“Có người có học thức sao? Để chú nghĩ lại xem.” Tần Hữu Phúc nhíu mày, suy tư cẩn thận, “Chuyện này cần phải cân nhắc thật kỹ.”
“Được, chú Hữu Phúc, chú cứ nghĩ đi, cháu về trước đây.” Tô Thanh Vân cũng chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, cụ thể thế nào thì chắc chắn chẳng liên quan gì đến cô.
“Ừ.” Tần Hữu Phúc nhìn bóng dáng cô rời đi, tiếp tục trầm ngâm. Trong thôn có người có văn hóa, rốt cuộc có thể tìm ai đây?
Tô Thanh Vân đi một vòng rồi về nhà. Cơm sáng đã làm xong, ăn xong bữa thì cô thấy mẹ mình đang thu dọn đồ. Bà lấy ra một phần quà của ông bà ngoại gửi đến, lại thêm vài món đồ hiếm lạ mà cha cô mang về, tất cả gói thành một bọc.
“Mẹ, mấy thứ này là cho nhà chú Quý phải không?” Tô Thanh Vân nghĩ một chút liền phản ứng ngay.
“Đương nhiên rồi. Trước kia chúng ta không biết, bây giờ hai nhà ở gần nhau thế này, quan hệ lại thân thiết, lễ Tết thì càng nên qua lại nhiều hơn.”
Vừa thu dọn, Tần Anh vừa nói, “Vừa hay cha con định vào huyện, tiện thể mang tới trấn cho chú Quý.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play