Hoàng đế nhìn Hoắc Tuân, trong lòng cũng không hề tức giận.
Trong số các thần tử của mình, Hoắc gia luôn xem như là người đàng hoàng. Nhà này coi trọng thanh danh, bao nhiêu năm nay không hề tham gia vào tranh chấp đảng phái. Gia tộc cũng rất giỏi nuôi dạy hài tử.
Nếu nói khuyết điểm thì cũng có, chính là người Hoắc gia quá thanh cao.
Có lẽ là bởi đọc sách quá nhiều nên ý nghĩ luôn rất ngây thơ, không phải đen thì là trắng, quá lý tưởng hóa.
Nhưng nếu không mong cầu bọn họ trở thành thần tử vang danh thiên cổ thì chút bản lĩnh này đã đủ rồi, mà cách làm người cũng nhu thuận ngay thẳng, cũng coi như dùng rất thuận tay.
Lúc này, Hoắc Tuân nghe Hoàng đế nói như vậy, lập tức kiên định quỳ ở đó: “Vi thần sao dám chất vấn bệ hạ! Chỉ là sợ rằng phụ thân huynh trưởng của hài tử kia không có ở nhà, bị người ức hiếp! Hơn nữa vi thần cũng không gạt ngài, biểu huynh Tiêu gia kia của thần mấy năm nay vẫn sống thành thật, chăm sóc cuộc sống của nàng dâu hài tử, không hề có chút tham vọng nào. Cũng bởi vì tìm lại được nữ nhi thân sinh, dưới ảnh hưởng của nha đầu kia mà mới dần dần nhận ra được rằng nam nhi trưởng thành phải trung quân báo quốc, không thể cứ bám víu mãi vào một phần ba mẫu đất trước cửa này…”
“Bệ hạ, hẳn ngài cũng biết bản lĩnh của Tiêu Trấn Quan, ông ấy là người có năng lực, chỉ là có chút hoang phế. Chỉ cần ông ấy chịu làm, lại cho chút thời gian thì triều ta nhất định sẽ có thêm một viên mãnh tướng! Vi thần có thể cảm giác được, nha đầu Tiêu gia kia rất quan trọng, cho nên…mới cầu xin bệ hạ trả lại công bằng cho nàng là được rồi!” Hoăc Tuân nói thẳng những lời muốn nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT