Lưu ý edit nhờ AI nếu có sai sót thì mong mọi người góp ý nhẹ nhàng  xin cảm ơn 

Ở nhà, Xích Lăng được coi là một cậu bé ngoan ngoãn và nghe lời. Rốt cuộc, một đứa trẻ tĩnh lặng luôn là một đứa trẻ tốt, huống hồ cậu bé này chỉ cần một món đồ vặt vãnh cũng có thể ngồi trên sô pha chơi cả ngày. 

Thế nhưng, thời gian trôi qua thật nhanh, những ngày tháng bình yên ấy thoáng chốc đã qua đi. Đã đến lúc hắn phải đi học lớp năng khiếu.


Tối hôm trước, Xích Ngôn bắt đầu dặn dò hắn. Anh nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nói ngày mai phải đi học, phải tự mình thu dọn đồ đạc.


Ban đầu Xích Lăng thờ ơ, cho đến khi người anh nhắc lại lần thứ ba, lần thứ tư, Xích Lăng mới chịu lắng nghe. Hắn làm theo chỉ thị, cẩn thận thu dọn chiếc ba lô của mình.


Hắn lấy ra những viên kẹo trái cây thập cẩm mà cô Lâm đã mua cho, đặt ba viên màu hồng, vàng và xanh lá cây vào túi nhỏ bên ngoài. Nhớ lại lời anh trai nói sẽ có những bạn nhỏ khác, hắn lại lấy ra hai mươi viên kẹo chua hình con sâu mà Xích Bình mua, thứ mà hắn không thích ăn nhất, rồi bỏ vào ngăn bí mật của cặp sách.


Hắn cảm thấy mình cần phải làm quen với những người bạn nhỏ khác. Để làm quen thì phải đối xử tốt với họ. Xích Lăng mơ hồ nhớ lại anh trai từng nói như vậy, nhưng ký ức của hắn rất mập mờ.


Trước khi đi làm, anh trai đã dặn dò Xích Lăng sẽ đưa hắn đến trung tâm năng khiếu lúc mười giờ sáng. Ở đó, sẽ có thầy cô ăn trưa cùng, và sau khi ngủ trưa xong, anh trai sẽ đến đón.


Anh cũng thử hỏi hắn có muốn tự đi xe buýt không, Xích Lăng cố tình không trả lời. Hắn đã quên cách đi xe buýt rồi.


Ngủ một giấc thật ngon, hắn dậy từ rất sớm. Xích Ngôn thường không ngủ lại ở nhà, anh có một căn hộ ở trung tâm thành phố. Vì thế, Xích Lăng ngồi trên sô pha, ôm chiếc túi nhỏ và chờ đợi. Hắn đung đưa hai chân, lúc nhìn ra cửa sổ, lúc lại nhìn đồng hồ trên điện thoại.


Đúng 9 giờ 30 phút, anh trai cuối cùng cũng đến đón hắn. Xích Lăng trèo lên xe.


Chiếc xe của anh cứ thế chạy thẳng về trung tâm thành phố. Xích Lăng áp mặt vào cửa kính, nhìn những hàng cây lùi lại phía sau, nhìn Cung Thiếu Niên lướt qua nhanh chóng, rồi cả những tấm biển quảng cáo đủ hình vẽ. Hắn cảm thấy có chút vui vẻ.
Đúng mười giờ, chiếc xe dừng trước một toà nhà màu trắng.


Trên cửa của toà nhà có viết "Trung tâm nghệ thuật Bạch Sĩ Bàng." Qua cửa kính, có thể thấy bên trong ánh đèn màu vàng nhạt, trên tường có rất nhiều hình vẽ: nốt nhạc, những chú bướm nhỏ và cả những chú thỏ đang nhảy múa.


Anh trai nắm tay Xích Lăng, đẩy cửa bước vào. Xích Lăng siết chặt chiếc túi nhỏ của mình.


Một cô giáo tóc búi cao, rất hiền lành và thân thiện, cười tiến đến. Xích Lăng cảm thấy bớt sợ hãi hơn.


"Có phải con là bạn nhỏ Xích Lăng không?"
 

Nói là trung tâm năng khiếu, nhưng thực chất nó giống một cơ sở trông trẻ hơn.

 Điểm khác biệt là toà nhà màu trắng này tiếp nhận những bạn nhỏ dưới 8 tuổi ở một bên, và các em học sinh tiểu học đến học năng khiếu ở bên còn lại.


Anh trai dặn hắn đi theo cô giáo, có vấn đề gì thì gọi điện cho mình. Xích Lăng lại siết chặt chiếc túi nhỏ hơn một chút.


Anh trai xoay người rời đi. Cánh cửa còn chưa đóng lại, cô giáo đã nắm tay hắn đi vào hành lang bên phải. Xích Lăng vừa quay đầu lại vừa bị kéo đi, nhưng thật đáng tiếc, chỉ một góc cua, hắn không thể nhìn thấy gì nữa.


Hắn nhanh chóng chú ý đến cách bố trí của hành lang. Ánh sáng rất rực rỡ, trên tường treo những bức tranh đầy vẻ ngây thơ và mộc mạc. Có rất nhiều cửa kính, bên trong là những căn phòng rộng rãi. Rất nhiều bạn nhỏ đang ngồi trên ghế. Bức tường cũng màu trắng ngà, giống như lớp kem bơ trên bánh kem.


Xích Lăng vẫn luôn siết chặt chiếc túi nhỏ. Hắn không hề tò mò về những gì sắp xảy ra, mà chỉ đơn thuần là cảm thấy căng thẳng với môi trường mới.


Trái tim hắn giống như có một chú ngựa nhỏ đang nhảy nhót không ngừng. Thế nhưng, trên hành lang luôn có thứ gì đó thu hút, khiến hắn dần thả lỏng.


"Được rồi, chúng ta đến nơi rồi."


Cô giáo nhẹ nhàng nói. Cô đẩy cửa ra, để Xích Lăng bước vào trước. Xích Lăng bước một bước, nhìn thấy những bạn nhỏ khác. Họ đều đang xếp hàng ngồi bên bàn, đồng thời hướng ánh mắt về phía cửa.


Tổng cộng có 15 bạn nhỏ. Xích Lăng nghĩ, cô giáo đóng cửa lại, và đưa hắn đến vị trí của hắn.
 

Hắn ngồi ở bàn đầu tiên, chỉ có một bạn nhỏ ở bên tay trái. Đó là một bé gái, dùng những sợi dây buộc tóc nhiều màu để tết hai bím tóc. Cô bé nhìn mái tóc của Xích Lăng, tò mò hỏi: "Bạn là con trai à?"


Xích Lăng không trả lời vì cô giáo đã bắt đầu nói. Hắn quay đầu lại, cô giáo vỗ tay, nói: 

"Chào các bạn nhỏ. Lớp học của chúng ta đã có đủ thành viên rồi. Cô là giáo viên lớp năng khiếu của các con, cô họ Bạch..."
 

"Các con thấy tất cả mọi người trong phòng học không, đó đều là bạn học cùng lớp của các con. Chúng ta sẽ học mười lăm buổi thủ công cùng nhau. Bây giờ, chúng ta sẽ dành một chút thời gian để giới thiệu bản thân nhé. Có bạn nào muốn xung phong đầu tiên không?"
 

Các bạn nhỏ nhìn nhau. Có bạn đã không thể kìm nén được, nhưng cũng có bạn thì e dè, thẹn thùng. Xích Lăng nhìn khung cảnh này và cảm thấy có chút bối rối. Hắn cố gắng lắng nghe, nhưng vẫn không hiểu tiếp theo phải làm gì.


"Có dũng sĩ nào không nào?" Cô Bạch lại khuyến khích.
 

Một cậu bé có vẻ hoạt bát và nghịch ngợm giơ tay lên, từ chỗ ngồi nhảy tót lên. Cậu bé chạy đến bên cạnh cô giáo, đứng trên một bục nhỏ và nói: "Chào mọi người, tớ tên là Hạo Hạo."
 

Nói xong, cậu cầm bút dạ quang, viết tên mình lên bảng trắng: "Năm nay tớ 7 tuổi, sắp lên lớp một rồi."
 

Cô giáo là người đầu tiên vỗ tay, các bạn nhỏ bên dưới cũng lớn tiếng vỗ tay theo. Xích Lăng nhìn những người khác, rồi cũng vỗ vỗ tay. Hắn chỉ vỗ hai cái thì mọi người đã dừng lại.
 

Tiếp theo là một bé gái, một bé trai, rồi lại hai bé gái. Họ lần lượt giới thiệu tên, tuổi, có bạn còn giới thiệu sở thích, bày tỏ ý muốn làm bạn với mọi người. Trên bảng trắng dần dần được viết thêm rất nhiều tên.


Cô bé ngồi cùng bàn thì thầm hỏi hắn: "Bạn không lên à? Chỉ còn mấy người nữa thôi."
Xích Lăng đột nhiên bị hỏi, sững sờ không trả lời. Cô bé sợ mình sẽ là người cuối cùng nên trong khi người bạn trước còn chưa xuống, cô đã nôn nóng sẵn sàng giơ tay bất cứ lúc nào.
 

Khi cô giáo vừa dứt lời, cánh tay cô bé lập tức giơ lên. Xích Lăng nghe thấy một tiếng vút qua tai, ngay cả tóc ở gần tai cũng bị lướt qua.
 

Bé gái lên bục, đầu tiên viết tên, sau đó giới thiệu bản thân: "Chào mọi người, tớ là Lý Du Du, nhà tớ ở Lệ Tinh hoa viên, năm nay tớ 7 tuổi. Sở thích của tớ là ca hát và chơi xếp hình. Nhà tớ có bốn người. Ước mơ của tớ là trở thành một bác sĩ, vì tớ có thể giúp đỡ người khác. Tớ rất vui được đến lớp thủ công này. Cảm ơn mọi người."
 

Trải qua hết lượt tự giới thiệu này đến lượt tự giới thiệu khác, các bạn nhỏ đưa ra càng lúc càng nhiều thông tin. Từ họ tên và tuổi tác ban đầu, sau đó đến gia đình, nghề nghiệp, sở thích và ước mơ trong tương lai… Bài tự giới thiệu của mọi người cứ dài ra như những khối xếp hình được nối vào nhau.
 

Dưới sự nhắc nhở và động viên của người bạn cùng bàn, cuối cùng Xích Lăng cũng giơ tay giống như những người khác. Hắn còn chưa kịp thích ứng, cô giáo đã mời hắn: "Tốt, mời bạn nhỏ này."
 

Xích Lăng đi đến bục giảng giống như người bạn cùng bàn. Hắn đối mặt với các bạn nhỏ, nhưng không muốn nhìn vào mắt họ. Cô giáo hướng dẫn: "Được rồi, con có thể bắt đầu rồi."
 

Xích Lăng nhận ra mình cần phải nói giống như các bạn nhỏ khác đứng trên bục giảng, với cấu trúc: "Chào mọi người" (quay mặt về phía mọi người) + "tớ là XXX" (cầm bút viết tên) + "tớ mấy tuổi" (quay mặt về phía mọi người). Phần sau, Xích Lăng đã quên mất.


Hắn mở miệng, giọng hơi nhỏ:
"Chào mọi người, tớ là Xích Lăng."
 

Hắn giống như những người khác, xoay người cầm bút, quay mặt về phía bảng trắng, giơ tay thật cao. Hắn viết tên của mình, nhưng có một chút khác biệt. Viết đến giữa chừng, hắn nhận ra điều này và dừng lại.
 

Các bạn nhỏ bên dưới xì xào bàn tán.
Những người khác đều viết chữ vuông, nhưng chữ Xích Lăng viết thì không rõ ràng. Mọi người không quen biết những ký tự này.
 

Hắn cố gắng nghĩ, viết xuống một chữ "Thước" bên cạnh, nhưng không nhớ ra chữ "Lăng" viết thế nào. Cô giáo thấy hắn do dự, liền cầm lấy bút và nói: "Bảng này cao quá, các vị trí khác đều đầy rồi. Để cô giúp con một tay nhé."
 

Cô giáo đàng hoàng viết tên của hắn ở trên cùng, mọi người bên dưới mới nhìn rõ, hóa ra đó là một cái tên thật phức tạp. "Được rồi, con tiếp tục đi."
 

Xích Lăng đành phải quay lại đối diện với mọi người. Ánh mắt của các bạn nhỏ đều nhìn thẳng và tập trung vào hắn. Hắn có chút do dự, nắm chặt vạt áo, hai tay đan vào nhau, ngập ngừng nói:
"Chào mọi người, tớ năm nay 17 tuổi."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play