Linh khí trời đất tụ lại quanh thiếu nữ, làn da nàng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, đang dốc hết sức để dẫn dắt linh lực vận chuyển trong cơ thể.

Phương pháp lưu chuyển khí tức của "Hóa Xuân Kinh" – pháp quyết nhập môn của Bắc Thần Tông – được thiếu nữ thao tác một cách thuần thục.

Nàng hít thở nhiều lần, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, dốc cạn sức lực, mong muốn đột phá Luyện Khí Trúc Cơ thành công.

Thế nhưng, cùng với sự tiêu tán nhanh chóng của linh lực quanh người, kết quả của lần đột phá này đã quá rõ ràng.

Thiếu nữ chậm rãi mở mắt, sắc mặt tái nhợt, một tia không cam lòng hiện lên trong đáy mắt.

... Lại thất bại rồi.

Thẩm Thất Hỷ cúi đầu, nhìn lòng bàn tay mình. Khi biết kết quả, móng tay nàng đã hằn vào da thịt, tạo thành những vệt đỏ.

Tâm trạng Thẩm Thất Hỷ nặng trĩu, nhưng không có nhiều thời gian để một mình suy ngẫm.

Nàng đang ngồi trên một bàn đá trận pháp được điêu khắc từ Thiên Huyền Thạch. Linh tinh phát sáng đầy hang động, cung cấp nguồn năng lượng dồi dào cho trận pháp bảo vệ. Cách đó không xa, một màn chắn bảo vệ màu tím mạnh mẽ che chắn lối vào hang động.

Linh lực dồi dào, người ngoài không thể làm phiền.

Đây quả là một nơi tuyệt vời để tu luyện và thăng cấp.

Bỗng nhiên, màn chắn ở cửa hang bắt đầu mờ đi, trận pháp được giải trừ.

Người bên ngoài đã cảm nhận được sự thay đổi linh lực của Thẩm Thất Hỷ, điều đó có nghĩa là họ đã biết nàng lại Trúc Cơ thất bại.

Thẩm Thất Hỷ không thể tiếp tục tự thương hại bản thân.

Trận pháp bảo vệ hoàn toàn biến mất, ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào. Thẩm Thất Hỷ vội vàng đứng dậy, mang theo nỗi thất vọng của một kẻ thất bại.

Thẩm Thất Hỷ cẩn thận bước ra khỏi hang động tu luyện. Mây trắng lững lờ trên bầu trời, ánh sáng chiếu lên người nàng. Nàng mặc đồng phục của đệ tử Bắc Thần Tông, màu sắc đơn giản trắng xanh, gương mặt thanh tú, có thể coi là xinh đẹp.

Ngoài hang động, có người đang đợi nàng.

Người nam nhân thân hình cao gầy như trúc, làn da như ngọc lạnh. Khí chất mạnh mẽ, khoác trên mình chiếc áo choàng tuyết trắng, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng ngần.

Hắn là Tiên Tôn Dung Tuyết Từ, người quản lý Bắc Thần Tông, là thủ lĩnh chính đạo trong mắt các tu sĩ của giới tu chân, cũng là phu quân của Thẩm Thất Hỷ.

Những tu sĩ đã đạt đến Trúc Cơ trở lên sẽ không cần quan tâm đến thời tiết lạnh hay nóng. Hầu hết các tu sĩ đều ưa chuộng những bộ y phục mỏng, nhẹ, bồng bềnh.

Dung Tuyết Từ lại chỉ thích độc nhất áo choàng, cái loại có lông xù.

Thẩm Thất Hỷ biết trong nhẫn trữ vật của Dung Tuyết Từ có rất nhiều áo choàng.

Áo choàng trên người Dung Tuyết Từ không hề nặng nề, ngược lại càng tăng thêm khí chất tiên tử phiêu dật, lại vừa tôn quý vừa hoa lệ.

Thẩm Thất Hỷ cúi đầu đi đến bên cạnh Dung Tuyết Từ.

"Về nhà?" Dung Tuyết Từ nhìn nàng, nói ngắn gọn.

Thẩm Thất Hỷ hé môi, im lặng một lúc, vừa gật đầu vừa mở lời: “Ta đã vận hành "Hóa Xuân Kinh" rất thành thạo, nhưng khi đột phá, linh lực lại ngưng trệ, không thể phát huy hết tác dụng của "Hóa Xuân Kinh".”

“Phu quân, chàng có biết phải làm sao không?”

Dung Tuyết Từ có vẻ bị hỏi khó.

"Hóa Xuân Kinh" là pháp quyết nhập môn của Bắc Thần Tông, phần lớn được các đệ tử ngoại môn sử dụng. Dung Tuyết Từ chưa bao giờ dùng nó, con đường tu luyện của người vợ phàm trần này, hoàn toàn khác biệt với hắn.

"Phu nhân, ta không biết." Một lát sau, Dung Tuyết Từ nhíu đôi mày đẹp, bất lực nói.

Sự dũng cảm vừa dâng lên trong lòng Thẩm Thất Hỷ lập tức xẹp xuống, nàng cảm thấy bản thân mình thật nực cười khi đứng trước mặt Dung Tuyết Từ.

Dung Tuyết Từ căn bản không có nỗi phiền muộn nào về việc đột phá Trúc Cơ. Nghe nói, tu vi của hắn đã đạt tới Đại Thừa Kỳ, bước tiếp theo chính là Phi Thăng.

Nàng hỏi càng nhiều, càng cảm thấy hổ thẹn.

Bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay Thẩm Thất Hỷ, nàng bừng tỉnh, Dung Tuyết Từ đang nắm lấy tay nàng, đưa nàng đứng lên trên một thanh kiếm mỏng sắc.

Thanh kiếm này là Sương Thủy Nguyệt, một pháp khí phi hành cấp Thiên mà Dung Tuyết Từ thường dùng. Người có tu vi bình thường không thể điều khiển được nó.

Đến cả tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng không thể sử dụng, huống chi là Luyện Khí Kỳ. Nếu cố dùng, không những không thể bay mà còn bị khí lạnh trên pháp khí xâm nhập, nguy hiểm đến tính mạng.

Vì vậy, Dung Tuyết Từ giơ tay, bố trí một lớp bảo vệ bao quanh Thẩm Thất Hỷ.

Pháp khí phi hành bay lên không trung.

Gió từ trên cao tạt vào mặt Thẩm Thất Hỷ, nàng tùy ý liếc mắt, thấy vài tu sĩ ở cách đó không xa.

Những tu sĩ đó đều có tu vi Nguyên Anh, phạm vi thần thức rất lớn, ngay lập tức có thể cảm nhận được khí tức của một tu sĩ cấp thấp.

"Tiên Tôn lại ở cùng với thê tử của ngài ấy kìa." Các tu sĩ nói chuyện.

"Thê tử của Tiên Tôn hình như lại đột phá thất bại rồi."

"Chậc chậc chậc, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ta. Một phàm nhân cỏn con, có thể Luyện Khí đã là may mắn lớn nhất của nàng ta rồi."

"Một trăm năm rồi mà vẫn chưa đột phá Trúc Cơ, Tiên Tôn liệu có thực sự nguyện ý đi tiếp cùng nàng ta không?"

"Tiên Tôn đã cho nàng ta những tài nguyên tu luyện mà tu sĩ chúng ta hằng mơ ước, đúng là phí của trời."

"Ai, Tiên Tôn và thê tử của ngài ấy thật sự quá không xứng đôi."

"Thật không biết tại sao Tiên Tôn lại cưới nàng ta. Với tư chất đó, đáng ra nàng ta còn không đủ tư cách làm đệ tử ngoại môn của Bắc Thần Tông chúng ta."

Những lời mỉa mai, lạnh lùng đó lọt vào tai Thẩm Thất Hỷ.

Những lời này, nàng đã nghe rất nhiều lần rồi. Phần lớn mọi người đều nghĩ như vậy, miệng lưỡi thiên hạ, khó mà ngăn được.

Một trăm năm trước, Thẩm Thất Hỷ được Dung Tuyết Từ đưa từ phàm giới đến tu chân giới, hắn cầu hôn và cưới nàng làm vợ.

Thẩm Thất Hỷ ban đầu chỉ là một cô nương hái thuốc trong một ngôi làng nhỏ dưới thung lũng. Sau khi thành thân với Dung Tuyết Từ, nàng như bước lên mây. Tiên nhân yêu nàng, quyết định cùng nàng sống trọn đời, đưa nàng rời khỏi thôn làng.

Trong thoại bản, đây là một câu chuyện đẹp và hạnh phúc.

Thế nhưng, cuộc vui ngắn chẳng tày gang.

Đến tu chân giới, Thẩm Thất Hỷ mới biết, vị tiên nhân thành thân với nàng là một sự tồn tại được ngưỡng mộ và chú ý khắp nơi trong giới tu chân. Hắn và nàng hoàn toàn không phải người cùng một thế giới.

Cuộc hôn nhân của nàng và Dung Tuyết Từ không được giới tu chân ủng hộ. Đa số mọi người đều cho rằng Dung Tuyết Từ bị quỷ mê hoặc, lại cưới một phàm nhân tầm thường. Đó là Dung Tuyết Từ đấy, người chỉ cần một ngón tay cũng có thể nghiền nát Đại Năng Hóa Thần Kỳ.

Suy nghĩ thế nào cũng không thấy xứng đôi.

Ban đầu, mọi người còn cho rằng người thê tử phàm trần của Dung Tuyết Từ có gì đó đặc biệt, nhưng Thẩm Thất Hỷ có thiên phú tầm thường, thậm chí là tệ, đúng chuẩn một phàm nhân. Trong Bắc Thần Tông, nàng không hòa hợp với các đệ tử khác, còn khi đứng cùng Dung Tuyết Từ, trong mắt các tu sĩ, lại càng thấy kỳ quặc khó tả.

Thẩm Thất Hỷ khẽ ngước mắt, nhìn trộm Dung Tuyết Từ. Khuôn mặt nghiêng của hắn gầy gò, khóe mắt phải có một nốt ruồi lệ màu đỏ, vừa vặn, thanh lạnh nhưng lại đầy vẻ câu hồn đoạt phách.

"Phu quân, ta..."

Dung Tuyết Từ nói: "Nàng không cần để ý đến những người đó."

Ta sẽ cố gắng Trúc Cơ.

Thẩm Thất Hỷ nuốt lại lời nói muốn thốt ra, môi khẽ mím lại: "Vâng."

Dù Dung Tuyết Từ có kiên nhẫn, nàng cũng khó lòng lặp lại suy nghĩ của mình.

Một lần Trúc Cơ thất bại, là chuyện thường.

Hai lần Trúc Cơ thất bại, là vẫn còn không gian để tiến bộ.

Ba lần Trúc Cơ thất bại, là lần sau có thể được.

Bốn lần, năm lần, sáu lần, bảy lần... không thấy điểm dừng.

Lần thử này đến lần thất bại khác, dâng lên cảm giác thất bại mạnh mẽ. Đồng thời cũng nhận ra sự tàn khốc của con đường tu luyện. Có những việc, không phải chỉ dựa vào nỗ lực là có thể thành công, thiên phú không đủ, dù có cố gắng đến đâu cũng vô ích.

Từng có lúc, khi vừa bước chân vào giới tu chân, biết mình có linh căn và sau này có thể tu luyện cùng Dung Tuyết Từ, nàng đã từng mơ mộng biết bao về tương lai.

Mắt Thẩm Thất Hỷ hoe đỏ, lòng dâng lên chua xót.

Sương Thủy Nguyệt bay với tốc độ cực nhanh, Thẩm Thất Hỷ và Dung Tuyết Từ đã đến ngọn núi có động phủ của hai người.

Thẩm Thất Hỷ giơ tay, lau khóe mắt.

Một ánh mắt đặt trên người nàng.

Dung Tuyết Từ đang nhìn nàng.

Thẩm Thất Hỷ sững sờ.

Ngày thường, Dung Tuyết Từ không mấy khi nhìn chằm chằm nàng, hắn luôn tránh nhìn thẳng vào mắt nàng trong thời gian dài.

Có lúc, Thẩm Thất Hỷ cảm thấy, hắn đang nhẫn nhịn điều gì đó.

Liệu có phải đã chán ghét rồi, chỉ vì trách nhiệm mà ở bên nàng?

Hắn quan sát nàng một lúc, Thẩm Thất Hỷ không biết phải làm gì.

Bỗng nhiên, Thẩm Thất Hỷ cảm thấy một màu hổ phách lướt qua mắt Dung Tuyết Từ. Nàng định nhìn kỹ hơn, thì Dung Tuyết Từ đã chớp mắt, hàng mi dài và dày.

Một luồng sáng lấp lánh trên đầu ngón tay hắn.

Ngón tay thon dài của hắn cầm một viên đan dược màu xanh, tỏa ra mùi hương thanh mát.

"Phu quân, đây là thứ gì?" Thẩm Thất Hỷ nhận lấy đan dược, kỳ lạ hỏi.

Tiên đan toát ra linh khí, khiến người ta cảm thấy thoải mái. Nhưng nàng không bị thương, không cần chữa trị. Viên tiên đan này cũng khác với những viên tiên đan bổ sung linh lực bình thường.

"Liên Hoa Đan."

Dung Tuyết Từ ôn hòa nói.

"Dùng để tăng tuổi thọ cho tu sĩ Luyện Khí."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play