Thật là không sợ đối thủ là thánh thần, chỉ sợ đồng đội là thằng đần.

Tống Huy Tông không nghi ngờ gì chính là đồng đội ngu đần nhất thế gian này.

Lý Kỳ cũng chẳng biết phải nói gì mới phải nữa, trách bọn họ vô năng ư? Quân Tống vô năng, đã là điều cả thế gian này biết, ngươi thân là Thống Soái, thì cái sự vô năng đó chỉ nên để ở trong lòng thôi, hơn nữa, người ta có một tấm lòng trong sáng như vậy, đám viện binh kia quá nửa là vừa mới tập hợp thành, ngươi quyết không thể vì bọn họ thua mà trách móc bọn họ thế chứ, nếu như vậy thì bọn họ có phục không? Dù sao thì trong thiên hạ đã có người có thể gây ra chút tổn thất cho quân Kim là tốt lắm rồi.

Mà cái hành vi tham sống sợ chết kia của Tống Huy Tông, Lý Kỳ đương nhiên cũng phải gánh một phần trách nhiệm, nếu như hắn bằng lòng theo sự phát triển của lịch sử, để Triệu Hoàn lên làm Hoàng Thượng, thì Tống Huy Tông đã không có cái quyền lực này rồi, thế cho nên, bất kể một việc gì đều có tính hai mặt của nó, ngươi đạt được một chút, thì cũng nhất định phải mất đi một chút, đó là điều hết sức công bằng.

Lý Kỳ thật sự không thể thay đổi tất cả, hắn chỉ có thể ở đó mà tức giận, đập liền mấy chén trà.

Những tin tức này rất nhanh đã được truyền tới triều đình, đám đại thần triều đình kia đều sợ đến vỡ cả mật, bọn họ vốn chưa từng đặt kì vọng vào cái đội cấm quân kinh thành kia, cho dù cấm quân có vừa giành thắng lợi lớn, thì bọn họ vẫn đặt kì vọng vào đám viện binh. Giờ đây thấy mấy lộ viện binh đều đã bị quân địch đánh bại, còn lại thì đều bị Tống Huy Tông chiêu hồi Giang Nam, phủ Khai Phong chẳng khác nào rơi vào tình cảnh bị cô lập.

Đại thần phe cầu hòa bắt đầu hành động, chỉ trong một ngày đã trình lên hơn 100 tấu chương, hi vọng Triệu Giai có thể cử người đi cầu hòa. Triệu Giai cũng cảm thấy bất đắc dĩ, áp lực quá lớn khiến y có chút thở không nổi. Tuy nhiên y chắc chắn sẽ không đi cầu hòa, thế là liền giả ngây giả ngô, nói vài câu đại khái cho qua chuyện.

Đám đại thần thấy Triệu Giai như vậy thì vô cùng khó chịu, bởi Triệu Giai từ trước tới nay đều dựa vào binh quyền trong tay mà chẳng bao giờ thèm lắng nghe ý kiến của bọn họ. Hoàng Đế còn không dám làm vậy, ngươi chỉ là một Nhiếp Chính Vương, thật là quá quắt đó.

Thế là đám người này bắt đầu tìm tới chỗ Trịnh Hoàng Hậu kể lể. Nhưng nào ngờ Trịnh Hoàng Hậu lại vô cùng tán thành cách làm của Triệu Giai, cũng chỉ vài câu nói đã xua cả đám đại thần về.

Như vậy không những không trấn an được bọn họ, ngược lại còn khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi. Bọn họ cho rằng địa vị của mình đã rơi vào tình cảnh có cũng được không cũng được rồi. Quyền lợi bị ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy, bọn họ buộc phải hành động. Mà người duy nhất bây giờ có thể giúp đỡ bọn họ, đó chính là người đang ở Giang Nam xa xôi – Tống Huy Tông.

---

Sĩ khí quân Tống cũng vì thế mà bị ảnh hưởng không nhỏ. Trái lại, sĩ khí quân Kim lại càng hăng. Hoàn Nhan Tông Vọng biết cơ hội của mình đã tới, liền đích thân thống lĩnh toàn quân. Đồ Mẫu, Lưu Ngạn Tông làm tả hữu Thống Soái, lại lệnh cho Hoạt Lý Cải, Hoàn Nhan Tông Bật làm tả hữu tiên phong, phát động tổng tấn công đồi Mưu Đà, đồng thời lập lời thề, một khi chiếm được đồi Mưu Đà, thì tất cả của cải vật chất ở bãi chăn thả đồi Mưu Đà sẽ chia đều cho các tướng sĩ, quốc gia không lấy một con lợn con cừu nào.

Điều này đối với các tướng sĩ quân Kim mà nói, là một sự khích lệ vô cùng lớn. Cũng là bởi quân Kim không có bổng lộc, gia tài của bọn họ đều do đi cướp về mà có, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến quân Kim hiếu chiến đến vậy.

Hoàn Nhan Tông Vọng đích thân thống lĩnh 6 vạn đại quân, trùng trùng điệp điệp xuất quân. Hiện giờ Sa Lĩnh mặc dù vẫn còn nằm trong tay quân Tống, nhưng hệ thống phòng ngự của Sa Lĩnh khi Quách Dược Sư dẫn quân tới tấn công, đã bị phá hủy không còn một mảnh. Đây có lẽ là đóng góp duy nhất của Quách Dược Sư trong trận thôn Thanh Điền.

Toàn bộ trên dưới quân Kim đều nén trong lòng một nỗi uất hận, nóng lòng lấy lại thể diện, ai nấy đều đằng đằng sát khí. Trong trận tấn công đầu tiên, quân Tống trấn giữ Sa Lĩnh đã tan tác, nên lần này đã không đem lại chút khó khăn nào cho quân Kim.

Quân Kim sau khi phá được Sa Lĩnh, liền tiến quân thần tốc, dưới sự chỉ đường của Quách Dược Sư, xông thẳng tới đồi Mưu Đà.

Lý Kỳ, Nhạc Phi và các tướng lĩnh đều biết đây sẽ là một trận đánh ác liệt, đồng thời cũng là trận đánh không thể tránh khỏi, cần phải lấy máu tươi, xác người để ngăn chặn. Thế là vội vã tổ chức mấy lộ quân đi bao vây quân Kim.

Nhưng đáng tiếc là sức chiến đấu thực sự thua kém quá xa, Hoàn Nhan Tông Vọng dĩ bất biến ứng vạn biến, trong nháy mắt, đã liên tiếp đánh bại quân Tống. Chỉ trong nửa ngày, đã đánh tới cách đồi Mưu Đà chỉ còn 5, 6 dặm. Đồi Mưu Đà đã hiện ngay ra trước mắt, đây chính là phòng tuyến cuối cùng của quân Tống, một khi phá được đồi Mưu Đà, thì chỉ còn cách thành Khai Phong chỉ độ 10 dặm đường. Bọn họ có thể thoải mái mà công thành Khai Phòng từ hướng bắc.

Đây chính là điểm dở trong quyết định không tử thủ giữ thành của Lý Kỳ. Trong lịch sử, quân Kim tấn công trận đầu là đã lấy được đồi Mưu Đà, nhưng chưa đánh bại được thành Khai Phong, tất cả là bởi Lý Cương lựa chọn phương pháp giữ thành bảo thủ nhất, đó là tử thủ giữ thành, còn đồi Mưu Đà ngươi muốn thì cứ đi mà lấy. Lý Kỳ đương nhiên là biết, tuy nhiên hắn không học theo Lý Cương, mà bố trí quân đội trấn giữ ở ngoài thành, quyết chiến với quân Kim, tuy nhiên, nếu như quân đội ở bên ngoài mà bị quân Kim tiêu diệt, thì lúc đó mới đi giữ thành e là giữ không nổi.

Còn nguyên nhân khiến Lý Kỳ làm vậy bao gồm rất nhiều phương diện. Hắn hoàn toàn là xuất phát từ đại cục, có quá nhiều lợi ích dẫn dụ hắn làm vậy. Nói tóm lại, cái mà hắn muốn không chỉ là ngăn chặn đánh lui quân Kim, mà là triệt để đánh tan cái đội quân Kim này, khiến cho cuộc tấn công quân Tống lần thứ hai chết ngay từ trong trứng nước.

Cho nên, bất luận thế nào, một trọng địa quân sự như đồi Mưu Đà thì tuyệt đối không thể mất.

Nghe tin quân Tống liên tiếp thất bại, còn quân Kim thì sắp đánh tới, Lý Kỳ biết rằng thời khắc quyết chiến đã đến, hắn không chắc sẽ thua, đành phải chờ xem cái đội quân mười mấy vạn người này liều có quyết tâm liều mạng một trận tử chiến không thôi.

Để phục vụ cho điều đó, Lý Kỳ đích thân tới đồi Mưu Đà, dựng cờ soái, hạ tử lệnh, tướng mà lui, lính có thể giết tướng, người phía trước lui, người phía sau lập tức giết ngay, ta mà lui, các ngươi cũng có thể giết.

Mệnh lệnh vừa ban ra, tướng sĩ quân Tống biết rằng không còn đường lui nữa, mà Lý Kỳ cũng ở đây, mệnh lệnh này cũng có tác dụng đối với hắn, chẳng khác gì đánh bằng mọi giá, thế là trên dưới quân Tống đều mang một lòng quyết tâm tử chiến với quân Kim đang bừng bừng khí thế.

Khi Hoàn Nhan Tông Vọng dẫn quân tới, chỉ thấy trên một khoảng đất rộng lớn, 10 vạn quân Kim xếp thành hình chữ nhất, mấy nghìn cỗ chiến xa, 10 cỗ một đội, trên mỗi chiến xa đều có vài chục binh sĩ, còn cả thành lũy kiên cố, phía sau, một ngọn cờ soái màu đen tung bay trong gió, trông thật hoành tráng.

Dám quyết chiến với quân Kim ở một nơi có địa hình rộng lớn như vậy, thì ai có thể nghĩ được rằng cái người này chỉ mấy năm trước thôi vẫn chỉ là một đầu bếp quèn chẳng ai để ý tới.

Hoàn Nhan Tông Vọng hướng tầm mắt ra xa, liên tiếp gật đầu khen:

- Nếu như quân Tống sớm được thế này, chúng ta hôm nay sao có thể đứng được ở đây.

Máu gã cũng sôi lên sùng sục, tìm được một đối thủ ngang cơ với mình cũng là một việc đáng mừng. Quân Tống hàng ngũ chỉnh tề đợi sẵn, đồng thời lại dám tác chiến tại đây, khiến quân Kim cũng phải bỏ ý định xem thường, tiếng vó ngựa đập xuống đất, bụi tung mù mịt, trận đại chiến sắp sửa bắt đầu.

Lúc này đã là hoàng hôn, gió xuân thường ngày khiến người ta ấm áp thì nay dường như đã bị không khí chết chóc xua đuổi đi đâu mất, ánh sáng màu vàng kim bao trùm lên những ngọn thương sáng loáng, người nào người nấy đều như đang khoác trên mình bộ áo giáp màu vàng. Trận chiến dưới trần gian này, dưới sự chiếu rọi của ánh hoàng hôn, cứ như thể một trận chiến ở trên trời vậy.

Mặt trời không đành lòng chứng kiến màn chém giết sắp xảy ra, nên cũng vội vã xuống núi, nhưng ngày mai rốt cuộc sẽ thuộc về ai, trước mắt chẳng ai có thể biết được.

Trời vừa sẩm tối, Lý Kỳ biết đối phương chuẩn bị tấn công.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, trống trận dồn vang, rung chuyển đất trời.

Tiếng gào thét nổi lên.

Hai lộ kị binh quân Kim, mỗi lộ ước chừng hơn 3, 4 nghìn người, theo hai cánh trái phải, xếp thành đường cong, cứ như thể 2 chiếc dao quắm, muốn găm thẳng vào quả tim quân Tống.

Vạn mã phi nước đại, bụi đất cuộn tung mù mịt, cả mặt đất cứ như thể đều đang rung chuyển vậy.

Lý Kỳ với tư cách là một người hậu thế, cũng là lần đầu tiên được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng như vậy, trông cứ như cơn lũ đang quét thẳng tới chỗ mình. Tim như sắp ngừng đập, trong lòng cảm khái tự nhủ, thấy được cảnh này, ta tới đây cũng không uổng phí!

Cờ xanh dựng lên.

Trên các chiến xa, Sàng Tử nỏ đã lên dây căng đét.

2000 bước---

1500 bước---

1000 bước---

- Bắn---bắn---bắn.

Đợi đến khi quân địch xông tới phạm vi tầm bắn của Sàng Tử nỏ, Tổng Lĩnh chiến xa gần như lập tức hô lớn.

Rầm rầm rầm!

Các huynh đệ vung chùy, đập mạnh vào lẫy nỏ.

Vạn mũi tên đồng loạt bắn ra, rít gào lao đi, che kín cả bầu trời.

Gần như cùng lúc đó, đội hình quân Kim đột ngột biến đổi, mỗi người trên dưới trái phải cách nhau độ 5, 6 bước chân, hình thành một vòng bán nguyệt, cho thấy một thế trận bao vây, chầm chậm trùm tới.

Trong lúc xung phong có thể bình tĩnh thản nhiên điều chỉnh đội hình, hơn nữa lại hoàn hảo đến vậy, thì trong khắp thiên hạ, duy chỉ có quân Kim mới có thể làm nổi, đây là thứ phải trả học phí bằng tính mạng.

Vạn mũi tên lao lên mây, rồi sau đó như sao băng rơi xuống đội hình quân địch.

- A---a---a!

Uy lực của Sàng Tử nỏ vô cùng rợn người, không chỉ là bắn trúng ngực quân địch, mà trực tiếp găm quân địch vào mặt đất luôn, phàm những ai trúng tên thì không còn cơ hội sống sót. Từng trận kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lại thêm liên tiếp những tiếng nổ inh tai nhức óc, cứ như thể muốn phá vỡ cả mặt đất. Trong chốc lát, khói đặc bốc lên ngùn ngụt, bụi bay mù mịt, cỏ cây bay tứ tung, người ngã ngựa đổ.

Cho dù đội hình của quân Kim đã là vô cùng hoàn hảo, nhưng vẫn có không ít người ngã ngựa, mặc cho ngựa bị bắn chết, người nào chưa chết, vẫn xách luôn cung tên lên, dưới sự yểm hộ của kị binh, tiếp tục xông lên phía trước. Đây chính là sự hung hãn của quân Kim.

Hoàn Nhan Tông Vọng biết Sàng Tử nỏ của đối phương đã cải tiến không ít, cũng từng chứng kiến nó hoạt động, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có nhiều Sàng Tử nỏ đồng loạt bắn đến vậy, đoạn đứng phắt dậy, cả khuôn mặt một vẻ khiếp sợ.

Nhưng quân Kim đâu dễ bắt nạt. Những tiếng nổ như sấm sét sao có thể dọa bọn họ lùi bước, hoặc là có thể nói, bọn họ xưa nay luôn sùng bái tấn công, đối với trận tên này mà nói cũng chẳng có gì lạ lẫm, dùng thân thể máu thịt đỡ mưa tên mà tiếp tục xung phong, không một chút chùn chân sợ hãi.

Cũng phải nói rằng, cái binh chủng kị binh này không hổ danh là binh chủng mạnh nhất tung hoành đã hơn 1000 năm nay. Một khi để kị binh xông trận, thì cứ như thể gió cuốn mây bay, không thể nào ngăn cản.

Sau hai đợt tấn công từ xa, Sàng Tử nỏ cũng đã tới cực hạn. Mặc dù Sàng Tử nỏ uy lực lớn, tầm bắn xa, nhưng nó lại có một điểm yếu cực lớn, đó là mỗi đợt bắn cách nhau khá lâu. Thực ra không cần nói tới Sàng Tử nỏ, cho dù là súng trường loại thô sơ thì cũng không thể ngăn cản được sức tấn công của thiết kị. Cho tới thời đại Napoleon, kị binh mặc dù không thể vô địch thiên hạ như trước nữa, nhưng vẫn là một binh chủng quan trọng.

Tuyệt đối không thể kì vọng chỉ dựa vào cung tên mà có thể tiêu diệt được kị binh, đây là một tư tưởng tác chiến cực kì sai lầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play