Chương 2: Sủng Ái Của Vị Hoàng Đế Si Tình (1)

Nguyên chủ Lạc Khuynh Trần là tiểu thư duy nhất của nhà họ Lạc, cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, sợ ngã sợ hỏng, yêu chiều hết mực.

Sự nuông chiều ấy khiến cô từ nhỏ đã kiêu ngạo, bá đạo, trong mắt không thể dung kẻ nào dám chống đối. Tất nhiên, trong số đó có cả Triệu An Dương – người mà cô yêu cả một đời.

Nguyên chủ kiêu ngạo nhất ở hai điều:

Một là giúp Triệu An Dương bôn ba nam bắc, công phá thành trì, trợ giúp hắn xưng đế.

Hai là trở thành tân nương của hắn.

Thế nhưng, trong lòng Triệu An Dương, nguyên chủ lại là một ác ma.

Lần đầu tiên nguyên chủ gặp hắn, Triệu An Dương đang quỳ gối trên tuyết. Cha của cô nói với cô rằng hắn là một kẻ mù.

Vì mẹ bệnh nặng, hắn dập đầu van cầu danh y.

Nguyên chủ đã giúp hắn tìm đại phu rồi quay về nhà. Không ngờ, đại phu ấy lại bị huynh trưởng của hắn – Triệu An Lăng – tráo đổi, khiến mẹ hắn qua đời ngay ngày hôm sau.

Vài năm sau, cơ duyên đưa đẩy, nguyên chủ và Triệu An Dương cùng học trong một thư viện.

Nhưng vì mối hận năm xưa, hắn hoàn toàn làm ngơ trước cô.

Nguyên chủ tức giận, muốn hắn phải cầu xin mình, bèn sai người ức hiếp hắn vì hắn mù.

Mãi cho đến khi nữ phụ – cô gái xấu xí Nhan Vô Sắc – xuất hiện, ra tay giải vây cho Triệu An Dương. Hắn vô cùng cảm kích, trong lòng thề một ngày nào đó nhất định sẽ báo đáp.

Khi biết chuyện, nguyên chủ dùng quyền thế buộc Nhan Vô Sắc phải rời đi, từ đó hai người không thể gặp lại.

Không ngờ, nhiều năm sau, nhờ sự bồi dưỡng và sắp xếp ngấm ngầm của nguyên chủ, Triệu An Dương cuối cùng đỗ khoa cử, trở thành Ngự sử giám sát triều đình. Nhưng đúng lúc ấy, Nhan Vô Sắc tìm tới, nói rằng nàng không muốn gả cho lão Thái phó ngoài sáu mươi, cầu xin hắn giúp đỡ.

Nhớ lại ân tình năm xưa, người lương thiện như Triệu An Dương không nỡ từ chối.

Nguyên chủ dốc cả tính mạng để hái Tuyết liên Thiên Sơn trị mắt cho hắn, lại dùng lệnh bài nhà họ Lạc ép hắn cưới mình, hứa sẽ trợ hắn xưng đế để báo thù cho mẹ.

Triệu An Dương đồng ý. Từ đó, nguyên chủ cùng hắn công phá thiên hạ. Nhưng đến trước thành của nữ phụ, hắn lại dừng lại.

Vì ân tình, hắn không nỡ để Nhan Vô Sắc chết. Hắn sai người bắt nàng về, giam trong nhà kho, định hôm sau sẽ thả đi. Hắn vốn chỉ muốn báo ân, chứ chẳng muốn chọc giận nguyên chủ.

Nào ngờ, nguyên chủ vẫn phát hiện. Trong lúc đi tìm nữ phụ, cô bất cẩn bị đâm một nhát, mất đi đứa con trong bụng.

Từ đó, cô không còn là thiếu nữ kiêu ngạo, hồn nhiên ngày xưa nữa.

Chẳng bao lâu, nguyên chủ trở nên lạnh lùng, ít nói, không bước chân ra khỏi phòng.

Triệu An Dương nhiều lần muốn gặp, nhưng lần nào cũng bị cô từ chối. Dần dà, hắn cũng nguội lạnh.

Một năm sau, Nhan Vô Sắc bằng những lời dịu ngọt mà từng bước leo lên địa vị, trở thành Quý phi được sủng ái nhất hậu cung Đông Đế.

Nhưng thực ra, chỉ là một Quý phi hữu danh vô thực, chẳng hề có thực quyền.

Chỉ tiếc, nguyên chủ chưa từng biết.

Vài năm sau nữa, nguyên chủ cuối cùng cũng tự giày vò bản thân trong nước mắt ngày ngày, mà hương tàn ngọc nát.

Nhưng ngay khi sắp chết, cô hối hận. Tất cả cố gắng cả đời, chỉ để được ở bên thiếu niên năm đó, cô không nên từ bỏ.

Chính ý niệm ấy mang theo chấp niệm của cô nhập vào gương đồng trong thế giới hỗn độn, tạo nên sự xuất hiện của ký chủ Lạc Khuynh Trần.

【Xin hỏi ký chủ đã sắp xếp xong chuyện của nguyên chủ chưa?】

Thấy Lạc Khuynh Trần ngồi bất động hơn một canh giờ, hệ thống cuối cùng cũng mở miệng.

“Ừm, gần xong rồi!” Lạc Khuynh Trần khẽ cười: “Anh có thể cho tôi biết bây giờ nam chính đối với nguyên chủ và nữ phụ có độ hảo cảm là bao nhiêu không?”

【Nguyên chủ: 50%. Nữ phụ: 30%.】

Điều đó khiến Lạc Khuynh Trần không khỏi thở dài. Bao năm trôi qua, Triệu An Dương vẫn giữ tình cảm sâu đậm như vậy với nguyên chủ, cũng không uổng công nguyên chủ liều mạng hái Tuyết liên giúp hắn sáng mắt.

Cô nghĩ ngợi, nguyên chủ lúc sống luôn quá mạnh mẽ.

Đối với hắn hay bất cứ chuyện gì, đều quyết đoán dứt khoát, chẳng bao giờ để lộ vẻ yếu mềm.

Ấy, quyết đoán thẳng thừng — hình như lại rất giống tính mình nhỉ?

Nhưng suy cho cùng, tính cách như vậy trong thế giới này không chỉ khiến nam chính cảm thấy xa vời, mà còn làm hắn thấy bản thân không xứng.

Dù sao thì, đàn ông đều thích có thể bảo vệ người con gái của mình.

Vậy thì, việc cô cần làm bây giờ chính là đóng vai một “tiểu nữ nhân dịu dàng”, tiến một bước, lùi một bước, từ từ bước vào trái tim hắn.

Có điều… giờ đầu cô vẫn còn hơi đau, cả người cũng mệt mỏi. Thôi thì ngủ một giấc đã.

Dù gì, nguyên chủ vốn chết yểu như Lâm Đại Ngọc, nghỉ ngơi nhiều cũng chẳng hại gì.

Hơn nữa, chuyện thu phục nam chính, chậm lại một đêm cũng không sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play