Lúc nói chuyện, biểu hiện của hắn hệt như góa phụ khát tình vậy. Đêm qua, hắn đâu có phải không muốn “xử lý” Phong Nghi Nô ngay tại trận. Ngặt nỗi cơ thể bị thương, không tiện hành sự, kìm nén suốt một đêm, một mỹ nữ xinh đẹp như vậy ngủ cạnh bên, hơn nữa lại còn mấy lần ra ám hiệu, nhưng… nỗi khổ này đúng là không phải người thường có thể chịu đựng được đâu! Hắn nhanh đánh chống lảng, nói với Lưu Vân Hi rằng:
- Ồi dào! Đừng nói là cô đến đây là vì hậm hực ghen tỵ nhé!.
- Hậm hực ghen tỵ cái gì hả?
Lưu Vân Hi tò mò nói.
Lý Kỳ vênh váo nói:
- Ai độc thân, người đó tự biết.
Lưu Vân Hi ngây người, rồi hừ lên một tiếng, rút từ trong tay áo ra một phong thư, quẳng lên giường, sau đó quay người đi ra ngoài.
Lý Kỳ dừng hình, tò mò cầm phong thư lên xem qua, hai mắt sáng lên, cười lớn ha hả nói:
- Xem ra tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay ta rồi. Hoàn Nhan tiểu tử, lần này ngươi có mọc cánh cũng khó mà thoát. Nương tử, “chuyện đó” để lần sau làm, dù sao ngày tháng còn dài, hôn cái rồi tính sau.
Hắn vừa nói vừa sấn tới hôn mạnh lên môi Phong Nghi Nô một cái, rồi lại kêu lên ái ôi, nói:
- Nương tử, e là ta không ở lại cùng muội được nữa.
- Huynh định đi đâu?
- Giết bọn chó Kim.
- Vậy, vậy thì huynh nhất định phải cận thận đấy nhé!
Phong Nghi Nô tuy không muốn Lý Kỳ ra đi, nhưng nàng biết chuyến này Lý Kỳ không đi không được.
- Muội phải bảo bọn chó Kim cẩn thận mới đúng, ta sẽ để Thập nương ở đây với muội, hai ba ngày nữa, muội sẽ có thể trở về trong thành rồi. Phu quân ta mặc đồ trước nhé.
- Để muội giúp huynh.
- Ngoan quá. Ta ghét nhất mặc đồ vậy, rắc rối quá, lần sau chúng ta ở nhà một mình, cứ nude mấy này, thử xem cảm giác thế nào, được không?
…
Thành Biện Lương.
Cuộc đàm phán với Hoàn Nhan Tông Vọng cuối cùng cũng kết thúc, quân Kim cuối cùng cũng phải rút lui. Dù nói thế nào, cuộc chiến bảo vệ Khai Phong lần này, Tống triều thắng lợi. Nhưng thắng lợi này không mang lại cho người ta cảm giác hoan hỷ vui mừng, mà ngược lại khiến người ta e sợ.
Vốn dĩ, quân Kim rút lui là việc mừng, bách tính phải vui vẻ mới đúng, nhưng cư dân Khai Phong đều có chung một thứ cảm giác khó tả, tuy vậy họ cũng biết làm gì khác được, ai kinh doanh thì nhanh chóng khai trương trở lại, văn nhân thì bắt đầu hướng vào sự kiện lần này để sáng tác, hoặc mang theo nghiên bút ra ngoại ô, ghi chép lại tất cả những gì còn lại sau cuộc chiến.
Khiến người ta bất ngờ nhất, không ai khác ngoài vị Mã Soái kia, gã Hồ Du này trốn biệt cả tháng trời, chưa lập nổi lấy một tấc công trạng nào, vừa ra khỏi cửa, đã lột xác ngay, tự nhiên lại trở thành tổng quản lâm thời Tam nha.
Việc này đúng là làm cho người ta dở khóc dở cười.
Điều này e là bản thân y cũng chẳng bao giờ nghĩ tới, nhưng mấy hôm nay, y kết giao với không ít quan văn, hơn nữa đám quan văn này đều lấy lễ đối xử với y, liên tục tán tụng y, điều này đúng là thỏa niềm mơ ước của y, có khi nằm mơ cười to quá cũng tỉnh dậy mất.
Tay Hồ Du này khá là hoán hận Lý Kỳ. Lần này y thăng chức xong, là lập tức chuẩn bị ngay đao to búa lớn, cho rút hết đám người của Lý Kỳ.
Trương Bang Xương vội vã ngăn cản y. “Ngươi có bị điên không, đám tướng lĩnh này tên nào cũng công trạng đầy mình, ngươi cho rút ngay, ngộ nhỡ quân doanh sinh biến, lúc đó ngươi giải quyết thế nào, dù sao Lý Kỳ cũng chết rồi, bọn chúng sớm muộn cũng bị phái đi các nơi hết thôi”.
Hồ Du thấy cũng đúng, cũng chẳng gấp gáp gì ngày một ngày hai, vội chuẩn bị cùng đám Ngưu Cao đi hộ tống Hoàn Nhan Tông Vọng.
Trương Bang Xương lại vội vã ngăn y lại, “đám tướng sĩ này đều là người của Lý Kỳ, mang theo bọn chúng, chẳng may xảy ra việc gì nhiễu loạn, ngươi có chịu trách nhiệm được không”.
Hồ Du hơi có chút buồn bực, thế này không được, thế kia không được, vậy ngươi bảo làm thế nào mới phải.
Trương Bang Xương nghĩ một lát, rồi lại bàn bạc với Ngô Mẫn, quyết định để Xu Mật Viện ra lệnh, như vậy thì có thể tránh được đám Nhạc Phi.
Kết quả là, Xu Mật Viện cho chiêu mộ lại hết tất cả đám tướng lĩnh bị Lý Kỳ đuổi bỏ vì tội tham ô nhận hối lộ, bọn chúng cũng còn có chút uy tín trong quân đội, hơn nữa, phàm là quân đội do Lý Kỳ tự tay đào tạo, thí dụ như Thần Cơ Doanh, Tập Nguyệt Doanh, đều không được nhận nhiệm vụ lần này.
Qua nhiều phiên thảo luận, cuối cùng quyết định thống lĩnh mười vạn cấm quân, chia thành mười đại đội, trấn thủ ở các tuyến đường hiểm yếu, hộ tống suốt dọc đường quân Kim vượt sông Hoàng Hà, ngăn chặn việc quân Kim bị các cánh quân cần vương của Tống triều tấn công.
Trong Thần Cơ Doanh.
Đám tướng lĩnh thân tín của Lý Kỳ đang ngồi trong phòng, oán khí ngập trời. Bọn họ đánh trận chẳng phải là vì mong muốn được thăng quan tiến chức, gia tăng bổng lộc sao? Kết quả, đánh bao lâu nay, rồi cuối cùng để kẻ khác cướp mất binh quyền. Điều này bảo bọn họ sao chấp nhận được chứ, kẻ nào kẻ nấy nộ khí bốc đầy đầu.
- Không thể chấp nhận được! Bộ soái bây giờ sống chết còn chưa biết thế nào, sao bọn chúng dám làm như vậy, thử hỏi làm sao mà không sốt ruột được chứ.
Kẻ kêu ca lần này không phải Dương Tái Hưng, cũng không phải Ngưu Cao, mà là Nhạc Phi. Hàng loạt mệnh lệnh của Xu Mật Viện, rõ ràng là nhắm vào bọn họ, điều này thì bọn ngốc cũng phải nhận ra, cứ như thế này, chỉ sợ chẳng được mấy ngày, bọn họ e là cũng bị đá ra khỏi cửa thôi.
Ngưu Cao bĩu môi, nói:
- Lúc trước, chính là ngươi bảo chúng ta phải bình tĩnh, giờ chúng ta đã bình tính, thì ngươi lại nổi đóa lên.
Nhạc Phi nói giọng khó chịu:
- Tình cảnh lúc đó, chúng ta còn biết làm được gì?
Lúc này, Ngô Giới đột nhiên đứng dậy nói:
- Nhị vị tướng quân, chuyện đã đến nước này, cãi nhau chỉ làm mất tình cảm thôi.
Dùng một lát, y lại tiếp tục nói:
- Ba người chúng ta tới đây là nể mặt bộ soái, nay bộ soái đã không còn, mà đất này dường như cũng không dung nạp được bọn ta, cho nên ba người bọn ta dự tính sẽ cùng huynh đệ kéo về quê ở Tây Bắc thôi.
Ngưu Cao thởi dài nói:
- Các ngươi còn có quê mà về, lão Ngưu ta có muốn đi thì cũng biết đi đâu về đâu.
Lương Hùng nói:
- Ngưu Cao, ngươi bớt nói một hai câu được không, giờ là lúc nào rồi.
Tay Lương Hùng này là thượng cấp của Ngưu Cao, Ngưu Cao gãi gãi đầu, hai mắt nhìn lên, không nói gì nữa.
Đúng lúc này, ngoài cửa có người nói:
- Dương tướng quân, tiểu nhân có việc bẩm báo.
Dương Tái Hưng nói:
- Vào đi!
Chỉ thấy một người bước vào, đi thẳng đến bên Dương Tái Hưng, thì thầm vào tai y mấy câu, rồi trao cho y một phong thư.
- Ta biết rồi, ngươi lui trước đi.
Đợi người đó đi khuất, Dương Tái Hưng đứng dậy, đóng hết cửa chính cửa sổ, mấy người còn lại nhìn không hiểu gì, rồi lại thấy Dương Tái Hưng bước lại, nói:
- Ngô Chỉ huy sứ, các ngươi nếu đi như vậy, chắc chắn sẽ ân hận cả đời đấy.
Ngô Giới kinh ngạc nhìn Dương Tái Hưng.
Dương Tái Hưng cười nói:
- Bởi vì Bộ soái còn chưa chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT