Triệu Chấp giật mình, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặt mày sáng sủa ước chừng khoảng hai mươi tuổi từ bên ngoài đi vào, vừa thấy đã biết là công tử của gia đình giàu có, người này y tất nhiên là nhận thức, đúng là tiểu nhi tử của Lý Cương, Lý Hiền, y nói: - Ngươi tới thật đúng lúc, đỡ cho ta lại phải phái người đi tìm ngươi.
Lý Hiền tiến lên một bước, nho nhã lễ độ vái chào: - Tiểu chất ra mắt Triệu thúc phụ.
Triệu Chấp nói:
- Ở trong này ngươi vẫn là gọi quan danh của bản quan đi.
Lý Cương và Triệu Chấp đã sớm nhận thức, hai bên gia đình thậm chí cũng có lui tới, cho nên Lý Hiền mới gọi y là thúc phụ.
Tên Bành Lỗi kia nhìn trái nhìn phải, đột nhiên chỉ vào Lý Hiền nói: - Là gã, là gã, chính gã đã sát hại tam muội của ta.
Người mẹ vừa mới tỉnh lại không lâu kia nghe thấy vậy, lập tức nhảy lên, đánh về phía Lý Hiền: - Ngươi cái tên hung thủ giết người này, trả mệnh lại cho con gái ta, bà già này liều mạng với ngươi.
Sai nha đứng ở một bên thấy vậy thì lập tức tiến lên giữ chặt người phụ nữ này lại.
Triệu Chấp trầm giọng quát: - Người đâu, đem Lưu thị đưa đến phòng bên đi.
Lưu thị kia bị hai tên quan sai giữ lấy, không thể động đậy được, nhưng ngoài miệng vẫn chưa chịu bỏ qua, lớn tiếng khóc ho: - Hung thủ giết người, hung thủ giết người, cho dù ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Lý Hiền đột nhiên trở nên dị thường kích động, quay đầu nói với Lưu thị: - Bá mẫu, ta cùng với Hoa Lôi là thật lòng yêu nhau, ta cho dù thương tổn chính mình chứ cũng sẽ không làm thương tổn đến nàng, ta sao lại có thể giết nàng được.
Lời này vừa nói ra, vụ án thật sự trở nên quanh co.
Triệu Chấp hoang mang nhíu mày.
Bành Lỗi chỉ vào Lý Hiền nói: - Nói bậy, ta chưa từng nghe được tam muội nhắc đến ngươi, ngươi rõ ràng là thấy sắc nên nảy lòng tham, sát hại tam muội của ta.
Lý Hiền nói: - Tại hạ dám thề với trời, tuyệt đối không nói ngoa dù chỉ nửa câu. Ta ở hai tháng trước gặp được Hoa Lôi ở Tướng Quốc Tự, nhớ rõ ngày ấy nàng mang theo lẵng hoa đến Tướng Quốc Tự bán hoa, ta đối với nàng vừa gặp đã thương, lúc ấy ta còn mua một bó hoa ở chỗ của nàng. Chỉ có điều khi đó ta xấu hổ không mở miệng, không dám nhiều lời, nhưng ta vẫn chú ý đến nàng. Sau lại ta không kìm lòng nổi đi theo nàng, mới biết được nàng ở tại thôn Mai Lâm. Ngay từ đầu ta thường xuyên đến thôn Mai Lâm vụng trộm nhìn nàng, sau lại phát hiện ra mỗi tháng nàng đều ở thời điểm Tướng Quốc Tự mở cửa đến đó bán hoa, vì thế mỗi khi vào ngày này ta đều đến Tướng Quốc Tự gặp nàng, thẳng đến tháng trước, nàng dường như cũng chú ý tới ta, vì thế chủ động hỏi ta, hỏi rằng vì sao ta lại đi theo nàng, cứ như vậy, hai chúng ta đã nhận thức lẫn nhau, và rất nhanh đã yêu đối phương rồi.
- Buổi chiều ngày hôm trước, ta hẹn nàng đến mảnh rừng nàng thường xuyên hái hoa, nhưng thời điểm ta đến đó, phát hiện ra nàng vẫn chưa đến, ta lúc ấy tưởng rằng mới chỉ có ta đến thôi, nhưng mà đợi trong chốc lát, phát hiện Hoa Lôi còn không có đến, trong lòng ta lo lắng, đang chuẩn bị đi tìm. Nhưng vừa mới đi được vài bước, đột nhiên có một bàn tay che mặt của ta từ phía sau, sau đó ta không còn biết gì nữa. Đợi đến lúc ta tỉnh lại thì phát hiện ra Hoa Lôi đang nằm bên cạnh ta, ta gọi nàng vài tiếng, nhưng nàng đều không có phản ứng, ta đây mới phát hiện không thích hợp, vì thế ta giơ tay dò xét hơi thở của nàng, phát hiện nàng đã tắt thở, lúc ấy ta thật sự rất sợ hãi, trong đầu trống rỗng. Ngay lúc đó lại nghe thấy tiếng Bành đại ca ở bên ngoài gọi to, ta nhất thời không biết phải làm gì. Nên lập tức lao ra khỏi ngôi miếu đổ nát, trên đường còn va phải Thủy nhị ca nữa.
Bành Lỗi trợn mắt nói: - Ngươi đây chỉ là lời nói của một bên. Hơn nữa ta chưa từng nghe tam muội nói qua là nàng có quen biết ngươi.
Lý Hiền nói: - Đây chẳng qua là Hoa Lôi cho rằng hai nhà chúng ta kém quá xa, môn không đăng, hộ không đối, sẽ không thể nào có kết quả được, vì vậy mới chậm chạp không báo cho các ngươi biết, tuy nhiên --- tuy nhiên việc này cũng phải trách ta vô dụng, bởi vì ta cũng --- cũng e sợ cha ta, không dám nói với ông ấy, cho nên vẫn kéo dài, đây là ta có lỗi với Hoa Lôi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không thương tổn đến Hoa Lôi đấy.
Đường đường là con trai của Viện trưởng Tư Pháp Viện, sao có thể tình cờ gặp gỡ với thôn nữ được, đây chính là quy định bất thành văn, hiện giờ Lý Cương cũng đang từ từ xây dựng thế lực của chính mình, đám hỏi đối với y cũng là cực kỳ trọng yếu đấy.
Sau khi Triệu Chấp nghe xong, bèn hỏi: - Lý Hiền, ngươi nói là lúc ngươi ở trong rừng cây bị người che mặt từ phía sau, sau đó lập tức ngất xỉu ư?
Lý Hiền gật đầu nói: - Đúng vậy.
Triệu Chấp nói: - Vậy thì có người làm chứng cho điểm này sao?
Lý Hiền lắc đầu nói: - Điều này ta cũng không biết.
Triệu Chấp lại hỏi:
- Vậy là không có người nào có thể làm chứng cho những gì ngươi đã nói ư?
Lý Hiền vẫn là lắc đầu nói: - Bởi vì gia thế của hai nhà chúng ta, cho nên chúng ta đều chọn hẹn hò ở những chỗ cực kỳ vắng vẻ, ta cũng sợ bị phụ thân biết được, nên chưa bao giờ nhắc tới với người khác cả.
Bành Đại Thụ vội nói: - Đại nhân, ngài nghe thấy rồi đấy, ngài nghe rõ rồi đấy, nhất định là gã đang nói láo.
Triệu Chấp lại hỏi: - Vậy thì tại sao ngươi lại tới đây?
Lý Hiền nhịn không được viền mắt đỏ lên, nói: - Ngày hôm trước khi ta về đến nhà, vẫn luôn trốn ở trong phòng, trong lòng ta vô cùng sợ hãi, nhưng sau khi sự sợ hãi qua đi, ta lại vô cùng đau buồn, vì thế hôm nay trời vừa sáng ta đã đi đến thôn Mai Lâm, hy vọng có thể nhìn mặt Hoa Lôi lần cuối, cũng hy vọng được báo lại chuyện của ta với Hoa Lỗi cho bá phụ bá mẫu biết, mong rằng nhận được sự tha thứ của bọn họ.
Triệu Chấp hỏi:
- Tha thứ? Tha thứ điều gì?
Lý Hiền nói: - Nếu như Hoa Lôi không có nhận thức ta, ngày đó cũng sẽ không vào trong rừng, cũng sẽ không --- nói cho cùng, vẫn là ta hại nàng. Nhưng khi sau khi ta biết bá phụ bá mẫu mang Hoa Lôi tới nơi này cáo trạng, ta liền lập tức chạy tới đây, ta không sợ phải gánh chịu bất luận tội danh gì, nhưng ta hy vọng có thể tìm ra được hung thủ, coi như Hoa Lôi ở trên trời có linh thiêng thì cũng được an ủi.
Bành Đại Thụ nghiến răng nghiến lợi nói: - Nếu không phải là ngươi có tật giật mình, thì ngày đó ngươi cũng sẽ không hốt hoảng chạy trốn, việc này có bằng chứng vững như núi, ngươi đừng hòng mà ngụy biện.
Triệu Chấp lại hỏi Bành Lỗi: - Bành Lỗi, ngày đó khi ngươi đến ngôi miếu đổ nát, ngoại trừ Lý Hiền ra, ngươi có còn gặp được ai khác không?
Bành Lỗi lắc đầu nói: - Thảo dân chỉ nhìn thấy mỗi Lý Hiền, nhất định là gã đã hại tam muội nhà ta, kính xin đại nhân làm chủ cho tam muội của ta.
Triệu Chấp gật đầu, đột nhiên lại nhìn về phía huynh đệ Thủy thị, hỏi: - Thủy Vạn Lý, Thủy Thiên Lý, vì sao mới vừa rồi các ngươi chập chạp không chịu nói ra thật tình, hơn nữa, theo lời người của ta báo lại, lúc bọn họ đi tìm các ngươi, thì các ngươi đang thu thập hành lý, không biết là các ngươi muốn đi nơi nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT