Khách sạn Ngải Tuyết.

Thời điểm Dương Thiên Lôi, Trần Thiến và mọi người lịch lãm rèn luyện trở về, vừa bước vào đại sảnh khách sạn, một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt Dương Thiên Lôi.

- Lão đệ!

- Kim huynh! Thời gian dài không gặp ngươi, ngươi chạy đi đâu? Không phải đang tán gái sao? Có theo đuổi được không?

Dương Thiên Lôi dùng một quyền đánh vào trên ngực Kim Chính Thái, trong mắt hiện ra một tia hèn mọn bỉ ổi.

Từ lần trước gặp mặt đã qua mười năm, Dương Thiên Lôi không gặp lại Kim Chính Thái.

Nhưng mà, bởi vì biết rõ cảnh giới của Kim Chính Thái, Dương Thiên Lôi mới không để ý, dù sao Kim Chính Thái đến đây sớm hơn hắn rất nhiều. Không có khả năng cùng lịch lãm rèn luyện cùng một chỗ.

- Ách, đứng nói. Kỷ huynh, Triệu huynh, Trần tiểu thư...

Kim Chính Thái phiền muộn theo sát Dương Thiên Lôi nói, sau đó ôm quyền chào bọn người Kỷ Tiêu Lam.

- Mấy vị này là?

- Đi một chút, chúng ta ngồi xuống nói, uống vài chén đi, lâu rồi không buông lỏng.

Dương Thiên Lôi nói ra:

- Cùng một chỗ sao? Yên tâm, lần này sẽ không để các ngươi rót.

Nhìn thấy bộ dáng của bọn người Chu Giác Thuần nghe nói đến uống rượu liền biến thành quái dị, Dương Thiên Lôi vừa cười vừa nói.

Đi vào trong gian phòng trang nhã, Dương Thiên Lôi giới thiệu mười bảy tên thiên tài cho Kim Chính Thái.

- Lão đệ, ta lần này ta đến để nói tạm biệt với ngươi. Nếu không như thế, vi huynh cũng không ở chỗ này chờ ngươi.

Trên gương mặt của Kim Chính Thái lộ ra một tia ngượng ngùng, ở trước mặt mọi người không nói rõ, liền hàm hồ cho qua chuyện.

Nghe Kim Chính Thái nói thế, bọn người Dương Thiên Lôi cũng chẳng nghĩ nữa, bởi vì thời điểm nhìn thấy Kim Chính Thái , mọi người đã cảm ứng được khí tức của Kim Chính Thái, đã vượt xa bọn họ. Giơ tay nhấc chân, phát ra khí tức của Tiên Thiên cảnh.

- Kim huynh, ngươi thật sự động tình sao? Nàng cũng bước vào Tiên Thiên cảnh?

- Ba năm trước đây, nàng và mấy người của nàng cũng tiến vào Tiên Thiên.

Kim Chính Thái nói ra:

- Mẹ khiếp, ta muộn hơn nàng vài ngày, hiện tại mới đột phá! Nhưng mà, đến Tiên Thiên cảnh, chỉ cần ta cố gắng một chút, mới có thể theo kịp! Hắc hắc...

- Kim huynh đệ, đó là nữ hài gì, sao ngươi lại dụng tâm như vậy?

Bọn người Kỷ Tiêu Lam nhìn bộ dáng hoài xuân của Kỷ Tiêu Lam liền cảm thấy không thích ứng, nhịn không được hỏi.

- Ách... Chuyện này... Khó mà nói... Tóm lại rất hợp với khẩu vị của ta. Những nữ hài ở cùng với nàng, đều xinh đẹp phi phàm... Đúng rồi, có lẽ các ngươi cũng nhìn thấy a? Các nàng cũng ngụ trong khách sạn Ngải Tuyết đấy, tám người cùng ngụ một chỗ, mỗi ngày đều có mấy nữ hài trở về.

- Ồ? Kim huynh đệ, thì là ngươi đang nói các nàng sao? Không nói gạt ngươi... Đoạn thời gian trước chúng ta nhìn thấy Dương huynh đệ... Khục khục, chính là thời điểm, ta cũng phát hiện...

Chu Giác Thuần lập tức nói ra.

- Không tệ. Ha ha ha, xem ra ánh mắt của huynh đệ chúng ta không có khác nhau, Dương huynh đệ, nếu ngươi... Ách, Trần tiểu thư... Thật có lỗi thật có lỗi, Dương huynh đệcó ngươi, sẽ không vừa ý người khác... Ha ha, nhưng mấy nữ hài tử kia, cũng không tệ. Nhưng mà, sau này không gặp...

Lý Kiếm Phong cũng nói.

- Hình như ta đã gặp... Nhưng hình như sau này không còn ở đây nữa?

Kỷ Tiêu Lam nhịn không được nói.

- Một đám sắc quỷ!

Trần Thiến nhìn biểu lộ của mọi người, lập tức nói ra.

- Ách... Ta đoán là các nàng tránh né chúng ta... Sau đó dời đi đến một khách sạn khác, cách nơi này khá xa, hơn nữa, càng quá phận là, các nàng đều mang mặt nạ bảo hộ,đoán chừng là bị người ta quấy nhiễu quá nhiều... Các huynh đệ, chúng ta phỉa nói trước, phải có thứ tự trước sau, các ngươi đừng nên đoạt với ta...

- Không có.

Chu Giác Thuần vừa cười vừa nói.

- Không phải đâu? Thực sự rất thoải mái, ngay cả Kỷ huynh cũng lưu ý?

Dương Thiên Lôi nhịn không được hỏi.

- Ngươi muốn làm gì?

Nghe được Dương Thiên Lôi nói, Trần Thiến lập tức liếc hắn, nhưng Trần Thiến cũng đã gặp qua những nữ hài kia, hơn nữa thời điểm Trần Thiến bị Dương Thiên Lôi đềxuống giường, còn bị một người trong số đó nhìn thấy, đúng là mỗi người đều xinh đẹp phi thường. Tư sắc không kém mình chút nào.

- Khục khục... Ta chỉ khoác lác thôi, có thể làm gì chứ? Người mà Kim huynh ưa thích, cũng có thể... Là tỷ muội của nàng...

Dương Thiên Lôi nhịn không được nói vào tai của Trần Thiến.

- Ngươi gặp rồi?

Trần Thiến hỏi.

- Chưa, nhưng Kim huynh miêu tả quá giống mà thôi, đáng tiếc vãn chưa gặp qua. Ân, khi Kim huynh theo đuổi được, sẽ có cơ hội nhìn thôi! Đến lúc đó ca cũng muốn nhìnđược chân tướng thế nào?

Dương Thiên Lôi nói ra.

- Nhàm chán.

Trần Thiến liếc Dương Thiên Lôi. Nói xong trực tiếp đứng dậy, nói:

- Một đám sắc lang, tiểu Đình, tiểu Vân, chúng ta đi thôi!

- Ân. Được! Bọn họ đã quên đi sự tồn tại của tam đại mỹ nữ chúng ta rồi sao?

Trần Đình và Kỷ Tiêu Vân cũng đứng dậy, mọi người đều cười lên, sau đó đi về phòng của mình. Truyện Sắc Hiệp

- Vẫn là Trần tiểu thư hiểu chuyện. Dương huynh đệ, ta đã nói với ngươi, mấy nữ hài kia, nói thực, đều cùng một cấp bậc với Trần Thiến nhà ngươi! Đáng yêu, thanh thuần, cao nhã, tính cảm giác... Chậc chậc... Kim huynh đệ, ngươi ưa thích thế nào?

Chu Giác Thuần nói ra.

- Nàng "tiểu Lệ" cho ta cảm giác bưu hãn! Là của ta, các ngươi đừng đoạt! Yên tâm, ta tới Băng Tinh thành trước, sẽ đi tiền trạm cho các ngươi, thám thính nơi hạlạc trước cho các ngươi!

Kim Chính Thái nói ra.

- Ha ha ha... Tốt. Huynh đệ ta ưa thích chính là nàng gọi là "tiểu Âm".

Chu Giác Thuần nói ra.

- Không phải đâu? Nàng này ta thích!

Lý Kiếm phong nói ra.

Trong chúng nữ, tuy nàng xinh đẹp, nhưng đã không còn nguyên âm, chắc là đã có đạo lữ. Chỉ có "tiểu Lệ" bưu hãn và cao nhã thoát tục "tiểu Âm" vẫn còn nguyên âm.

Nhưng mà, mọi người đang nói hưng phấn, thấy con mắt Dương Thiên Lôi mở to ra, vẻ mặt này bị Kim Chính Thái, Chu Giác Thuần, Lý Kiếm Phong... Nhìn thấy.

Trong nội tâm Dương Thiên Lôi chấn động, từ kinh hỉ, biến thành phiền muộn... Con me nó trùng hợp như vậy? Nếu như thời điểm Kim Chính Thái nói tên của mỹ nữ bưu hãn là "tiểu Lệ", Dương Thiên Lôi đã bắt đầu hoài nghi, nhưng không thể xác định, thời điểm Chu Giác Thuần nói tới "tiểu Âm", Dương Thiên Lôi biết rõ,đây không thể dùng trùng hợp để hình dung, lúc này mới đầy bi kịch.

- Dương huynh đẹ, biểu lộ của ngươi là gì?

Chu Giác Thuần nhịn không được hỏi.

Dương Thiên Lôi hít sâu, dùng ánh mắt tràn đồng tình nhìn Chu Giác Thuần, lại nhìn Kim Chính Thái và Lý Kiếm Phong, nhịn không được ngẩng đầu nhìn bầu trời, vô cùng buồn bã, chậm rãi nói ra:

- Trong cuộc sống, bi kịch có rất nhiều, nữ nhân âm yếm bên người, lại bị ngươi xuất hiện bên cạnh, nhưng không thể gặp nhau, càng bi kịch là, nữ nhân mình âu yếm, lại bịhuynh đệ nhìn thấy, lại động tâm... Kim huynh, Chu huynh, Lý huynh, huynh đệ đồng tình với các ngươi trăm vạn lần, cộng thêm áy náy... Các ngươi nên buông tha đi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play