Cao Nha Nội vừa thấy Trương Xuân Nhi, lập tức tức giận nói: - Có gì mà phải chúc mừng, thực lực của bản Nha Nội, có mắt đều thấy.

Đúng là có mắt đều thấy, chỉ tiếc ông trời bị mù. Trương Xuân Nhi âm thầm chửi một câu, ngoài miệng lại cười nói: - Nha Nội, ngươi thật thông minh, quản lý quỹ từ thiện Thanh Thiên, thật là dư dả.

Cao Nha Nội bắt đầu có chút lâng lâng, không hề do dự thừa nhận: - Đó là đương nhiên.

Trương Xuân Nhi lại cười nói: - Một khi đã như vậy. Lá thăm số một này đối với ngươi, cũng không có tác dụng gì quá lớn, sao không nhường cho ta, ta quyên năm trăm quan cho quỹ từ thiện Thanh Thiên của ngươi, ngươi thấy thế nào?

- Thế à!

Cao Nha Nội do dự một lúc, đôi mắt xoay tròn một vòng, nói: - Năm trăm quan vẫn còn thiếu một chút.

Trương Xuân Nhi cười nói: - Vậy không biết Nha Nội muốn bao nhiêu?

Cao Nha Nội nói: - Ít nhất là 800 quan.

Trương Xuân Nhi một lời đáp ứng, nói: - Được. Thành giao.

Cao Nha Nội lại nói: - Tốt lắm, ngươi muốn chọn ai, đợi lát nữa ta giúp ngươi chọn, dù sao ta đến đây cũng chỉ là làm náo nhiệt.

Trương Xuân Nhi cười nói: - Ngươi giúp ta chọn số hai mươi ba, Hoàng Trạch.

Số hai mươi ba? Cao Nha Nội âm thầm nói một câu, vỗ ngực một cái nói: - Được, không thành vấn đề, cứ tin vào ta.

Trương Xuân Nhi ha hả nói:

- Vậy thì cám ơn.

- Việc nhỏ, không đáng nhắc tới. Cao Nha Nội lơ đễnh xua tay nói.

Trương Xuân Nhi sắc mặt cười như nở hoa, nói: - Đúng đúng đúng, Nha Nội nói rất đúng, nhớ kỹ, số hai mươi ba, Hoàng Trạch.

- Tiểu Thiên, nhớ kỹ chưa?

- Nhớ kỹ.

Trương Xuân Nhi cười cười gật đầu, rồi sau đó trở về chỗ ngồi.

Hồng Thiên Cửu nhìn Trương Xuân Nhi, lại hỏi Cao Nha Nội: - Ca ca, ca thật sự muốn nhường cho bà nương kia sao?

Cao Nha Nội lắc đầu nói: - Đương nhiên là không, ta lừa bà ta đó, tám trăm quan, bản Nha Nội chưa từng để vào mắt, số hai mươi ba, ha ha, thật sự là trời giúp ta.

Trương Xuân Nhi vừa mới đi, ngay sau đó Phàn Thiếu Bạch liền tới, y hôm nay vì không muốn Cao Nha Nội làm ảnh hưởng đến mình, cố ý cách Cao Nha Nội một khoảng cách xa, hết sức suy tính mỗi một nhân tài, nhưng lại không ngờ Cao Nha Nội lấy được lá thăm đầu tiên, mà y lại thấy Lý Kỳ, Trương Xuân Nhi lần lượt tìm đến Cao Nha Nội, trong lòng hết sức tò mò, vì vậy đi tới, dò hỏi Cao Nha Nội: - Nha Nội, bà nương kia tìm ngươi có việc gì?

Cao Nha Nội vẫn hết sức tín nhiệm với Phàn Thiếu Bạch, lập tức nói với Phàn Thiếu Bạch mình lừa gạt Lý Kỳ và Trương Xuân Nhi thế nào,

Phàn Thiếu Bạch vừa nghe, liền hiểu ra, Trương Xuân Nhi làm như vậy, không phải là thật sự muốn dùng tiền mua lại lá thăm số một của Cao Nha Nội, nàng hoàn toàn cố ý để lộ tin tức cho Cao Nha Nội, mục đích chính là ngăn cản Túy Tiên Cư có được Hoàng Trạch, ở điểm này, y và Trương Xuân Nhi có mục đích giống nhau, dù sao y cũng mở tửu lâu, Túy Tiên Cư càng cường thịnh, thì đối với Phàn Lâu đúng là một tin tức không tốt, vì thế cũng không vạch trần quỷ kế của Trương Xuân Nhi, cười nói: - Nha Nội, ngươi thật sự ngày càng trưởng thành, không ngờ có thể đùa bỡn hai ông chủ lớn Túy Tiên Cư, Kim Lâu trong lòng bàn tay, Thiếu Bạch cực kỳ bội phục! Ta vốn dĩ còn nghĩ cách giúp đỡ ngươi, bây giờ xem ra không cần rồi.

Cao Nha Nội nghe Phàn Thiếu Bạch nói vậy, cả người đều lâng lâng, cái gì Túy Tiên Cư, cái gì Kim Lâu, đều chỉ là đồ chơi cho bản Nha Nội đùa bỡn. Càng thêm tin tưởng lời nói của Trương Xuân Nhi, cười ha ha nói: - Thiếu Bạch, ngươi trượng nghĩa như vậy, được, hôm nay bổn Nha Nội phải đến Phàn Lâu ngươi ủng hộ, đặt mấy bàn tiệc rượu.

Phàn Thiếu Bạch sợ hãi nói: - Vẫn là miễn đi, ngươi giúp ta trả sạch số nợ trước đã rồi nói sau, Tiểu Cửu, ngươi đừng có chạy, ta chuẩn bị cho ngươi hẳn một quyển sổ nợ.

Hai tên ngốc Hồng Thiên Cửu và Cao Nha Nội nhìn nhau cười, đều không trả lời.

Kết bạn không cẩn thận mà!

Phàn Thiếu Bạch cảm thán một câu, liền chuẩn bị trở về chỗ ngồi của mình, nhưng vừa mới quay người ánh mắt vừa vặn đối diện với Trương Xuân Nhi, Trương Xuân Nhi nhẹ nhàng cười, dường như đã dự liệu đến Phàn Thiếu Bạch sẽ lựa chọn đứng cùng nàng một chiến tuyến, hơn nữa chỉ bằng quan hệ giữa y và Cao Nha Nội, Cao Nha Nội lựa chọn Hoàng Trạch, đối với y cũng có chỗ tốt, Phàn Thiếu Bạch hơi cụp hai mắt, hừ một tiếng, trở về chỗ ngồi của mình.

Lục Thiên hỏi: - Nha Nội, ngươi thật sự định chọn số hai mươi ba sao?

Cao Nha Nội gật đầu nói: - Chắc không sai đâu, nhưng, các ngươi vẫn đi hỏi thăm xem, lá thăm số một cũng không thể dùng loạn, chúng ta phải thận trọng.

- Vâng.

Nhưng, tất cả xảy ra ở đây, điều không thoát khỏi cặp mắt Lý Kỳ, hắn là người thông minh khôn khéo, trong lòng đã đoán ra được bảy tám phần, nhẹ nhàng lắc đầu, ta thật đúng là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, không ngờ quên mất chuyện Túy Tiên Cư rút thăm được số hai.

Cao Cầu cũng chú ý tới tình huống bên kia của con trai mình, vuốt vuốt chòm râu, ra vẻ thoải mái.

Qua một hồi lâu, 66 lá thăm đều đã dược rút hết, kế tiếp là thương nhân lựa chọn nhân tài hợp ý với mình nhất, vì tránh cho lựa chọn lặp lại, cho nên bắt đầu chọn từ số đầu tiên.

Đầu tiên, Cao Nha Nội báo giá của mình với người được chọn và mỗi người chọn, điểm này, Cao Nha Nội đã sớm có chuẩn bị, nhân tài trong phủ y đông đúc, để ra một cái giá hợp lý, cũng không phải là chuyện gì khó, hơn nữa y có cơ sở ở đây, lại có đãi ngộ cao, tiền không kém bất cứ ai.

Cao Nha Nội vung bút lên, viết trên giấy hai chữ Hoàng Trạch.

Lý Kỳ tuy rằng đã sớm dự đoán được, nhưng khi hắn nhìn thấy một phần báo giá của Cao Nha Nội thật, trong lòng vẫn hết sức đau khổ, nhưng lại thấy Cao Nha Nội chỉ viết một cái tên, nói: - Nha Nội, ngươi chỉ điền hai chữ, nếu chẳng may ---. Nói tới đây, trong mắt hắn sáng ngời, thầm nghĩ, đúng rồi, các học viên còn có quyền phủ quyết mà, thằng nhãi này cũng chưa chắc có được Hoàng Trạch.

Cao Nha Nội cũng không đợi hắn nói xong, vung tay lên nói: - Không cần, bản Nha Nội thế nào, danh tiếng của quỹ từ thiện Thanh Thiên lớn như vậy, chỉ cần người đó không mù, sẽ không phủ quyết ta.

Lý Kỳ cười nói: - Một khi đã như vậy, ta đây ---.

Hắn còn chưa dứt lời, Hứa Tiên bỗng nhiên đi tới, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó, hai hàng lông mày hắn nhướng lên, kinh ngạc nói: - Chuyện này là thật?

Hứa Tiên gật đầu, dường như còn muốn nói gì, nhưng Lý Kỳ không cho y cơ hội này, cười nói với Cao Nha Nội: - Nha Nội, ngươi thật sự có khả năng dự đoán nha.

Cao Nha Nội đắc ý nói: - Cái này còn cần ngươi nói.

Lý Kỳ không kìm nổi bật cười ra tiếng, nói: - Bởi vì trong 66 học viên, thì có tới 65 học viên phủ quyết quỹ từ thiện Thanh Thiên của ngươi, nói cách khác, ngươi chỉ còn một cái tên. Lời này vốn dĩ không nên nói bây giờ, nhưng hắn thật sự rất vui vẻ, ngay lập tức đắc ý vênh váo.

Cao Nha Nội nháy mắt hóa đá!

----------oOo----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play