Hạ Lam cố gắng giả vờ như không có chuyện gì, người nữ giúp việc đỡ cô ta xuống xe và đi vào bên trong.

“Lam Lam.”

Còn chưa vào tới phòng khách, Hạ phu nhân nghe thấy tin liền chạy ra, ôm lấy con gái vào lòng.

“....Mẹ!” Hạ Lam toàn thân cứng đơ ra sau đso mới dang tay ôm lấy Hạ phu nhân, đột nhiên nước mắt chảy ra ròng ròng.

Nỗi khổ có nhà mà không về lúc này vừa mới nhận được cái ôm của người thân, tất cả đều được hóa thành nước mắt của sự tủi thân.

“Lam Lam, cuối cùng thì con cũng trở về rồi, mẹ còn tưởng con thực sự không cần cái nhà này nữa.” Hạ phu nhân bỏ con gái ra, đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cô ta: “Ngoan, không khóc, về là tốt rồi.”

“Mẹ, con xin lỗi, khi trước là do Lam Lam không hiểu chuyện.” Hạ Lam vừa khóc vừa lau nước mắt trên mặt Hạ phu nhân.

“Làm gì có cha mẹ nào thực sự trách con cái mình chứ, về là tốt rồi.” Hạ phu nhân sụt sịt, cầm lấy khăn tay, lau nước mắt đi rồi mới nói với Tần Hàm Dịch đang đứng bên cạnh: “Hàm Dịch, cảm ơn cháu đã đưa Lam Lam về.”

“Bác gái, là Lam muốn về, cháu chỉ phụ trách lái xe thôi.” Tần Hàm Dịch trả lời khách sáo.

Hạ phu nhân sao lại không hiểu tính cách con gái mình chứ, nếu như có ý chủ động muốn về thì sớm đã chủ động về rồi.

Hạ phu nhân cười cười, không tiếp tục nói về vấn đề này nữa mà vội vàng bảo: “Vào nhà ngồi đi!”

“Thôi ạ, bác gái, cháu còn có việc phải giải quyết.” Tần Hàm Dịch nói từ chối nhẹ nhàng.

“Vậy thì bác gái không giữ cháu nữa, khi nào không bận thì nhớ đưa thái thái đến chơi.” Hạ phu nhân cố ý nhắc hai từ “thái thái” để nhắc nhở hai người trẻ.

Hạ phu nhân nhìn Tần Hàm Dịch lớn lên, bắt đầu làm việc, tính cách và phẩm chất của chàng trai này bà đều thích.

Thế nhưng, cuối cùng thì Hạ gia không có duyên với chàng trai ưu tú này, không nói tới việc bà không hi vọng con gái mình trở thành kẻ thứ ba mang tiếng phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác, mà bây giờ những tin đồn phong lưu về Tần Hàm Dịch, làm cho bà ta không có cách nào để giao con gái cho anh chăm sóc.

“Vâng!” nét mặt Tần Hàm Dịch có chút thay đổi, khẽ nhoẻn miệng cười rồi nhanh chân đi về phía xe mình.

Ý của Hạ phu nhân không những không hề làm cho anh có sự phản cảm nào mà ngược lại còn đúng với ý anh.

Có lẽ, bắt đầu từ giây phút Hạ Lam yêu Hứa An Ca, anh đã chấp nhận sự thực “Hạ Lam không thuộc về anh.”

Thái thái của anh là Diệp Dĩ Muội, Diệp Dĩ Muội thuộc sở hữu cá nhân anh, đây mới là chủ quyền anh nên tuyên bố.

Xem ra, anh nên phải tìm tới Lam Dư Khê nói chuyện rồi.

Anh em bao nhiêu năm, sao anh lại không nhìn ra tâm ý của Lam Dư Khê với Diệp Dĩ Muội chứ! 

Kể từ khi nhìn thấy những bức ảnh làm anh phẫn nộ, cho tới bây giờ khi đã bình tĩnh trở lại, với tư cách là người anh em, anh vẫn không hề hoài nghi bọn họ.

Chỉ là, sự mập mờ không rõ ràng thế này giống như một quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, anh nhất định phải tìm biện pháp để phòng ngừa.

Lên xe, anh chưa vội khởi động xe, mà gọi điện thoại cho Lam Dư Khê trước.

Đầu dây bên kia rất nhanh đã có người bắt máy, anh lập tức lên tiếng: “Dư Khê, cậu đang ở đâu?”

“Căn hộ.”

Lam Dư Khê vừa bước chân vào cửa căn hộ, liền trả lời rất lưu loát và dứt khoát.

“Diệp Dĩ Muội đâu?” anh không thích vòng vo, đặc biệt là đối với người anh em của mình.

“Cô ấy với chị gái tôi ở cùng nhau ở căn biệt thự cổ.” Lam Dư Khê trả lời với ngữ khí rất bình tĩnh.

Lúc này nếu như Lam Dư Khê có bất kì sự không tự nhiên nào đều dẫn tới sự nghi ngờ cho Tần Hàm Dịch. Vì vậy, vì Diệp Dĩ Muội, Lam Dư Khê bắt buộc phải bình tĩnh như thể không biết gì vậy.

“Vậy được, cứ như thế đi.” Tần Hàm Dịch quyết đoán cúp máy, anh lái xe đi thẳng tới căn biệt thự cổ Lam gia.

Đợi anh đi bắt cô gái đó trước đã rồi mới đi tìm Lam Dư Khê sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play