Ngày hôm nay, quân Kim cuối cùng cũng rút khỏi Mạnh Dương, lui về phương bắc, bọn chúng vẫn dự tính đi theo lộ trình lúc đến, lui theo hướng Đại Danh Phủ, chỉ cần qua được sông Hoàng Hà an toàn, thì ở bình nguyên phía bắc Hoàng Hà, chúng có thể tự do thoải mái.
Còn đám hèn nhát Trương Bang Xương và Hồ Du thì thống lĩnh mười vạn quân yểm hộ phía sau, hai bên duy trì khoảng cách ba mươi dặm, gần như bao kín các hướng, chỉ sợ ở đâu lại nảy ra một cánh viện quân đến đánh.
Không chỉ có vậy, đi đầu đội quân đấy có một cỗ xe ngựa, trên xe dựng một ngọn đại kỳ, Trương Bang Xương đã ra quân lệnh, ai dám bước qua lá cờ đó, giết không tha.
Vừa qua khỏi Mạnh Dương, Hoàn Nhan Tông Vọng đã hạ lệnh ba quân vừa đi vừa nghỉ, lúc nhanh lúc chậm, quân sát trận hình quân Tống, thấy quân Tống luôn luôn giữ vững khoảng cách, cũng không có ai dám bước qua ngọn đại kỳ kia, nên trong lòng vô cùng tin tưởng vào quyền lực của Trương Bang Xương.
Hơn nữa, Hoàn Nhan Tông Vọng thấy quân Tống mỗi lộ chỉ khoảng hơn vạn binh, hơn nữa hơn nữa đi đường là chính, khoảng cách các đội khá xa, không hề duy trì trận hình, trong lòng gã nghĩ, lúc này mà hối lại, đột nhiên phát động tấn công bất ngờ, chỉ trong chớp mắt là có thể tiêu diệt tối thiểu phân nửa số cấm quân.
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy, cứ cho là đánh tan được đội cấm quân này, thì phía sau còn có tám vạn Tây quân và mấy lộ viện binh khác, Hoàn Nhan Tông Vọng đương nhiên sẽ không làm cái việc ngốc nghếch đó đâu, giờ đây gã chỉ mong nhanh chóng vượt sông thôi.
Nhưng cũng chính vì lí do đó, nên gã lại càng thấy yên tâm hơn.
Lập tức, gã lệnh toàn quân hành quân thần tốc, tranh thủ sớm vượt qua Hoàng Hà, đi cả ngày đêm, không quá hai ngày, bọn chúng đã tới được Hoạt Châu, đến đây mới được nghỉ ngơi để thở một lúc.
Nói ra cũng thật buồn cười, theo sử sách ghi chép, hộ tống quân Kim xuất cảnh là Tây quân do Chủng Sư Đạo thống lĩnh, bởi vì cấm quân lúc đó bị đánh chẳng còn được mấy người, vậy mà chỉ vì Lý Kỳ xuất hiện, số lượng cấm quân ở kinh thành lại dần dần tăng lên, hơn nữa trong quá trình chinh chiến, lại được tiếp thêm không ít, binh lực hùng hậu, vậy mà giờ đây lại được dùng để ngăn chặn quân Chủng gia tập kích.
….
Đêm nay, bốn cửa thành Khai Phong dần dần khép lại. Vốn dĩ, Tống triều không có giới nghiêm về đêm, nhưng vì thời điểm này không bình thường, mấy ngày trước chỉ cho phép cửa nam thành ban ngày được mở mấy canh giờ thôi, giờ đây quân Kim đã rút, bách tính còn phải ra ngoài làm việc, nên lùi thời gian đóng cổng lại tới canh ba.
Rầm rập! Rầm rập!
Chỉ thấy một toán lính cưỡi ngựa xông thằng tới, tiến về hướng Kim lâu.
Huỳnh!
Chỉ thấy người đi đầu giơ chân đạp toang cánh cửa, lập tức cả đám người tràn vào trong.
Người trong Kim Lâu cũng vừa mới chợp mắt, đột nhiên tỉnh giấc, còn chưa kịp định thần phản ứng gì, đã thấy trước mắt tua tủa những mũi thương lạnh toát.
Chỉ lát sau, đã thấy một người trói chặt bằng thừng bị áp giải ra.
Một tên lính đứng ở trước cửa lẩm bẩm đếm người, rồi chạy tới trước mặt sĩ quan đội trưởng, nói:
- Khởi bẩm tướng quân, không để thoát tên nào ạ.
Vị tướng quân kia gập đầu nói:
- Rất tốt, à phải, Trương Xuân Nhi và Cổ Đạt đâu?
- Ở phía sau.
- Mang bọn chúng lại đây.
- Tuân mệnh.
Một lát sau, Trương Xuân Nhi và Cổ Đạt bị giải tới.
- Cởi trói.
- Rõ.
Một tên lính lập tức cởi bỏ dây thừng trói Trương Xuân Nhi và Cổ Đạt.
Tên binh sĩ vội chắp tay nói:
- Bộ soái hiện không có ở kinh thành, nhưng ngài cho thuộc hạ chuyển lời tới nhị vị, xin nhị vị cứ yên tâm, bộ soái nhất định sẽ giữ lời hứa. Kim Lâu này đã hoàn toàn thuộc về Trương nương tử rồi, chỉ có điều bây giờ thế cục còn chưa rõ ràng thôi, vậy mời nhị vị tới Thị Vệ Bộ tạm tránh sóng gió trước, đợi Bộ soái trở về sẽ cảm tạ nhị vị sau.
Trương Xuân Nhi gật đầu cười nói:
- Vậy xin phiền tướng quân rồi.
- Không dám. Không dám.
Binh sĩ kia vẫy tay, một cỗ xe ngựa chầm chậm chạy tới, đưa tay nói:
- Nhị vị, mời lên xe.
- Đa tạ.
Gần như cùng lúc đó, nha môn phủ Khai Phong cũng đột nhiên xuất hiện một đội cấm quân.
Một người đứng trước cửa đấm vào cửa chính, gào to:
- Mở cửa. Mở cửa.
- Kẻ nào làm ồn ngoài đó hả?
Rầm rầm rầm!
- Mau mở cửa ra.
Két…một tiếng, cánh cửa nha môn phủ Khai Phong vừa hé ra một khe nhỏ, đã thấy mấy binh sĩ xông thẳng vào, đẩy cánh cửa mở toang. Tên nha sai mở cửa hình như vừa bị gọi dậy, còn đang mắt nhắm mắt mở, đột nhiên bị xô mạnh một cái, bắn thẳng ra sau rồi giáng xuống đất, tỉnh hẳn ngủ, lại thấy đám người đã xông vào, sợ chết khiếp, kêu lên:
- Các ngươi…các ngươi là ai?
- Bắt lấy hắn.
Hai binh sĩ lập tức xong tới, đè nghiến tên lính canh cửa xuống đất.
Lúc đó, động tính bên ngoài đã làm kinh động đến các sai nha khác. Rầm rập tiếng bước chân, chỉ thấy từ trong chạy ra bao nhiêu là người, nhưng trong số đó nhiều kẻ còn đang mặc quần áo, tố chất yếu kém thấy rõ.
- Cung thủ chuẩn bị.
Soạt soạt soạt!
Hơn năm mươi cung thủ đồng loạt lắp tên dương cung. Số còn lại thì chạy thẳng ra phía hậu đường.
Tên sĩ quan rõng rạc nói:
- Các ngươi mau chóng hạ binh khí xuống, nếu không giết không tha.
Đám sai nha kia như vừa tỉnh mộng, thấy toàn là tên nhọn hoắt, binh khí trong tay tự nhiên nóng bỏng tay, vội vã buông bỏ xuống đất, rồi quỳ mọp xuống xuống đất, kêu khóc xin tha mạng.
Viên sĩ quan kia phẩy tay, một toán binh sĩ lập tức xông tới trói chặt toàn bộ bọn chúng.
Bông nhiên, từ trong vọng ra tiếng người la hét, nói:
- Buông ra, buông ra. Ta là phán quan Khai Phong, các ngươi muốn làm gì hả?
Sau chốc lát, thấy toán binh sĩ kia áp giải một đám người bước ra, nam có nữ có, già có trẻ có, chẳng khác nào quét sạch Khai Phong phủ.
Viên sĩ quan kia nói:
- Mau bịt miệng vị phán quan này cho ta.
- Ngươi …ú..ú..ú..!
- Bẩm tướng quân, không lọt tên nào trong danh sách.
- Tốt lắm, giải hết chúng đi.
- Tuân mệnh.
…
Xu Mật Viện
Huỳnh huỳnh huỳnh!
- Mở cửa, mở cửa.
- Á … ngươi là ai?
- Bắt hết lại cho ta, không được bỏ sót tên nào.
…
Ngoài Xu Mật Viện, Khai Phong Phủ ra, quan viên của Tam ty Lục viện, bao gồm cả Trung Thư Tỉnh, Môn Hạ Tỉnh đều bị một nhóm cấm quân đột nhiên xuất hiện bắt giải đi hết.
Đại Khánh Môn phía chính nam hoàng cung.
Lọc cọc, lọc cọc, lọc cọc!
Tiếng vó ngựa dồn dập bỗng nhiên vang lên.
Chỉ thấy Tất Trạm cưỡi một con đại mã, dẫn theo một ngàn cấm quân phi tới.
Cấm quân trước cổng trông thấy, lập tức mở toang cổng thành.
Tất Trạm hãm dây cương, dặn dò nói:
- Không có lệnh của Nhiếp Chính Vương, bất kỳ ai cũng không được phép ra vào.
- Tuân mệnh!
Nói xong, Tất Trạm dẫn theo binh lính xông thẳng vào hoàn cung.
…
Quân Kim rốt cuộc cũng đã lui binh, đám quan văn đương nhiên là vui như mở hội rồi. Trong chiến dịch lần này, bọn chúng mới là đại công thần, “không phải là đám võ tướng các ngươi đánh lui quân Kim, mà là chúng ta nói lui quân Kim đó”, bọn chúng đều cảm thấy kiêu ngạo và tự mãn về mưu trí của mình và cũng nóng lòng muốn trở về sống trong phủ.
Kỳ thực, sau khi bọn chúng nắm quyền, chúng đã muốn về sống trong phủ rồi. Nhưng bởi vì phe cầu hòa khiến cho bách tính vô cùng căm giận, bọn chúng nghĩ bụng nếu lúc này mà đuổi đám lưu dân kia ra ngoài, bách tính chắc chắn sẽ xảy ra bạo động, vậy nên đành phải nhẫn nhịn thêm một thời gian. Giờ đây, quân Kim cuối cùng đã lui, đại cục đã định, bọn chúng cũng không còn mối lo đó nữa.
Thế nhưng lại bị Triệu Giai ngăn lại, Triệu Giai nói “phủ đệ của các ngươi bây giờ chắc thối hoăng hoắc, sao không di dời nạn dân đi trước, cho người vệ sinh sạch sẽ, sau đó mới vào ở, hơn nữa, quân Kim rút rồi, dù gì cũng phải làm một bữa tiệc mừng công chứ”.
Đám đại thần kia thấy Triệu Giai còn nghĩ thay cho chúng, tưởng rằng Triệu Giai sợ sau khi Tống Huy Tông tới, bọn chúng sẽ tố cáo, nên trong lòng rất chi là đắc ý, lập tức đồng ý ở lại.
Triệu Giai cũng coi như bỏ ra chút vốn liếng, làm mấy mâm yến tiệc, gọi là tổ chức tiệc mừng công.
Đám văn quan vui lắm. Tên nào tên nấy uống quên sự đời, sau khi yến tiệc kết thúc, gần như tất cả đều phải khiêng về.
Lúc đó, Tưởng Đạo Ngôn và thể tử đang ngon giấc, bỗng nghe tiếng “huỳnh” vang lên, cửa phòng bị người ta đạp tung từ bên ngoài.
Tưởng Đạo Ngôn tức thì tỉnh cả người, trong chốc lát, bên ngoài ánh lửa sáng rực, chỉ thấy có mấy người từ ngoài bước vào.
- Hả…!
Thê tử Tưởng Đạo Ngôn kêu lên kinh hãi, kẻ này dám vào tận phòng ngủ, thì chắc chắn chẳng phải là người tốt rồi!
- Các ngươi là ai? Dám tự ý xông vào phòng ngủ của bổn Ngự sử hả?
Tưởng Đạo Ngôn vừa nói vừa nhanh tay dụi dụi mắt.
Bỗng nghe thấy có người cười nói:
- Châm đèn lên.
Tưởng Đạo Ngôn nghe giọng rất quen, nhưng vì vừa tỉnh dậy, nên nhất thời chưa nghĩ ra đối phương là ai.
Nhưng sau khi đèn được đốt sáng, Tưởng Đạo Ngôn cuối cùng cũng nhìn rõ mặt người đó, kinh ngạc nói:
- Tần Cối?
Kẻ tới không phải ai khác, chính là Tần Cối - tâm phúc của Lý Kỳ. Tưởng Đạo Ngôn thấy Tần Cối đột nhiên tìm đến, trong lòng hoang mang cảm thấy có gì đó không ổn.
Tần Cối nhìn Tưởng Đạo Ngôn nói:
- May mà Tưởng Ngự sử còn nhận ra ta, quả là vinh hạnh của Tần mỗ ta quá.
Tưởng Đạo Ngôn ngẩn người trong chốc lát, rồi phản ứng lại ngay, lập tức giận dư vô cùng, chỉ thẳng Tần Cối mà nói:
- Tên khốn nhà ngươi ăn tim hùm gan báo gì mà dám tới đây làm loạn. Ngươi có tin ta cho người bắt ngươi giải tới Khai Phong phủ không? Không mau mau cút đi cho ta.
Tần Cối khẽ cười, bước lên một bước, cười ha hả nói:
- Xem ra Tưởng Ngự sử còn chưa tỉnh hẳn, để hạ quan giúp ngài tỉnh rượu nhé.
- Bốp!
Y vừa dứt lời, là nghe thấy ngay tiếng bạt tai rõ mồn một.
Thì ra Tần Cối tát ngay một phát thẳng mặt Tưởng Đạo Ngôn. Tưởng phu nhân kinh ngạc nói không nên lời, bà ta lần đầu tiên thấy có người dám đánh chồng mình.
Tưởng Đạo Ngôn ăn một phát tát của Tần Cối ù cả người, chỉ thấy mắt nảy đom đóm. Y lập tức tỉnh táo hẳn lên, ôm lấy mặt, chỉ thẳng Tần Cối nói với đầy kinh ngạc:
- Ngươi …
Tân Cối nhẹ nhàng nho nhã nói:
- Không phải ngài đang mơ đâu, vừa rồi là ta vừa tát ngài một cái đấy.
- Ta giết ngươi.
Tưởng Đạo Ngôn có thể nói là trụ cột của Ngự Sử Đài, hoàng đế cũng không dám dạy dỗ y, chứ đừng nói là bị ăn tát. Miệng đầy máu tươi, giận dữ lao tới vồ lấy Tần Cối.
Rầm!
Tần Cối không né không tránh, chỉ có hai binh sĩ phía sau y lập tức xông lên đè nghiến Tưởng Đạo Ngôn xuống giường.
Tưởng Đạo Ngôn tính tình nóng nảy, nhưng tiếc là sức lực không có, bị hai binh sĩ giữ chặt không thể cử động.
Tần Cối rút ra một cái khăn lau tay, cười nói:
- Tưởng Ngự sử, hạ quan không tự nhiên vô duyên vô cớ đánh ngài, cái tát này là đại nhân đích thân dặn dò ta thưởng cho ngài đấy, nói là để cảm tạ ngài thời gian đó đã ân cần dạy đỗ.
Cái tát này đúng là đánh cho Tưởng Đạo Ngôn tỉnh cả người, hai mắt nhìn Tần Cối chằm chằm, hoảng sợ nói:
- Ngươi …ngươi nói gì? Lý Kỳ hắn…
Tần Cối cưởi ha hả đáp:
- Suýt nữa thì quên báo với ngài, nhờ hồng phúc của ngài, Đại nhân hiện nay vẫn còn sống khỏe lắm, chỉ có điều Đại nhân hiện nay còn việc quan trọng phải làm, nên không tiện tới đây, đợi khi Đại nhân quay về, ngài ấy nhất định sẽ đích thân tới cảm tạ Tưởng Ngự sử đấy.
Tưởng Đạo Ngôn nhanh chóng tỉnh ngộ, dù gì y cũng đã lăn lộn trong quan trường bao nhiêu năm rồi, cảm thấy dấu hiệu không ổn, nói:
- Ngươi…ngươi định làm gì? Đây là âm mưu của các ngươi! Các ngươi định tạo phản? Không phải, là Triệu Giai muốn soái ngôi.
- Ngài cũng không phải ngốc!
Tần Cối cười nói:
- Lát nữa ngài sẽ biết ngay thôi. Giờ thì mời ngài đi cùng ta một chuyến. Ồ, nếu Tưởng Ngự sử vẫn còn chưa tỉnh, hạ quan sẽ để hai người bọn chúng dìu Tưởng Ngự sử đi.
Tưởng Đạo Ngôn ngẩn người, rồi chợt hừ lên một tiếng, nói:
- Buông ra, ta tự đi được.
- Vậy thì còn gì bằng.
Tần Cối vừa nói vừa quay sang nhìn Tưởng phu nhân đang đứng bên cạnh, nói:
- Tưởng phu nhân, bà có thể tiếp tục ngủ, nhưng tốt nhất đừng có ra khỏi cửa, nếu không ta cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.
Tưởng Đạo Ngôn giận dữ quát:
- Ngươi dám?
- Ta chỉ là có lòng nhắc nhở vậy thôi, nghe hay không tùy bà.
Tần Cối vấy tay, hai binh sĩ lập tức lùi lại.
Tưởng Đạo Ngôn tức nổ đom đóm mắt, nhưng khổ vẫn phải bó tay với Tần Cối, đành phải quay sang nói với phu nhân y:
- Phu nhân, nàng cứ yên tâm, ta đi rồi về ngay.
Chỉnh trang một chút, mặc quần áo rồi cùng với Tần Cối bước ra, bỗng thấy người thân của y toàn bộ đều bị giải đi, y giận dữ nhìn chằm chằm Tần Cối mà nói:
- Ngươi dám động đến người nhà ta, ta nhất định không tha cho ngươi.
Tần Cối cười ha hả nói:
- Đại nhân quả là thần cơ diệu toán, sớm đã biết được ngài sẽ nói câu này, thậm chí còn bảo ta hỏi ngài, khi cha mẹ của những binh sĩ kia mất đi con trai của mình, ngài đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của họ chưa. Có câu rằng, việc mình không thích, thì đừng có làm với người khác, xin mời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT