì không tốt, mà là anh cảm thấy nó không hề phù hợp với cô ta, thậm chí còn có chút giả tạo.

Hạ Lam không ngờ rằng, bản thân khi xin lỗi anh mà lại làm anh thất thần và nhớ tới người con gái khác, chẳng thèm quan tâm tới cô ta nữa.

Nhưng, dù gì cô ta cũng là một cô gái thông minh, cô ta biết không thể ép đàn ông quá, bèn kìm cơn tức giận và sự không can tâm trong lòng lại.

Hạ Lam không biết bản thân có phải may mắn hay không, tuy Tần Hàm Dịch thất thần và mất tập trung nhưng vẫn không nhớ nhầm đường đi tới nhà cô ta.

Khi chiếc xe đỗ lại phía ngoài cổng của căn biệt thự Hạ gia, người làm của Hạ gia đã nhận ra Hạ Lam và Tần Hàm Dịch, vội vàng mở cổng.

Tần Hàm Dịch rõ đường mà lái xe vào nhà xe, đẩy cửa xuống xe.

Hạ Lam vốn tưởng Tần Hàm Dịch sẽ đi tới phía bên cô ta, bế cô ta xuống xe, không muốn anh vẫy tay gọi người làm ra.

“Tần thiếu gia, có gì dặn dò ạ?” người nữ giúp việc cung kính hỏi.

“Đỡ tiểu thư nhà cô xuống xe.” Tần Hàm Dịch nói xong liền đứng một bên.

Anh làm như vậy không phải muốn chứng minh điều gì cho bản thân mà đơn thuần là muốn tốt cho cô ta.

Bất kể anh thừa nhận hay không thừa nhận Diệp Dĩ Muội, dù gì thì anh cũng đã là người có gia đình, lại sao có thể trước mặt cha mẹ Hạ Lam mà có những hành động gần gũi không rõ ràng với cô ta!

Những tin đồn trước đó đã làm cho mối quan hệ của anh và Hạ Lam bị truyền đi không rõ ràng, anh thực lòng không muốn có thêm hiểu lầm gì thêm nữa, làm cho cô ta khó xử. 

Còn Hạ Lam ngồi trong xe lại hoàn toàn hiểu lầm ý anh, cho rằng vì vừa nãy cô ta đã nắm tay anh nên anh làm vậy để chứng minh mối quan hệ của mình với cô ta và cho thấy anh không có ý gì.

Lúc trước, cô còn tưởng, khi cô thể hiện rõ ý của mình, bật đèn xanh thì anh sẽ cảm động, sẽ vui mừng, nhưng mọi chuyện lại không như cô ta nghĩ.

Cô ta đem tất cả sự tức giận và những hiểu lầm đó đều trút lên người Diệp Dĩ Muội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play