Tiếng kêu đau của Hạ Lam đã thu hút sự chú ý của Tần Hàm Dịch.
Anh giảm tốc độ xem xuống, hỏi có vẻ căng thẳng và lo lắng: “Em sao thế?”
“Hàm Dịch, em đau bụng, đau quá....” Hạ Lam trả lời với giọng yếu ớt.
“Anh đưa em đi tới bệnh viện ” Tần Hàm Dịch nhìn khung cảnh xung quanh rồi lái xe tới một bệnh viện tư nhân gần đó.
Nụ cười khểnh trên môi Hạ Lam xuất hiện và biến mất nhanh chóng, lại tiếp tục giả vờ đau bụng.
Chỉ cần Tần Hàm Dịch vẫn còn để ý quan tâm tới cô ta, đánh thắng trận này, cô ta sẽ không để Diệp Dĩ Muội cướp mất bất cứ thứ gì bên cạnh cô ta nữa.
“Hàm Dịch, không cần đâu, anh cho em xuống bên đường em tự bắt taxi đi là được rồi.” Hạ Lam hai mắt dưng dưng nước, nhìn Tần Hàm Dịch vô cùng đáng thương nhưng vẫn giả vờ nghĩ cho anh.
“Nói linh tinh cái gì thế?” anh lạnh lùng nói một tiếng, quay sang nhìn cô ta vẻ thương xót: “Em đau thành ra thế nào, sao anh lại để em bên đường không quản được chứ.”
“Cô ta thì là cái gì?” Tần Hàm Dịch lạnh lùng thêm sự phẫn nộ nói ra một câu, nhắc tới Diệp Dĩ Muội là cơn tức giận của anh như lại trào lên.
“Tuy cô ấy và Lam Dư Khê......nhưng, dù gì cô ấy cũng thái thái của anh....” Hạ Lam liếc mắt xuống dưới che giấu đi sự mưu mô trong đôi mắt, cất lời nhắc nhở anh.
Tần Hàm Dịch lại một lần nữa nhớ tới ba chữ “bị cắm sừng”, ngực anh như bị ai đó đấm mạnh vào, tức giận nhổ ra một câu: “Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ công nhận cô ta.”
Hạ Lam trong lòng càng thấy hả hê hơn, cô biết Tần Hàm Dịch rất sĩ diện, Diệp Dĩ Muội vả Lam Dư Khê tạo ra tin đồn kinh thiên động địa như vậy, nếu Diệp Dĩ Muội không chủ động xin lỗi, giải thích với anh thì sự việc này rất khó kết thúc.
Cô ta không nói gì nữa, tay đặt lên bụng, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, tránh để lộ bất kì điều gì.
Trong lòng cô ta đang nghĩ, Diệp Dĩ Muội cướp mất người đàn ông cô ta yêu thì cô ta sẽ cướp đi người chồng của cô, như thế mới công bằng.
Cô ta phải xem xem, đợi tới khi Diệp Dĩ Muội bị đá đi thì sẽ thế nào.
Rất nhanh, chiếc xe của Tần Hàm Dịch đã đỗ bên ngoài một bệnh viện gần đó nhất.
Anh chạy sang ghế phụ, giúp cô ta mở cửa ra, đỡ cô ta: “Cẩn thận.”
“Vâng!” Hạ Lam ngoan ngoãn gật đầu, hai chân vừa chạm đất cơ thể liền mềm nhũn ra.
“Lam, em không sao chứ!” Tần Hàm Dịch vội vàng đỡ lấy cô thể mềm oặt của cô ta, ánh mắt đầy sự lo lắng.
Cô gái này đã đi cùng anh qua giai đoạn khó khăn nhất, càng giúp đỡ anh trong lúc tưởng như không còn hi vọng gì nữa, anh không thể không quan tâm tới cô ta.
“Không sao.” Hạ Lam mím chặt môi, dường như rất khó khăn để bước đi, rồi cơ thể cô ta lại như muốn ngã ra.
“Anh bế em.” Tần Hàm Dịch không kìm được nhìn cô ta như vậy bèn bế cô ta lên, nhanh chóng đi tới phòng chẩn đoán.
Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ đương nhiên không tìm ra bất cứ vấn đề gì, cuối cùng chỉ có thể kết luận: “áp lực lớn quá dẫn tới dạ dày bị co thắt.”
Trở lại xe, Tần Hàm Dịch nhìn cô ta vẻ lo lắng, khẽ nói: “Hạ Lam, anh đưa em về nhà nhé! Đừng ở ngoài lang thang nữa!”
Người con gái này, co dù là lúc trước cô ta đã từng bỏ rơi anh, rời đi cùng với Hứa An Ca, nhưng anh chưa từng oán hận cô ta.
Đối với cô ta, điều anh có mãi mãi đó là sự thương cảm.
“.........” Hạ Lam cúi đầu xuống, im lặng không nói gì.
Lang bạt bao lâu nay, chỉ là chạy theo những bước chân của Hứa An Ca, khi cô ta đã hoàn toàn mất đi Hứa An Ca, khi cô ta cô độc và cảm thấy không có nơi nào có thể dựa dẫm được, cô ta đã rất nhớ nhà.
Thế nhưng, cô ta có lòng tự trọng, sự tự hào của cô ta, khi xưa ra đi với hoài bão và ý chí lớn lao, bây giờ lại trở về thế này, cô ta thực sự không biết phải đối mặt thế nào với người cha cố chấp của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT