Thủy Vạn Lý thất kinh nói: - Đại nhân oan uổng ta quá, mới vừa rồi tiểu nhân sở dĩ không chịu nói ra, là vì đối phương là công tử của Viện Trưởng Tư Pháp Viện, kỳ thật ngày đó tiểu nhân cũng không biết chuyện về Bành tam muội, vì vậy mới buột miệng nói ra gặp Lý công tử, nhưng sau lại biết được, trong lòng lập tức cực kỳ hối hận, sợ rước họa vào thân, cả ngày hôm qua, hai huynh đệ chúng ta đều là thấp thỏm lo âu, thậm chí còn không dám đi ra ngoài làm việc, hôm nay nghe nói Bành Đại Thụ đến trong thành cáo quan, huynh đệ chúng ta sợ hãi gặp phải trả thù, cho nên mới chuẩn bị đi ra bên ngoài trốn tránh.

Triệu Chấp nổi giận nói: - Đồ khốn kiếp, chính là bởi vì có những tên điêu dân như các ngươi, mới khiến cho một vụ án nguyên bản rất đơn giản, trở nên phức tạp hơn. Ở dưới vùng trời càn khôn lanh lảnh này, nếu như các ngươi không làm việc gì trái với lương tâm, thì ai dám trả thù các ngươi nào. Mà ai lại sẽ đi trả thù các ngươi đây, các ngươi có biết những lời vừa rồi các ngươi nói rã, đã khiến cho Tư Pháp Viện phải chịu tiếng oan rồi không, thật sự là nực cười.

- Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân biết tội, xin đại nhân khai ân a, xin đại nhân khai ân a.

Hai huynh đệ này khẩn trương dập đầu nhận sai.

Triệu Chấp liếc mắt thoáng nhìn, trong lòng cũng cự kỳ bất đắc dĩ. Kỳ thật y cũng vô cùng có thể lý giải loại tâm lý này của huynh đệ Thủy thị, vào mười năm trước kia, Đại Tống vẫn bị vây ở một thời kỳ vô cùng hắc ám, đám vương công quý tộc làm xằng làm bậy là chuyện thường xuyên xảy ra, hỡn nữa bọn họ còn không bị pháp luật hạn chế nữa đấy, muốn chuyển biến loại tư tưởng này, cũng không phải là việc một ngày có thể làm được, nhưng y nhất định phải nói rõ ra, bằng không cứ để thế này sẽ mang đến rất nhiều thương tổn cho Tư Pháp Viện. Dù sao Lý Cương cũng không có làm gì, ngươi nói ra như vậy, chẳng phải là hướng dẫn cho dân chúng nghĩ theo phương hướng kia sao. Y nói:

- Các ngươi mặc dù không có phạm pháp. Ta cũng không có quyền lực trị tội các ngươi, nhưng loại hành vi như này của các ngươi là cực kỳ đáng xấu hổ, hy vọng rằng các ngươi có thể sửa lại, còn có, các ngươi là nhân chứng phi thường trọng yếu trong việc này, các ngươi còn cần ở lại chỗ này thêm mấy ngày nữa. Người đâu, dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi đi.

Hai sai nha lập tức đi tới, nói: - Hai vị, xin mời.

Hai huynh đệ Thủy thị sợ tới mức cả người phát run, nào còn dám đi nữa.

Triệu Chấp nói: - Có nhiều dân chúng như vậy ở trong này nhìn xem, bản quan còn dám làm gì các ngươi sao? Các ngươi yên tâm đi. Bản quan chỉ giữ lại các ngươi ở trong này để hiệp trợ điều tra thôi, chỉ cần các ngươi không làm gì phạm pháp. Thì đến lúc đó bản quan sẽ thả các ngươi về.

Huynh đệ Thủy thị vừa nghe thế, lúc này mới thoáng an tâm, đi theo hai gã sai nha xuống dưới.

Triệu Chấp lại nói với đám dân chúng: - Vụ nán này có rất nhiều điểm đang ngờ, bản quan còn cần phải điều tra thêm, hôm nay cứ tạm dừng tại đây đã, đợi sau khi bản quan điều tra xong, rồi mới lại đưa ra phán quyết

Bành Đại Thụ nóng nảy, câu này chính là hình thức mở đầu để quan lại bao che cho nhau a, ông ta nói: - Thẩm phán đại nhân, vụ án này có chứng cớ vô cùng xác thực, còn có điểm gì đáng ngờ nữa?

Triệu Chấp nói: - Lúc ấy Bành Lỗi chỉ là nhìn thấy Lý Hiền chạy từ trong ngôi miếu đổ nát ra, chứ vẫn chưa tận mắt nhìn thấy Lý Hiền sát hại Bành Hoa Lôi, Bành Lỗi cũng không thể khẳng định được lúc ấy bốn phía không còn có ai khác, hơn nữa, Lý Kỳ cự tuyệt nhận tội, nếu như bản quan không điều tra thêm, mà chỉ tin vào lời nói một phía của nhà các ngươi đã trực tiếp phán quyết Lý Hiền là hung thủ giết người, thì không khỏi cũng quá khinh suất rồi, điều này cũng trái với chế độ tư pháp, nhưng là các ngươi cứ yên tâm, nếu bản quan đã tiếp nhận vụ án này, thì nhất định sẽ trả lại lẽ phải cho các ngươi. Người đâu, bắt giữ Lý Hiền lại để hậu thẩm, thoái đường.

Nói xong, y cũng lời dong dài, đứng dậy rời đi luôn.

Hai canh giờ sau.

- Triệu thẩm phán, ta vừa mới nghe người ta nói là Hiền nhi nó giết người? Rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lý Cương vội vội vàng vàng chạy tới Đại Lý Tự, nhìn thấy Triệu Chấp thì vội vàng dò hỏi, chợt thấy bên cạnh còn ngồi hai người, sửng sốt một chút, vội hỏi: - Trần ngự sử, Mao viện trưởng, sao các ngươi lại ở đây?

Triệu Chấp giơ tay khẽ cười nói: - Lý viện trưởng an tâm một chút chớ vội, mời ngồi trước đã.

Lý Cương thấy Trần Đông, Mao Thư đều ở đây, thì cảm thấy lo sợ, ngồi xuống với vẻ mặt hoang mang.

Triệu Chấp kể lại toàn bộ sự việc với Lý Cương một lần, lại đưa cáo trạng giao cho Lý Cương.

Lý Cương xem qua, tức giận đứng bật dậy, nói: - Không ngờ tên nghiệt tử này lại giấu ta nhiều chuyện đến vậy, thật sự là làm ta tức chết mà.

Bản thân y chính là một kẻ tính tình nôn nóng, tức giận đến mức mắng một hồi lâu, còn không lặp lại chút nào nữa đấy, nhưng sau khi mắng xong, y lại nói với Triệu Chấp: - Triệu thẩm phán, nghiệt tử này mặc dù có một số lúc phạm hồ đồ, nhưng tuyệt đối sẽ không đến mức giết người, vụ án này chắc chắn là có nội tình.

Trần Đông đột nhiên nói: - Lý viện trưởng, có hay là không, cũng không phải là ngài nói mà được, phải nói theo sự thật mới được.

Lý Cương tự biết bản thân mình nói lỡ, vội nói lại: - Đúng đúng đúng, Trần ngự sử nói rất đúng, nếu quả thật là do nghiệt tử kia làm, ta nhất định sẽ tự mình kết liễu nó.

Ngươi mà giết cậu ta, vậy thì ngươi cũng phạm tội giết người rồi.

Đương nhiên, lời này Trần Đông cũng không nói ra.

Triệu Chấp khe khẽ thở dài, nói: - Lý viện trưởng, hôm nay ta mời ngài đến đây, chủ yếu vẫn là vì việc thẩm tra vụ án này, ngài cũng biết đấy, Đại Lý Tự ta cũng không có quyền điều tra, theo lý mà nói, vụ án này hẳn là giao cho Tư Pháp Viện của ngài, nhưng trước mắt tất cả chứng cớ đều cực kỳ bất lợi với Lý Hiền, mà ngài lại là phụ thân của Lý Hiền, nếu như giao cho Tư Pháp Viện đến điều tra, vậy thì dù cho kết quả là như thế nào, ta tin rằng cũng sẽ không có người tin phục, vì vậy, mới vừa rồi ta đã thương lượng qua với Mao viện trưởng rồi, hy vọng là có thể đem vụ án này giao cho Ngự Sử Đài điều tra, chúng ta không phải là không tin tưởng ngài, chỉ là vì đạt được mục đích công bình, cho nên mới phải làm như vậy thôi, hy vọng ngài có thể lượng giải cho chúng ta.

Lý Cương ngẩn ngơ trong chốc lát, rồi mới gật đầu nói: - Đây là điều nên làm. Nên làm thế. Trần ngự sử, vậy thì phải làm phiền ngài rồi.

Trần Đông nói: - Lý viện trưởng xin cứ yên tâm, tại hạ nhất định sẽ xử lý công bằng. Nếu không phải do lệnh công tử gây ra, ta cũng nhất định sẽ trả lại lẽ phải cho lệnh công tử.

- Đa tạ. Đa tạ.

Lý Cương vội vàng nói.

Triệu Chấp lại nói thêm: - Lý viện trưởng, tuy rằng vụ án này còn chưa được phán quyết, nhưng tình huống cực kỳ bất lợi đối với lệnh công tử, mà ở thời điểm thẩm án, cũng có không ít dân chúng dự thính, ta tin rằng rất nhanh việc này sẽ truyền khắp Kinh Thành, ngài nên chuẩn bị sẵn dàng, đến lúc ấy nhất định sẽ làm suy giảm danh dự của Tư Pháp Viện. Hơn nữa, trong triều khẳng định cũng sẽ có người mượn việc này công kích ngươi đấy.

Lý Cương nghe vậy càng thêm buồn bực, không yên lòng gật đầu.

Triệu Chấp kông có đoán sai, chuyện tốt không truyền ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền đi ngàn dắm, trong vòng một ngày, tin tức công tử nhà Viện trưởng Tư Pháp Viện mưu sắc sát hại tính mệnh đã truyền khắp Kinh Thành, hơn nữa, Đại Tống Tuần San Thời Đại và Nho báo đều chuyên môn đăng việc này lên. Đương nhiên, bọn họ chỉ là dựa vào sự việc để đưa tin, cũng không có kết luận Lý Hiền là hung thủ giết người, nhưng trong tiềm thức của dân chúng đã nhận định Lý Hiền chính là hung thủ giết người. Chỉ trong thoáng chốc đã truyền khắp ồn ào huyên náo.

Càng chết người chính là, Lý Cương chính là Viện trưởng Tư Pháp Viện, điều này khiến cho toàn bộ sự việc trở nên càng thêm mẫn cảm, con trai của Viện trưởng Tư Pháp Viện mưu sắc sát hại tính mệnh, chỉ nghe một chút thôi, đã thấy cỡ nào châm chọc rồi!

Lý Cương không nghĩ quan tâm vào chuyện này đều không có khả năng a!

Tư Pháp Viện cũng gặp phải liên lụy, lần này có thể nói là lần gặp phải nguy cơ tín nhiệm lớn nhất từ khi Tư Pháp Viện thành lập cho tới nay.

Mà Lý Cương làm viện trưởng Tư Pháp Viện, vốn sẽ phải làm được công bình công chính. Nhưng là bởi vậy đã đắc tội rất nhiều vương công quý tộc, lần này xem như làm cho bọn họ tìm được cơ hội. Ở trong triều bắt đầu mãnh liệt công kích Lý Cương, yêu cầu Lý Cương chủ động từ chức viện trưởng Tư Pháp Viện.

Không thể không nói, Lý Cương thật đúng là vận mệnh nhấp nhô, con đường làm quan của y căn bản là chưa từng được thuận lợi suôn sẻ.

Tần Cối làm Tể tướng, lập tức mời dự họp hội nghị cao tầng, đây cũng không phải là việc nhỏ, Tư Pháp Viện ở trong chế độ trước mắt của Đại Tống đảm đương một nhân vật vô cùng trọng yếu, việc này gây ra nguy cơ ảnh hưởng đến danh dự của Tư Pháp Viện, nhất định phải xử lý thận trọng.

Trung Thư Tỉnh.

Ngoại trừ Tần Cối, Triệu Chấp, Trần Đông, Mao Thư, Trịnh Dật, Lý Cương, Xu mật phó sứ Lý Quang, còn có Đại học sĩ Tô Bạch của Hiền Chính Điện cũng có mặt.

Đại học sĩ Hiền Chính Điện này chính là bí thư trưởng của Hoàng đế, nói như vậy, tức là có quyền lực rất lớn đấy, nhưng do Triệu Giai cải cách chế độ, làm cho quyền lực của Đại học sĩ giảm mạnh, tuy nhiên, dù sao cũng là người bên cạnh Hoàng thượng, ai cũng không dám bỏ qua ông ta, chỉ có điều Tô Bạch làm người cẩn thận, cũng rõ ràng tình trạng trong triều hiện giờ, cho tới bây giờ chưa từng tham dự vào tranh đấu của những đại thần, mà hiện giờ Triệu Giai không có mặt ở đây, cho nên Tô Bạch không thể không đứng ra, bời vì ông ta nhất định phải biết hết thảy mọi sự vụ xảy ra trong triều, nếu Triệu Giai trở về mà hỏi gì cũng không biết, vậy thì ngươi làm bí thư trưởng cũng quá không hợp cách rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play