Một thắng lợi lớn đã khiến cho quân dân Khai Phong lấy lại được niềm tin, đám đại phú thương như Phàn Thiếu Bạch, Hà Cửu, Chu Thanh, Hồng Bát Kim thì tự phát nhao nhao quyên tặng thực phẩm khao thưởng các binh sĩ, ngay cả đám sĩ tử văn nhân cũng bắt đầu tự nguyện tham gia vào cái công tác bảo vệ phủ Khai Phong này, khuân khuân vác vác chẳng nề hà gì.
Thực ra đây cũng là hiện tượng hết sức bình thường, nếu như các vị luôn bại trận, ngay cả cái năng lực bảo vệ bọn ta cũng không có, thì bọn ta cần quái gì phải đi khao thưởng, còn nếu như các vị có thể đánh thắng, thì bọn ta đương nhiên là phải cảm tạ các vị rồi, cho dù là phải dốc hết gia sản thì cũng chẳng có gì phải tiếc.
Đương nhiên, trong đó người vui nhất không ai khác chính là thằng khốn Cao Nha Nội. Trận thắng này ít nhất cũng phải có 3 phần công lao quy về thôn Thanh Điền, mà thôn Thanh Điền thì lại do thằng khốn này xây dựng, thế là y vơ luôn một nửa công lao về bản thân mình một cách vô liêm sỉ, hỗn xược tuyên truyền danh hiệu Cao Thanh Thiên của mình, cũng phải nói rằng, thằng nhãi này cũng đã lừa gạt được một bộ phận dân chúng.
Dân chúng có thể vui, có thể chúc mừng, nhưng các tướng sĩ thì chưa tới lúc chúc mừng. Trận đại thắng này vẫn chưa hoàn toàn đánh tan quân Kim, càng chưa đủ để tiêu diệt bọn chúng, cho nên Lý Kỳ lập tức triệu tập các tướng sĩ, khẩn trương bố trí lại hệ thống phòng thủ, đề phòng đòn phản công của quân Kim.
---
Trong đại bản doanh quân Kim.
Mặc dù 3 lộ quân mà Hoàn Nhan Tông Vọng cử đi thì có 2 lộ báo tin thắng trận, nhưng lộ quân chủ đạo nhất thì lại thảm bại quay về. Điều này khiến quân doanh quân Kim khắp trên dưới đều chìm trong không khí u uất. Thực ra vẫn còn may là nhờ Hoàn Nhan Tông Vọng có tài tiên liệu, cử thêm 2 lộ viện binh, nếu không thì trong 3 lộ quân tiên phong, rất có thể chỉ có Hoàn Nhan Tông Bật là có thể báo tin thắng trận mà thôi.
Cái hiện tượng này trong con mắt quân Kim thì có thể nói là không thể tưởng tượng nổi. Quân Tống bỗng trở nên dũng mãnh từ lúc nào vậy? Năm xưa khi đánh Liêu, Tây Quân được mệnh danh là tinh nhuệ nhất thì cũng chỉ đến thế là cùng, còn đội quân này chỉ thuộc hạng 2, hạng 3, thế mà có thể đại thắng Hoàn Nhan Tông Vọng, đây lẽ nào là một câu chuyện thần thoại? Kể từ khi bọn họ xuất quân đánh Đại Tống tới nay, đây tuyệt đối là trận thua thê thảm nhất.
Đội quân bất bại của Hoàn Nhan Tông Vọng cũng phải tuyên cáo vỡ trận.
Đây là điều quân Kim quyết không thể tha thứ.
Quách Dược Sư quay về quân doanh với bộ dạng tiều tụy cùng cực, lập tức quỳ xuống nhận tội, nước mắt trào ra dàn dụa. Mặc dù gã đã may mắn giữ được mạng, nhưng các huynh đệ chiến hữu trong trận này có thể nói là đã tiêu hao gần hết, giờ đây có thể coi như là một tư lệnh tay không vậy, gã căn bản là không thể chịu đựng nổi cái thực tại này.
Hoàn Nhan Tông Vọng chẳng so đo gì tiến lên đỡ gã dậy, đồng thời còn an ủi một phen, chẳng có chút gì thể hiện là trách móc cả, điều này khiến Quách Dược Sư vô cùng cảm kích.
Tuy nhiên, điều này chẳng thể tránh khỏi việc địa vị của gã trong quân Kim bị giảm sút thê thảm. Ngươi giương cao cờ hiệu quân Kim, lại bị lũ đàn bà quân Tống đánh cho tơi tả, thật là làm mất mặt người Kim bọn ta quá.
Các tướng lĩnh dưới trướng Hoàn Nhan Tông Vọng nhao nhao xin lệnh, nhất định phải lấy lại thể diện.
Tuy nhiên Hoàn Nhan Tông Vọng không trả lời ngay, chỉ yêu cầu bọn họ làm tốt công tác chuẩn bị để sẵn sang tấn công bất cứ lúc nào. Gã rất rõ ràng rằng, lúc này sĩ khí quân địch đang tăng cao, còn người phe mình thì đang đánh mất bình tĩnh, nếu tùy tiện xuất binh, e là sẽ lặp lại thảm bại thôn Thanh Điền, cho nên, gã lựa chọn sự an toàn, một lần mất 8000 quân, quân Tống làm được, còn y thì không thể.
Đợi sau khi các tướng lĩnh lui ra ngoài, trong doanh chỉ còn lại Hoàn Nhan Tông Vọng cùng hai vị Thống Soái là Đồ Mẫu và Lưu Ngạn Tông, còn cả Hoàng Tử Hoàn Nhan Tông Bật.
Đồ Mẫu cau mày nói:
- Tông Vọng, ngươi thế này là sao, lẽ nào đã bị quân Tống đánh cho khiếp đảm rồi?
Bây giờ thì chỉ còn toàn người một nhà, nên ông ta cũng chẳng cần kiêng kị gì nữa.
Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu nói:
- Thúc phụ, sao thúc lại nói vậy?
Đồ Mẫu nói:
- Bây giờ Tông Hàn bên kia đã không thể tới, chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh, ngươi sao có thể chần chừ mãi như vậy, ta thấy nên mau chóng xuất kích, đánh úp quân địch, để lấy lại sĩ khí.
Hoàn Nhan Tông Vọng nhìn Lưu Ngạn Tông hỏi:
- Thế còn ngươi nghĩ sao?
Lưu Ngạn Tông thì đương nhiên không dám nói với Hoàn Nhan Tông Vọng bằng giọng điệu như của Đồ Mẫu, chỉ nói:
- Ta cũng tán thành kế sách của Đô Thống Soái, hiện nay phòng tuyến của quân Tống là tiền khinh hậu trọng, chỉ cần chúng ta có thể nhanh chóng phá vỡ phòng tuyến đầu tiên, bọn chúng căn bản là không kịp trở tay, chúng ta còn có thể phục kích nửa đường, một cú đập tan viện binh của bọn chúng, tốt nhất là có thể tiêu diệt chủ lực quân địch ở bên ngoài thành, nếu như vậy, việc công thành của chúng ta sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu, rồi lại nhìn sang Hoàn Nhan Tông Bật, khẽ hé miệng, nhưng không nói gì, bởi gã quá hiểu cái vị tứ đệ này, không cần hỏi cũng biết Hoàn Nhan Tông Bật sẽ nói gì, đoạn đột nhiên cười nói:
- Các ngươi có phải là đều nghĩ rằng cuộc tấn công lần này, chúng ta đã thảm bại quay về?
Đồ Mẫu hừ một tiếng nói:
- Mặc dù thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, nhưng 8000 quân bị quân Tống tiêu diệt, thì đó không phải là thảm bại thì là gì? Lúc đầu ngươi không nên để những người đó đi.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha hả nói:
- Thực ra thất bại của Quách Dược Sư đã nằm trong phạm vi dự liệu của cháu rồi, nếu như gã ta có thể đánh thắng thì càng tốt, chỉ có điều, cháu cũng không thể ngờ là bọn họ lại thất bại thê thảm đến vậy.
Lưu Ngạn Tông cau mày nói:
- Ý của Nhị Thái Tử là?
Hoàn Nhan Tông Vọng cười lạnh một tiếng, không đáp mà hỏi ngược lại:
- Ngươi cho rằng Quách Dược Sư là người thế nào?
Lưu Ngạn Tông lặng người một lúc rồi nói:
- Người này có chút tài năng, nhưng lại quá---
Nói tới đây, gã định nói tiếp thì dừng lại, gã cũng là hàng tướng mà, nào có mặt mũi gì mà đi đánh giá Quách Dược Sư.
Hoàn Nhan Tông Vọng xua tay nói:
- Ngươi không phải so sánh gã ta với ngươi, ngay cả một nửa ngươi gã ta cũng không bằng, ngươi đã từng lập chiến công hiển hách cho Đại Kim chúng ta, cái này ta không nói nhiều nữa, Phụ Hoàng ta chưa bao giờ nhìn nhầm người, đó cũng là nguyên nhân tại sao ta coi tên đầu bếp kia là đối thủ chủ yếu. Còn dạng người như Quách Dược Sư, Đại Kim ta nhiều như lông bò, tuy nhiên, người này thực sự là quá khôn lường. Năm xưa, Liêu, Nam Triều đều đối đãi với gã ta không tệ, tuy nhiên gã ta đã liên tiếp phản bội cả 2 quốc gia đó, ta tự hỏi ta không thể cho gã ta nhiều như vậy, thì liệu gã ta có trung thành với ta không? Chưa biết chừng có một ngày, hắn sẽ đâm ta một nhát từ sau lưng, nếu như không phải lúc này ta đang bức thiết cần có gã ta, thì ta căn bản là không thể thu nạp gã ta được, hơn nữa, gã ta dù gì cũng có mấy vạn quân đội, điều này làm ta có chút kiêng nể, cho nên ta mới cử Đổng Tài trấn giữ phủ Yến Sơn trước, sau đó mới giao cho gã ta một bộ phận binh lực, chỉ cho gã ta dẫn theo 8000 nhân mã chủ lực theo ta nam hạ.
Đồ Mẫu nhướng hai hàng lông mày lên nói:
- Nói như vậy thì ngươi đã sớm biết cái bẫy này, cố ý để Quách Dược Sư chui vào rọ. Không thể nào chứ, nếu như vậy thì ngươi còn cử viện binh tới làm gì.
Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu nói:
- Điều này thì ta chưa liệu tới, nhưng ta vẫn nghĩ, nếu như Quách Dược Sư có thể lấy được đồi Mưu Đà thì chẳng còn gì tốt hơn, nhưng cho dù có thất bại thì cũng đã tiêu hao binh lực trong tay gã ta, điều này là vô cùng có lợi cho chúng ta, chỉ có điều ta thật không ngờ là gã ta lại trúng kế của tên đầu bếp kia, suýt thì mất mạng, may mà khó khăn trong trận Tây Thủy Kiều của Lưu tướng quân đã nhắc nhở ta, ta mới cử Hốt Lỗ tới chi viện, bởi Quách Dược Sư bây giờ chưa thể chết, gã ta vẫn còn chút tác dụng.
Hoàn Nhan Tông Bật nói:
- Thực ra đệ cũng khinh thường loại người này, hơn nữa, gã ta còn vô cùng am hiểu thuật tác chiến, một phút lơ là thì chúng ta sẽ có thể phải trả giá đắt đó.
Hoàn Nhan Tông Vọng vui mừng cười nói:
- Tứ đệ nói rất đúng, năm xưa Nam Triều cũng chính là không rút ra được bài học của nước Liêu, quá tín nhiệm Quách Dược Sư, thế cho nên chúng ta mới có thể thuận buồm xuôi gió mà đánh được tới đây, trong việc này thì Quách Dược Sư có công đầu. Bây giờ thì tốt rồi, binh mã của gã ta đã tiêu hao gần hết, chỉ có thể dựa vào chúng ta, ta cũng bớt đi một điều phải suy nghĩ. Hơn nữa, từ trận này, chúng ta có thể hiểu hơn thực lực của quân Tống, trận này không dễ đánh như trong tưởng tượng của ta, chúng ta bắt buộc phải chuẩn bị thật chu đáo.
Đồ Mẫu nói:
- Nhưng nếu cứ chần chừ, sẽ cực kì bất lợi cho chúng ta, quân Tống mặc dù may mắn thắng được một trận, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của chúng ta.
Hoàn Nhan Tông Vọng nghiêm mặt nói:
- Điều này ta biết, nhưng ta không thể không cẩn thận một chút.
Lưu Ngạn Tông đột nhiên nói:
- Điều Giám Quân lo lắng chẳng lẽ là mấy lộ quân cứu viện tứ phía nam tới?
Hoàn Nhan Tông Vọng nói:
- Không sai, thực lực hiện tại của quân Tống ở Khai Phong, chúng ta đã về cơ bản nắm rõ. Nếu như chúng ta tấn công bây giờ, ngộ nhỡ tới lúc mấu chốt nhất, viện binh đối phương đột nhiên tới, vậy thì có thể khiến chúng ta rơi vào cảnh thất bại thê thảm. Cho nên, trước khi phát động tổng tiến công, ta nhất định phải biết động tĩnh của mấy lộ viện binh quân Tống kia, có lẽ chỉ 2 ngày nữa là sẽ có kết quả.
Lưu Ngạn Tông gật gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt, hiện giờ trên dưới toàn quân đều rất phẫn nộ, đều đang nóng lòng lấy lại thể diện, cứ để cho bọn họ nhẫn nhịn thêm vài ngày, đến lúc tấn công, bọn họ nhất định sẽ như mãnh hổ xổng chuồng.
Hoàn Nhan Tông Vọng vừa cười vừa gật đầu.
---
Lại một ngày nữa trôi qua, ngày này hai bên đều gió yên sóng lặng.
Bọn Lý Kỳ, Nhạc Phi vốn cho rằng Hoàn Nhan Tông Vọng sẽ lập tức phản công, nào ngờ đối phương một chút động tĩnh cũng không có, điều này khiến bọn họ có đôi chút không thể lí giải nổi, tuy nhiên, với thực lực hiện tại của bọn họ, căn bản là không có khả năng chủ động xuất kích, sắp xếp quân đội ở ngoài thành đã có thể coi là rất chủ động rồi, bọn họ trước mắt chỉ có thể trông vào quân Kim tấn công trước, sau đó phòng thủ phản công.
Tuy nhiên, tin quân Kim tấn công chẳng thấy đâu, chỉ thấy liên tiếp những tin xấu gửi về.
Viện binh từ Tương Châu, Hợp Phì, Giang Ninh đều bị quân Kim ngăn chặn giữa đường, tổng cộng có mấy vạn nhân mã, đã bị khoảng 1 vạn quân Kim đánh cho gần như chết sạch.
Không chỉ có vậy, phủ Ứng Thiên đường đường là vậy cũng suýt thì bị 3000 quân Kim công phá, tuy nhiên vòng ngoài đã bị quân Kim quét cho không còn một bóng người.
Lý Kỳ nghe xong, vô cùng phẫn nộ, đánh đấm kiểu quái quỷ gì vậy, ta ở chỗ này khó khăn lắm mới cổ vũ được sĩ khí, các ngươi thì thư thả quá đấy, dội cho ta một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, cứ đơn giản như không vậy.
Gay go hơn là, Tống Huy Tông ở Hàng Châu tưởng rằng quân Kim đã đánh tới sông Trường Giang, thế là ban liền mấy thánh chỉ, lập tức tổ chức quân đội Giang Nam đi bảo vệ Hàng Châu. Ông ta dù sao thì vẫn là hoàng đế, có thánh chỉ trong tay, thông thường thì đương nhiên là người ta nghe theo lệnh ông ta, chứ không nghe Lý Kỳ, kết quả là mấy lộ viện binh từ Giang Nam đều không tới mà theo đường cũ quay về.
Nghe tất cả những tin đó xong, Lý Kỳ suýt thì lăn đùng ra, may là Tống Huy Tông cũng có thể coi là chưa đến mức tuyệt tình, không gửi thánh chỉ tới Tây Bắc, hơn nữa, Hàn Thế Trung cũng sớm đã điều động thủy quân Phúc Kiến ra, nếu như hai lộ viện binh này mà cũng đi Giang Nam nốt thì chẳng khác nào ép Lý Kỳ vào con đường cùng.
Hôn quân luôn vào thời điểm bức thiết nhất đưa ra lựa chọn sai lầm nhất.
Tống Huy Tông hiển nhiên là đã làm tất cả những gì ông ta có thể làm. Con mẹ nó! 1 vạn kị binh, đánh thế quái nào qua được Trường Giang, lắp thêm cánh vào chắc? Thật là nực cười.
Cùng lúc đó, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng đã biết được tin này, mừng vui khôn xiết, sĩ khí quân Kim trong chốc lát đã quay về trạng thái cao nhất, thế là lập tức hạ lệnh tổng tấn công quân Tống, mục tiêu hướng thẳng tới đồi Mưu Đà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT