Thấy cha mình hiếm khi nghiêm mặt, Tô Thanh Vân chỉ còn cách ngoan ngoãn kể lại mọi chuyện một năm một mười.
Tô Ái Dân nghe xong thì nghẹn họng trân mắt, tức đến mức suýt ngã ngửa ra, “Con bé này, lá gan sao lại to như vậy? Đó là lợn rừng, là súc sinh, mà con cũng dám ra tay?”
Người đi săn lâu năm gặp phải lợn rừng cũng không dám động thủ bừa bãi, vậy mà con bé này chỉ cầm cái liềm mà xông lên?
“Dù sao cũng đã làm rồi.” Tô Thanh Vân rụt cổ, lí nhí nói, “Con thấy con heo đen kia đã bị thương nặng rồi.” Nếu không phải vậy, cô cũng đâu có liều lĩnh như thế. Chính bản thân cô biết rõ sức mình bao nhiêu cân bao nhiêu lạng.
Tô Ái Dân trừng mắt, “Con còn dám cãi lý à?!”
“Không có, không có.” Tô Thanh Vân vội vàng cười xoa dịu, cam đoan: “Con hứa, cha, lần sau con tuyệt đối không dám nữa.”
“Con còn dám có lần sau?!” Giọng Tô Ái Dân cao vút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT