Ngày thứ Tư, tức 11 tháng 1, Chúc Kim Nguyệt nhận được điện thoại của Phó Chi Vọng.

“Ngày 15 ban ngày anh phải đi công tác.” Giọng anh truyền qua ống nghe, lười biếng nhưng mang chút dỗ dành, “Sinh nhật dời vào tối 14 nhé? Trước tiên cùng anh đón sinh nhật, qua nửa đêm thì tiếp tục mừng cho em, thế được không?”

Chúc Kim Nguyệt nhướn mày, hỏi lại:

“Thế hôm sau anh còn dậy nổi không?”

Phó Chi Vọng bật cười:

“Chuyện đó em không cần lo. Chỉ cần vui vẻ ăn mừng là đủ.”

Cô nghĩ một chút, gật đầu:

“Được thôi.”

“Có ai em muốn mời đến không?” Anh hỏi tiếp, giọng điệu tùy ý, giống như tất cả đều đã nằm trong tính toán của anh.

Chúc Kim Nguyệt đã ra nước ngoài từ hồi đại học, quan hệ với bạn bè cũ dần trở nên xa cách.

Trong nước, người bạn thân thiết nhất chỉ còn Minh Thiền, nhưng dạo này Minh Thiền bận tối mắt tối mũi.

“Không có.”

Phó Chi Vọng hỏi:

“Vậy để anh lo hết nhé?”

Chúc Kim Nguyệt đáp:

“Được.”

Mấy ngày tiếp theo, cô cũng chẳng ra ngoài, chỉ ru rú ở nhà vẽ bản thảo quà sinh nhật cho bà nội.

Nhưng không hiểu sao, cứ vẽ một bức lại bỏ đi một bức.

Chẳng có bức nào khiến cô hài lòng.

Chúc Tình Hảo về ở cùng cô một đêm, sau đó ông nội và mẹ cũng lần lượt trở về, nhưng chưa ở được nửa ngày đã lại bay ra nước ngoài công tác.

Sáng hôm trước sinh nhật, vừa tỉnh dậy Chúc Kim Nguyệt đã nhận được mấy tin nhắn chuyển khoản, nhóm chat gia đình cũng reo không ngừng.

Cô mở ra thì thấy bố mẹ đang cãi nhau.

Nói chính xác, là mẹ đang mắng bố.

Khổng Tư: [Anh còn bay sang Luân Đôn à? Ngày mai là sinh nhật Nguyệt Nguyệt rồi đó?!]

Chúc Cảnh Sâm: [Năm nay không phải đến lượt bố ở cạnh Nguyệt Nguyệt sao?]

Chúc Viễn Sơn: [Năm sau mới đến lượt tôi.]

Chúc Cảnh Sâm: [Thế thì là Tình Hảo.]

Chúc Tình Hảo: [Cảm ơn, nhưng năm ngoái là con rồi.]

Chúc Cảnh Sâm: [Sao em không nhắc sớm, giờ anh cũng không kịp về nữa @Khổng Tư]

Khổng Tư: [Con gái anh sinh nhật mà cũng phải đợi em nhắc, anh có phải bố ruột nó không đấy?]

Chúc Cảnh Sâm: [Anh sẽ chuyển thêm tiền cho Nguyệt Nguyệt.]

Khổng Tư: [Con gái tôi giờ tự kiếm được không ít, tác phẩm còn đang trưng bày trong bảo tàng, có thiếu mấy đồng bạc lẻ của anh đâu?]

Chúc Cảnh Sâm bị đá khỏi nhóm.

Ngay sau đó lại tự mình thêm vào.

Chúc Kim Nguyệt khẽ bật cười.

Từ sau khi bà nội qua đời, gia đình toàn người bận rộn, đã thống nhất với nhau rằng mỗi năm sinh nhật cô, ít nhất phải có một người ở cạnh.

Thoắt cái, mười năm trôi qua rồi.

Cô lăn một vòng trên giường, chống cằm lên gối nhắn tin.

Chúc Kim Nguyệt: [Không sao đâu.]

Chúc Kim Nguyệt: [Năm nay con ở cùng Phó Chi Vọng.]

Chúc Cảnh Sâm: [Nguyệt Nguyệt dậy rồi à.]

Chúc Cảnh Sâm: [Xem ra vẫn là ông nội con sáng suốt, có Phó Chi Vọng bên cạnh, bố về chẳng khác gì cái bóng đèn thừa thôi. Để lần sau bố mang thêm quà cho con.]

Chúc Viễn Sơn: [Phó Chi Vọng là Phó Chi Vọng, anh là anh.]

Chúc Cảnh Sâm: [Bố đặt vé bay về ngay đây.]

Chúc Kim Nguyệt: [Thật sự không cần đâu.]

Chúc Kim Nguyệt: [Con lớn thế này rồi, sinh nhật đâu cần năm nào cũng phải có người kè kè bên cạnh.]

Chúc Tình Hảo: [Chiều nay chị họp, tối mới rảnh một chút. Về nhà chắc không kịp, nhưng nếu em có thời gian sang công ty thì chị sẽ cùng em ăn bữa cơm, coi như đón Tiểu Niên nhé? @Chúc Kim Nguyệt]

Chúc Kim Nguyệt vùi cằm vào gối, gửi cho chị một biểu cảm “ok”.

Dậy rồi, cô lại tiếp tục vẽ bản thảo quà sinh nhật cho bà nội.

Nhưng đến tận lúc chuẩn bị đi lấy cặp khuy măng-sét đặt riêng cho Phó Chi Vọng, cô vẫn chưa có bức nào ưng ý.

Lại thêm một ngày thất bại.

Sau khi lấy khuy măng-sét, cô đến công ty ăn với chị gái một bữa, rồi mới xuất phát đến nơi tổ chức tiệc sinh nhật.

Địa điểm là một trang viên thuộc sở hữu của Phó Chi Vọng.

Trong sảnh chính, đèn chùm lộng lẫy sáng trưng như ban ngày.

Rõ ràng đã được trang trí lại cho buổi tiệc: ly tách, rượu vang, hoa tươi bày biện đâu ra đấy.

Thêm chút nữa thì phô trương, bớt chút lại thành lạnh lẽo, vừa vặn đủ để náo nhiệt.

Vì mải ăn với chị nên Chúc Kim Nguyệt đến muộn, khi cô vào đã có khá nhiều khách.

Tiệc sinh nhật tổ chức linh đình cũng không lạ, tính Phó Chi Vọng vốn phóng khoáng. Sinh ra đã cầm thìa vàng, lại có bản lĩnh tạo dựng sự nghiệp riêng, tất nhiên có đủ vốn để phô trương.

Chỉ là không thấy bóng dáng Thẩm Thanh Hoài đâu. Nghe Diệp Càn nói anh còn bận việc, sẽ đến muộn, nên Chúc Kim Nguyệt cũng chẳng bận tâm.

Có cô, bữa tiệc mới thật sự bắt đầu.

Chúc Kim Nguyệt vốn không thích xã giao. Cô theo Phó Chi Vọng đi chào hỏi mấy người bạn thân nhất của anh, rồi thẳng tiến đến sofa khu nghỉ ngồi xuống.

Có lẽ tiệc tùng cũng chẳng có gì mới mẻ, mà bản thân Phó Chi Vọng cũng biết giữ chừng mực, không làm trò lố. Sau vài vòng trò chơi nhỏ, Chúc Kim Nguyệt liền mất hứng.

Phó Chi Vọng vừa bị bạn lôi đi bàn chuyện làm ăn.

Xem ra dự án kia khá thú vị, sinh nhật vẫn chịu ngồi nghe mà không khó chịu. Anh nhàn nhã tựa vào ghế, lắng nghe khá chăm chú.

Chúc Kim Nguyệt chẳng buồn gọi, đứng dậy đi dạo loanh quanh.

Trang viên này cô chưa từng đến, phải công nhận gu thẩm mỹ của Phó Chi Vọng không tệ.

Đi ngang cửa sổ sát đất, cô thấy ngoài kia tuyết đang rơi lất phất.

Lại tuyết rồi.

Một nhân viên phục vụ đi ngang, trên khay có vài ly cocktail. Một ly trong đó trắng muốt như tuyết, hợp đến lạ với trận tuyết ngoài kia.

Chúc Kim Nguyệt nhớ ra Phó Chi Vọng từng nói mời được bartender giỏi, cô liền gọi lại lấy ly đó.

Nhân viên lễ phép rời đi.

Cô nâng ly, vừa định nếm thử, một bàn tay thon dài bất ngờ vươn tới trước mắt.

Vững vàng cướp lấy ly rượu trong tay cô.

Chúc Kim Nguyệt nhíu mày, ngẩng đầu thì bắt gặp một đôi mắt sâu như vực thẳm.

Người đàn ông mặc vest đen cổ ve trơn, bên trong áo sơ mi trắng cởi mấy cúc, ngoài sự nhã nhặn còn toát lên một sức hút không ngờ.

Là Thẩm Thanh Hoài.

Lông mày cô khẽ giãn, liếc anh khó hiểu:

“Anh muốn uống thì tự đi lấy, giành của tôi làm gì?”

“Trong rượu có sữa.” Thẩm Thanh Hoài nhẹ giọng, “Em không nói với anh ta em bị dị ứng đạm sữa à?”

Chúc Kim Nguyệt ngẩn ra.

Chuyện cô dị ứng sữa, người trong nhà và mấy cửa hàng quen đều rõ. Nhiều năm nay, cô đã quen có người thay mình loại bỏ nguy cơ này, nên khi nhìn thấy ly cocktail trắng, cô hoàn toàn không nghĩ đến.

Từ lúc bắt đầu quen Phó Chi Vọng đến nay cũng chưa bao lâu, đúng là cô chưa từng nói với anh chuyện này.

Nhưng…

Cô sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt.

Dường như… chỉ từng nói với anh đúng một lần thôi.

Đó là hồi năm lớp 11, lúc khai giảng chưa lâu.

Ngày ấy, vừa vào học, Chúc Kim Nguyệt sống mơ mơ màng màng, nhưng nhờ Khúc Vi đặc biệt giới thiệu, cô cũng biết thêm một bạn học.

Cậu con trai cao gầy ngồi hàng cuối cùng dãy của cô, hình như còn là lớp phó phụ trách môn Toán.

Thỉnh thoảng, cậu sẽ chủ động đi thu bài tập từ sau lên trước, đến từng bàn gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn nhắc.

Đến lượt cô cũng vậy, ngón tay khẽ gõ bàn, giọng trầm thấp đủ để không làm phiền người khác.

“Hôm nay nộp bài Toán.”

Chúc Kim Nguyệt chẳng nghe giảng, làm gì có bài tập, vừa định lắc đầu thì Khúc Vi bên cạnh kéo áo nhắc.

Cô mới nhớ ra Khúc Vi đã giúp cô chép một bản.

Cô lục trong ngăn bàn đưa ra, cậu nhận lấy rồi đi tiếp, gõ bàn người ngồi phía trước.

Thỉnh thoảng, trong giờ ra chơi, cô quay đầu nhìn về phía sau, gần như lần nào cũng thấy cậu cúi đầu đọc sách hoặc làm bài, chưa từng cùng người khác ồn ào nói cười.

Khoảng thời gian cô bỏ phí, trong mắt cậu lại quý giá đến từng giây.

Lần thật sự nói chuyện với nhau, là tuần học thứ ba.

Hôm đó, Chúc Tình Hảo bay từ Bình Thành đến thăm cô.

Đó cũng là ngày Chúc Kim Nguyệt vui vẻ nhất kể từ khi chuyển trường.

Cô xin nghỉ, buổi sáng dẫn chị đi dạo quanh mấy chỗ tham quan nhỏ, trưa còn tự trả tiền mời chị ăn đặc sản Tinh Nam.

Đặc sản Tinh Nam chính là cay.

Ngoài rau luộc ra, mấy món khác chị đều phải tráng nước mới ăn được, còn cô thì ăn ngon lành.

Chị lớn hơn cô sáu tuổi, đã vào công ty gia đình làm việc, bận đến mức cuối tuần cũng không rảnh. Bỏ được nửa ngày đến thăm cô đã khó, ăn xong còn phải đi ngay.

Sợ ảnh hưởng việc học buổi chiều, chị còn dặn không được ra sân bay tiễn.

Chúc Kim Nguyệt tiu nghỉu, được tài xế chở về trường.

Xuống xe, cô lại chẳng muốn vào ngay.

Trong trường ngột ngạt quá.

Cô khoác cặp, vai rũ xuống, lang thang dọc con phố trước cổng.

Nhưng đi một đoạn, cô bắt đầu hối hận.

Tinh Nam nóng khủng khiếp.

Đã cuối tháng 9 mà buổi chiều vẫn gần 40 độ, đi bộ một lát mà cô cảm giác cả người như bị hun khô.

Đang định quay lại, ánh mắt vô tình xuyên qua bức tường kính, dừng trên bóng dáng cao gầy nơi quầy bar.

Cậu con trai kia đang rửa gì đó, sống lưng thẳng tắp, như cây tùng non mọc nơi vách đá, trải gió sương vẫn hiên ngang.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy biển hiệu “Một Ly Trà Sữa”.

Chính là quán mà lần trước Khúc Vi đưa cô đến.

Ý định quay về tiêu tan, cô đẩy cửa bước vào.

Nghe tiếng động, cậu dừng tay, đi đến quầy, giọng dịu dàng:

“Xin chào, bạn muốn uống gì?”

Chúc Kim Nguyệt ỉu xìu dựa vào quầy, cúi đầu xem menu.

Khi ấy, mấy chuỗi trà sữa còn hiếm, tên gọi thì trong trẻo, nhưng không đoán được thành phần.

Cô chỉ đến cùng Khúc Vi một lần, mà lần trước gọi món đó, hôm nay không muốn lặp lại.

“Có loại nào không có sữa không?” Chúc Kim Nguyệt hỏi, “Tôi bị dị ứng sữa.”

Ngón tay thon dài của cậu chỉ vào vài chỗ trên menu trước mặt cô.

“Dãy này là trà nguyên chất, bên kia là trà hoa quả, còn dãy kia thì thêm sữa đậu nành.”

Chúc Kim Nguyệt chọn một vị hoa quả nghe tên dễ chịu.

“Cho tôi một cốc lớn.”

Năm đó, WeChat Pay mới vừa ra mắt, quét mã thanh toán chưa phổ biến. Chúc Kim Nguyệt lấy ví nhỏ trong cặp sách, trả tiền mặt.

Cậu con trai nhận tiền, thối lại rồi đi rửa tay sạch sẽ mới bắt đầu pha chế. Động tác thuần thục, gọn gàng.

Sắp đến giờ học chiều, quán trà sữa vốn đông học sinh giờ đã vắng hẳn, chỉ còn một mình cô.

Chúc Kim Nguyệt vốn không định quay lại trường, lấy trà sữa xong cũng chẳng ra ngoài ngay, mà chọn một bàn trống ngồi xuống.

Cắm ống hút, “ực” một hơi uống nửa ly, hương vị ngọt mát của dưa hấu lan tràn trong miệng, cô mới thấy mình như sống lại đôi chút.

Ngẩng đầu nhìn, thấy cậu con trai phía sau quầy đã rửa xong, cúi đầu hình như đang làm bài tập.

Cô nhìn cậu một lúc, thấy cậu chuyên chú không hề phân tâm, rồi lại buồn chán cúi đầu.

Điều hòa phả gió mát, mí mắt cô dần nặng trĩu. Chúc Kim Nguyệt không hay biết đã gục xuống bàn ngủ.

Tỉnh lại thì bụng quặn đau dữ dội, cô chống tay vào bàn, hốc mắt lập tức đỏ hoe.

Cơn đau kéo dài, mỗi giây như bị nghiền nát thành vô tận.

Không biết bao lâu sau, trước mắt tối sầm lại, có một bóng dáng cao gầy xuất hiện.

Tầm mắt mờ đi, chỉ có giọng nói bên tai là rõ ràng và dịu dàng:

“Chúc Kim Nguyệt, cậu sao vậy?”

Cô nức nở: “Đau bụng quá.”

“Đau dạ dày hay chỗ nào khác? Tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé?” – Thẩm Thanh Hoài hỏi.

Chúc Kim Nguyệt gật đầu, cố gắng chống tay, nhưng vừa dùng sức, nước mắt lại trào ra vì đau.

“Có chịu được để chờ xe cứu thương không?”

Cô lắc đầu, chỉ thấy mình sắp chết ngay tại quán của cậu.

“Gần đây có bệnh viện.” Cậu lại hỏi ý, “Tôi đưa cậu đi nhé?”

Cô yếu ớt gật đầu.

“Cậu đi nổi không? Hay tôi bế cậu?”

Cô không rõ mình có trả lời gì không.

Vài giây sau, cô nghe thấy tiếng cậu khẽ nói: “Xin lỗi.”

Rồi cả người cùng cặp sách bị bế bổng lên.

Vai cậu rộng và vững hơn vẻ ngoài, vòng tay chắc chắn.

Chúc Kim Nguyệt đau quá, đầu gục lên vai cậu, má áp vào áo T-shirt, vải hơi thô ráp nhưng có mùi sạch sẽ, thanh mát.

Bệnh viện quả thật rất gần.

Sau một loạt kiểm tra hỗn loạn, cô được chẩn đoán viêm dạ dày ruột cấp, cần truyền dịch.

Nghe phải truyền, đầu Chúc Kim Nguyệt cũng bắt đầu đau.

Bên cạnh, Thẩm Thanh Hoài vẫn theo sát, lúc này bỗng im lặng đứng dậy, dường như định rời đi.

Cô nhớ ra đã đến giờ học, hơn nữa vừa mất người thân, mới chuyển đến Tinh Nam, mọi thứ đều xa lạ, bệnh viện này cũng là lần đầu đến.

Nhìn quanh, người và vật đều lạ lẫm, chỉ có Thẩm Thanh Hoài là gương mặt “quen thuộc” duy nhất.

Trong cơn đau bào mòn lý trí, cô không suy nghĩ nhiều, đưa tay níu lấy cậu.

“Cậu không được đi.”

Cậu quay lại, ánh mắt dừng trên tay cô, cuối cùng không gỡ ra. Giọng thấp hơn thường ngày:

“Tôi không đi, chỉ ra đóng viện phí thôi.”

“Kim Nguyệt.”

Mười năm trước và mười năm sau, giọng anh dường như trùng khớp trong ký ức cô.

Chúc Kim Nguyệt sực tỉnh, thấy Thẩm Thanh Hoài đưa ly rượu khác đến.

Cô đón lấy, chợt nhớ mình chưa trả lời câu hỏi ban nãy.

“Không có.” Cô nhìn anh, lòng dâng lên cảm giác khó tả, trong đó có phần ngạc nhiên, “Các anh học bá trí nhớ đều tốt vậy sao? Nhiều năm trước chuyện không hề liên quan cũng còn nhớ rõ.”

“Cũng không phải quá tốt.” Anh khẽ cười.

“Ơ này.” Cô bĩu môi, “Nếu thế mà còn bảo là không tốt thì quá khiêm tốn rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play