Chương 3: Sủng Ái Của Vị Hoàng Đế Si Tình (2)

(chuyển văn phong cổ trang-ing)

Sáng hôm sau, Lạc Khuynh Trần đã dậy từ rất sớm. Đêm qua nàng ngủ khá ngon, không mộng mị.

Vừa tỉnh dậy, nàng chợt nghĩ: Nguyên chủ vốn dĩ là chết vào đêm nay… Ý nghĩ đó khiến cả người nàng run lên.

Nàng hít sâu một hơi, cảm thấy hô hấp thông thuận: Chắc sẽ không chết chứ!

【Hệ thống nhắc nhở: Thân thể nguyên chủ do mấy năm qua tự hành hạ mà ra, vô cùng yếu ớt, xin ký chủ hãy cực kỳ trân trọng!】

Ngươi không nói thì ta cũng trân trọng thôi, được chưa!

Đối diện gương mà trang điểm vốn là chuyện hệ trọng hàng đầu của nữ nhân. Trong ấn tượng của nàng, lúc nguyên chủ chết trông vô cùng xấu xí, đến mức chẳng còn giống chính mình nữa.

Bước đến trước gương soi, nhìn gương mặt chưa rửa từ hôm qua, suýt nữa nàng thét lên.

Cái quỷ gì đây?!

Son đỏ sẫm không chỉ bôi lên má mà còn trát cả quanh mắt. Da thì vàng vọt, môi lại tím đen.

Chẳng lẽ trúng độc sao?

Nàng đưa tay lau thử, quả nhiên lớp phấn trôi đi được.

Lạc Khuynh Trần bất lực lắc đầu: Nguyên chủ đúng là tàn nhẫn với chính mình… Dẫu có mất đi đứa con, cũng không thể hành hạ nhan sắc thế này chứ!

“Người đâu, bưng chậu nước nóng vào đây!” – nàng khàn giọng gọi. Âm thanh khô cứng, hoàn toàn khác với giọng trong ký ức, chẳng còn chút nào trong trẻo.

Quỷ thần ơi, giọng cũng tàn phế thế này sao? Hệ thống, có thuốc gì dưỡng giọng không?

【Có.】 – giọng hệ thống vang lên, vẫn lạnh lẽo như máy móc.

Lấy một phần đi.

【Không có điểm kinh nghiệm, không có giá trị đổi.】

Không thể cho ta ứng trước sao? Chúng ta là đối tác lâu dài, ta có trốn được đâu. Linh hồn ta còn trôi dạt ba vạn năm để chờ được sống lại cơ mà!

Hệ thống hoàn toàn làm ngơ, giả chết.

Được lắm, đúng là cái hệ thống!

Trong lòng hệ thống cũng muốn đánh ký chủ lắm rồi, nhưng nghĩ đến sự tồn tại kia, nó lại cố nhịn. Chính nhờ người ấy mà nàng có thể yên ổn trôi trong hỗn độn ba vạn năm, cuối cùng mới có cơ hội trọng sinh.

“Két—” tiếng cửa mở. Một luồng sáng chói lọi chiếu thẳng vào phòng, bụi bặm tung lên mù mịt. Lạc Khuynh Trần chau mày: Nữ nhân này bao lâu rồi chưa từng ra khỏi phòng vậy?

Sau khi nhận chậu nước rửa mặt từ nha hoàn, nàng cắm cúi rửa từ trán xuống cằm đến năm lượt.

Cuối cùng cũng rửa sạch lớp phấn son kỳ quái kia.

May mắn thay, nền tảng của nguyên chủ vốn rất tốt. Chỉ cần trang điểm nhẹ cũng đủ khuynh thành.

“Ừm, không tệ!” – nàng thoa chút phấn hồng mỏng, dung nhan quả nhiên xinh đẹp tuyệt thế.

Chỉ có điều, y phục thì phải thay đổi. Không thể cứ mặc bộ rách rưới này mà mong lấy lại lòng nam chính được.

Nàng mở rương quần áo nguyên chủ vẫn đặt ở chỗ cũ, vừa nhìn liền ngẩn ngơ.

Ai giải thích cho ta mấy màu sắc này là cái quái gì vậy?!

Đen sì, đỏ sẫm, vàng đất, xanh rêu… thậm chí còn có cả một bộ đen tuyền.

Mấy thứ này toàn màu cho lão bà tám mươi tuổi mặc thôi! Mặc thế này mà muốn giành lại trái tim nam chính sao?!

Không ổn, nàng phải ra ngoài mua y phục mới!

Trong vòng một canh giờ tiếp theo, Lạc Khuynh Trần lục tung phòng nguyên chủ, gom hết tất cả những thứ đáng giá bỏ vào.

Thực ra, nguyên chủ sống chán chường mấy năm qua cũng vì cái chết của cha mình.

Từ khi Lạc Vương mất, thế lực nhà họ Lạc suy yếu phân nửa.

Mấy năm gần đây, địa vị của Nhan Vô Sắc trong hậu cung cực cao, đến nỗi ngoài nàng ta, hoàng cung không còn nữ nhân nào khác bên cạnh Triệu An Dương.

Điều này thật kỳ lạ: nam chính chỉ có độ hảo cảm với nữ phụ ở mức 30%.

Chỉ vậy thôi mà khiến hắn để trống cả hậu cung? Thật khiến người khác không sao hiểu nổi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play